[Ngọc Mộng CP] Kinh Qua Năm Tháng

Chương 19



Lúc Cố Hiểu mộng tỉnh lại, bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng Lý Ninh Ngọc, nhớ đến tối hôm qua, gương mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng. Cố Hiểu Mộng thầm cảm thấy vô cùng hối hận. Trời đất ơi! Hôm qua không chỉ bị ăn hiếp đủ thảm, mà bản thân lại không thể chủ động phản kích. Nghĩ đến cơ hội tốt như vậy, bản thân lại bỏ qua, thực sự quá đáng tiếc. Bản thân ở trước mặt Lý Ninh Ngọc sao lại luôn nghe lời như vậy, chỉ cần không thuận theo cô một chút thì ngay cả chính mình cũng cảm thấy khó chịu...

Nhưng mà ngày tháng còn dài, Lý Ninh Ngọc chắc chắn không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.

Cố Hiểu Mộng phát hiện Lý Ninh Ngọc để lại một tờ giấy: "Hiểu Mộng, phòng bếp có nấu cháo, giúp em xin nghỉ rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi..."

Có ai lại không yêu một Lý Ninh Ngọc dịu dàng, ân cần như vậy chứ! Cố Hiểu Mộng vui một cách điên cuồng, cho dù bên ngoài trời đang mưa, Cố Hiểu Mộng vẫn cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt: "Thời tiết thật đẹp..." Bất giác mỉm cười.

Lý Ninh Ngọc đi vào Sở Cơ yếu, hít một hơi thật sâu. Tuy cô cũng rất mệt mỏi, nhưng kêu cô nằm trên giường, đợi đến khi Cố Hiểu Mộng tỉnh lại, xấu hổ đến mức khiến cho Lý Ninh Ngọc không chịu nổi, cho nên mới dứt khoác âm thầm đến Khoa Tình báo, ít nhất các con số không có tình cảm, bản thân sẽ không bị quấy nhiễu. Nhưng mà chuyện quan trọng nhất chính là chuyện của Thẩm Dật Chi, cô một khắc cũng không muốn đợi thêm.

"Chào buổi sáng, Lý thượng tá." Lý Ninh Ngọc hơi gật đầu, nhìn Thẩm Dật Chi đang ngồi bất động. Giữa hai người họ e rằng đã chán ghét đối phương từ lâu, chỉ cần có chút cơ hội, Thẩm Dật Chi đều sẽ nghĩ cách giết chết Lý Ninh Ngọc!

"Thẩm Dật Chi, cô đến phòng làm việc của tôi."

"..." Thẩm Dật Chi nhìn người trước mặt. Khuôn mặt xinh đẹp, điềm tĩnh đến đáng sợ này, lại càng làm tô điểm cho bộ não tính toán không một kẽ hở kia, thực sự khiến cho thân tâm người ta đều kính sợ.

Thẩm Dật Chi chần chờ không dám lén lút ra tay với Lý Ninh Ngọc, đều là vì sợ hãi! Lý Ninh Ngọc trong miệng Lưu Khắc Thành, Lý Ninh Ngọc trong miệng Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc trong mắt mọi người, còn có hai phát súng không chút do dự kia nữa, đối với bản thân lại càng tàn nhẫn một cách đáng sợ. Người như thế này, nếu như có sự lựa chọn, tuyệt đối đừng làm kẻ địch, nhưng Thẩm Dật Chi không có sự lựa chọn nào khác. Bởi vì, cô là Lý Ninh Ngọc.

"Lý khoa trưởng." Thẩm Dật Chi không có sự tu dưỡng và kiên nhẫn tốt như Lý Ninh Ngọc, kết thúc sự im lặng giữa hai người.

Lý Ninh Ngọc hơi ngẩng đầu lên, trên gương mặt kiêu ngạo viết đầy chữ khinh thường: "Thẩm Dật Chi, cô nói xem, cô tự rời khỏi Khoa Tình báo, hay là tôi đuổi cô đi đây?" Lời nói của Lý Ninh Ngọc tràn đầy tự tin, như là vẻ đương nhiên.

"Lý Ninh Ngọc... Cô... Dựa vào đâu mà đuổi tôi. Tôi lại không làm gì sai! Ghi chép mỗi năm của tôi đều rất xuất sắc. Cô mới chỉ đến mấy ngày, dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi." Thẩm Dật Chi không muốn rời khỏi Khoa Tình báo.

Khoa Tình báo và Đội Hành động vẫn luôn cùng một nhịp thở. Lúc trước, quan hệ giữa cô ta và khoa trưởng Khoa Tình báo rất tốt, lúc này mới xuất hiện thành tích lập công của Lưu Khắc Thành ở Đội Hành động. Tuy khoa trưởng hiện tại là Lý Ninh Ngọc, nhưng cô ta lại càng không thể bỏ đi. Ai biết được Lý Ninh Ngọc cố tình cho một chút tin tình báo giả, e rằng Lưu Khắc Thành sẽ chết mà không biết tại sao.

"Dựa vào việc tôi chướng mắt cô." Lý Ninh Ngọc không hề có chút kiên nhẫn đối với Thẩm Dật Chi: "Ghi chép đánh giá hằng năm của cô nằm ở mức độ nào, không cần cô nhắc cho tôi biết. Tôi và cô không thể nào hợp tác được, nếu để cho họ chọn, họ sẽ chọn cô, hay là chọn tôi?"

"Cô... Lý Ninh Ngọc, cô đừng ngang ngược quá đáng!"

"Quá đáng?" Lý Ninh Ngọc tức giận, dùng sức đập bàn một cái: "Thẩm Dật Chi cô cũng còn biết quá đáng."

"Cố Hiểu Mộng nói cho cô biết rồi à? Không thể nào!" Nhìn phản ứng của Lý Ninh Ngọc, Thẩm Dật Chi cảm thấy chuyện của Cố Hiểu Mộng, có lẽ cô đã biết rồi. Nhưng không thể nào, Cố Hiểu Mộng là một người kiêu ngạo như vậy, sao có thể nói với Lý Ninh Ngọc: "Lý Ninh Ngọc, không ngờ cô cũng thích dùng đồ dư thừa của tôi." Thẩm Dật Chi xem thử phản ứng của Lý Ninh Ngọc.

"Người của tôi, trước giờ chưa từng là của cô..." Lý Ninh Ngọc tuy tức giận, nhưng chắc chắn sẽ không đánh mất lý trí.

"Người của cô?" Thẩm Dật Chi nghĩ đến chuyện gì đó: "Hai người... Cố Hiểu Mộng..." Ánh mắt của Thẩm Dật Chi có chút không cam lòng. Sớm biết như vậy, lúc trước đã không buông tha cho Cố Hiểu Mộng, vô duyên vô cớ cho Lý Ninh Ngọc được món hời.

"Lý Ninh Ngọc, nếu như hai người đã lăn đến trên giường thì e rằng đã nhìn thấy món quà tôi để lại cho Cố Hiểu Mộng rồi nhỉ!? Đó là cậu ấy cầu xin tôi buông tha cho cậu ấy, tôi đã tự tay đóng dấu lên." Thẩm Dật Chi cố ý chọc tức Lý Ninh Ngọc: "Cô tin tôi chưa từng chạm vào cậu ấy sao?"

Thẩm Dật Chi đang gieo xuống hạt giống nghi ngờ cho Lý Ninh Ngọc. Cô ta đang mong đợi họ nghi ngờ lẫn nhau.

Lý Ninh Ngọc bước chầm chậm đến trước mặt Thẩm Dật Chi, nhìn Thẩm Dật Chi có chút đắc ý ở trước mặt: "Bốp..." Một bàn tay tát thẳng vào mặt Thẩm Dật Chi.

"Cô đánh tôi?" Mặt mũi của Thẩm Dật Chi tràn đầy kinh ngạc. Lý Ninh Ngọc luôn làm ra những chuyện khiến cho cô ta cảm thấy đột ngột.

"Thẩm Dật Chi, cô cho rằng tôi không giết cô là vì không dám à? Chẳng qua là tôi cảm thấy những gì em ấy đã chịu, có lẽ cô cũng nên trải nghiệm một chút." Lý Ninh Ngọc lắc cổ tay, quả nhiên tối qua dùng sức hơi nhiều, bây giờ ngay cả đánh người cũng đau nhức.

"Tôi cũng không phải phản đồ, nhưng cô lại là nội gián, nội gián của Đảng Cộng Sản." Thẩm Dật Chi vì mới bị đánh, cảm xúc không quá tốt.

"Ngây thơ." Lý Ninh Ngọc cười như không cười.

Cùng lúc đó, Sở Cơ yếu đột nhiên có một đám binh lính Nhật Bản xông vào.

"Tiểu thư Reiko, đại giá quang lâm." Tống Lăng nhận được tin tức, tràn đầy sức sống đứng ngay sảnh chính.

"Tống tư lệnh, thật vui khi được gặp lại anh."

Chiều cao của Reiko không quá cao, nhưng cũng không quá thấp. Cô ta không mặc quân trang, cũng không mặc kimono, mà là một chiếc đầm bó sát, đi một đôi giày da màu trắng nhỏ, trên đầu đội chiếc mũ nồi màu trắng, nhìn từ góc độ nào cũng giống hệt như khách du lịch, có tương phản rất lớn so với binh lính Nhật Bản.

"Có thể cống hiến sức lực cho tiểu thư Reiko là vinh dự của tôi." Tống Lăng đối xử với bất cứ ai đều luôn khách sáo, không kiêu ngạo, không tự ti. Có lẽ đây chính là điểm khiến cho người Nhật Bản yêu thích nhất. Một người có học thức, có sự ngông cuồng của văn nhân, lại có sự tàn nhẫn của một sĩ quan, mấu chốt là không có ai nghi ngờ Tống Lăng không phải là Hán gian.

"Từ giờ trở đi, trong ba ngày sắp đến, tôi sẽ trưng dụng Sở Cơ yếu của anh. Tôi đã báo cáo lên phía trên. Tất cả những mật điện của địa khu Chiết Giang đều sẽ đưa đến chỗ này, nhiệm vụ lần này thực sự có chút gian khổ, cho nên nhất định phải giữ bí mật." Giọng nói của Reiko rất dịu dàng, giống như có một loại mị lực mê hoặc.

"Đã hiểu." Tống Lăng lạnh nhạt.

"Những người có tên trong danh sách này đều ở đây à?" Reiko giơ một tờ giấy ra, con ngươi của Tống Lăng rụt lại. Xem ra, người còn chưa đến thì đã tra xét Sở Cơ yếu từ trong ra ngoài một lượt rồi. Quả nhiên, người phụ nữ này không dễ chọc.

"Người đều ở đây à?" Tống Lăng đưa tờ giấy cho thư ký, để cậu ta đi xác minh.

"Hôm nay thân thể của Cố thủ trưởng khó chịu, xin nghỉ bệnh một ngày."

"Cố Hiểu Mộng?" Tống Lăng hơi nhíu mày, chẳng lẽ hôm qua hai người cãi nhau trở mặt rồi sao.

"Vậy Lý Ninh Ngọc thì sao?"

"Cô ta có đi làm."

"Tốt."

"Từ giờ trở đi, phong tỏa toàn diện Khoa Tình báo, không cho phép bước vào, không cho phép đi ra, cho đến khi nhiệm vụ giải mã kết thúc."

"Đúng rồi, Tống tư lệnh, nghe nói Mitsui để cho anh và Lý Ninh Ngọc một năm sau kết hôn à?" Reiko đột nhiên hỏi.

"Không ngờ tiểu thư Reiko cũng quan tâm đến những chuyện này. Cô quen Lý Ninh Ngọc à?" Tống Lăng không quan tâm, mỉm cười.

"Ừm! Là tôi giữ lại mạng cho cô ấy! Thiên tài không nên bị lãng phí! Xin hãy dẫn đường đi tìm vợ chưa cưới của anh nào!" Reiko cười, nhưng Tống Lăng lại cảm nhận được sự nguy hiểm. Có lời đồn, khi người phụ nữ Nhật Bản này cười nguy hiểm nhất chính là lúc có nhiều người chết nhất.

Khi Reiko và Tống Lăng đi vào Khoa Tình báo, đúng lúc nhìn thấy Lý Ninh Ngọc và Thẩm Dật Chi đang bốn mắt nhìn nhau.

"Đây là?" Tống Lăng nhìn hai người. Thẩm Dật Chi đang ôm mặt, rõ ràng đã bị đánh. Tính cách của Lý Ninh Ngọc này càng lúc càng xấu, lại còn ra tay đánh người.

"Lý khoa trưởng, xin chào! Tôi là Reiko, hân hạnh được gặp cô."

Ánh mắt của Reiko nhìn về phía Lý Ninh Ngọc đột nhiên hiện lên một tia kinh diễm. Cô ta vẫn cho rằng phụ nữ thông minh, nhất là những người phụ nữ suốt cả đời đều đắm mình trong toán học như Lý Ninh Ngọc sẽ không xinh đẹp. Nhưng Lý Ninh Ngọc lại rất khác biệt, khí chất thư quyển, trang nhã trên người thậm chí ngay cả bộ quân phục này cũng không thể che giấu được. Không có cảm giác mạnh mẽ, khí thế, trái lại có thêm một chút cảm giác khác lạ.

"Xin chào." Lý Ninh Ngọc tạm thời không để ý đến Thẩm Dật Chi. Bởi vì sự xuất hiện của người phụ nữ đang đứng trước mặt, cảm xúc của Lý Ninh Ngọc có hơi thu liễm. Người có thể khiến cho Tống Lăng tự mình dẫn đường, nhất định không phải là người thường.

"Là thế này, ba ngày này sẽ có rất nhiều mật điện do thám tập hợp ở Hàng Châu. Hi vọng Lý khoa trưởng có thể lập tức tiến hành công tác giải mã!"

"Đương nhiên rồi!" Lý Ninh Ngọc gật đầu.

"Vì để đề phòng nội dung của mật điện bị tiết lộ, trong ba ngày này, có lẽ phải ủy khuất Lý khoa trưởng phải ở lại Sở Cơ yếu rồi. Đương nhiên, mỗi ngày vẫn sẽ có thời gian nghỉ ngơi.

"Được." Rốt cuộc là mật điện gì, muốn nhốt mọi người ở chỗ này?

"Phái người của đội hai canh chừng cổng chính của Sở Cơ yếu, chỉ được vào không được ra. Trong mỗi phòng phát hai người, để họ cố gắng ở yên trong phòng của mình, không được đi đâu. Về phần Khoa Tình báo, phái hai đội, ngoài tôi ra, không được cho bất cứ ai đi vào!" Reiko thẳng thắn nói ra ý định của mình.

"..." Lý Ninh Ngọc đang suy nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì phải để cho họ dùng đến người mình, lại còn tử thủ nghiêm ngặt như vậy?

Khi Lý Ninh Ngọc cầm được bức mật điện thứ nhất, đôi mắt lạnh nhạt của Lý Ninh Ngọc cuối cùng cũng có chút thay đổi. Bây giờ, cô đã biết tại sao lại muốn bảo vệ Sở Cơ yếu, nội dung của mật điện này sẽ quyết định chiều hướng tiếp theo của cuộc chiến tranh. Người Nhật Bản dám để cho Lý Ninh Ngọc giải mã thì cho dù có liều mạng, cô cũng phải truyền được tin tức này ra ngoài. Việc liên quan đến hàng chục ngàn sinh mệnh, người Nhật Bản thực sự điên rồi!!!