[Ngọc Mộng CP] Kinh Qua Năm Tháng

Chương 4



Lý Ninh Ngọc vào ở trong nhà họ Cố. Thân phận của cô rốt cuộc vẫn là một vấn đề. Lý Ninh Ngọc là thiên tài phá giải máy Enigma thế hệ hai. Trong mắt mọi người, gương mặt này cũng không quá lạ lẫm. Cái chết của cô cũng là chuyện mọi người đều biết, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi, cô đã sống lại rồi, hơn nữa còn xuất hiện ở Hàng Châu. Chuyện này đối với Lý Ninh Ngọc mà nói là việc vô cùng nguy hiểm. Bây giờ, chỉ có mỗi Cố Minh Chương mới có năng lực giải quyết vấn đề này. Đương nhiên, Cố Minh Chương tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Lý Ninh Ngọc thân trong nơi nguy hiểm. Bây giờ, có lẽ nhà họ Cố chính là nơi an toàn duy nhất.

"Miss Triệu, đồ ăn hôm nay cô làm vô cùng ngon." Cố Hiểu Mộng vừa nói, vừa cười rất vui vẻ.

"Giống như lúc bình thường thôi, chỉ là do hôm nay cô rất vui vẻ thôi." Miss Triệu nói xong, cả ba người đồng thời giật mình. Lời nói này, trước kia miss Triệu đã từng nói, cũng là bốn người họ, nhưng bây giờ chỉ có một mình Cố Hiểu Mộng không hề cảm thấy gì cả, tiếp tục ăn đồ ngọt. Truyện Nữ Phụ

"Hiểu Mộng, gần đây ở nhà đi." Cố Minh Chương nói.

"Được rồi, nhưng mà ngày mai con sẽ quay về đi làm." Cố Hiểu Mộng không chống lại quyết định của Cố Minh Chương. Cố Hiểu Mộng biết nàng có quen biết Lý Ninh Ngọc. Ký ức của nàng trống rỗng, rất nhiều chuyện nàng nhớ mình đã từng làm, nhưng lại không nhớ ra tại sao bản thân lại làm như vậy. Chuyện này có liên quan đến Lý Ninh Ngọc. Rõ ràng đã xảy ra, nhưng lại không biết được nguyên nhân trong đó, nàng nghĩ chắc chắn Lý Ninh Ngọc có thể giúp nàng tháo gỡ thắc mắc. Rốt cuộc thiên tài phá giải máy Enigma thế hệ hai là một người như thế nào?

Thư phòng

"Ninh Ngọc, thân phận mới tổ chức sắp xếp lại cho cô sẽ phải đi đến Thượng Hải." Cố Minh Chương nói ra suy nghĩ của mình với Lý Ninh Ngọc, cũng là đang trưng cầu ý kiến sự đồng ý của cô. Lấy thân phận Lý Ninh Ngọc để sống tiếp, cái giá quá lớn. Chưa nói đến cái chết của Tatsukawa Hihara, chỉ với chuyện Lý Ninh Ngọc biến mất suốt một năm nay thì đã không có cách nào giải thích được rồi. Hơn nữa, dáng vẻ của Lý Ninh Ngọc cũng không quá muốn giải thích. Cô cứ thế xuất hiện ở Hàng Châu, mức độ nguy hiểm quá cao.

"Cố hội trưởng." Lý Ninh Ngọc muốn nói lại thôi. Cô biết có lẽ nên nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, nhưng cô không thể rời khỏi Cố Hiểu Mộng. Cô chỉ có thể ở bên cạnh Cố Hiểu Mộng: "Tôi có thể ở lại Hàng Châu không?"

"Vì Hiểu Mộng sao?" Cố Minh Chương vẫn ấm áp như cũ. Thời gian một năm, nếu ông ấy còn không nhìn ra được tình cảm của Cố Hiểu Mộng đối với Lý Ninh Ngọc thì uổng công làm cha rồi. Bản thân ông ấy và Hiểu Mộng bị ngăn cách, hơn phân nữa cũng là vì Cố Hiểu Mộng không thể bước ra khỏi Cầu Trang, Lý Ninh Ngọc của nàng không còn sống nữa. Nhưng ông ấy biết Lý Ninh Ngọc lý trí, lạnh lùng, không ngờ tình cảm đối với Hiểu Mộng cũng có sự đặc thù.

"Cố hội trưởng, thực sự xin lỗi." Cô không trả lời thẳng, nhưng là phía lớn tuổi hơn, Lý Ninh Ngọc không biết nên đối diện với cha của Hiểu Mộng như thế nào.

"Cô nghĩ thông suốt rồi chứ? Hàng Châu đối với cô mà nói không hề an toàn." Cố Minh Chương nhắc nhở Lý Ninh Ngọc thêm một lần nữa.

"Tôi sẽ nghĩ cách, nhưng mà... xin hãy cho tôi ở lại Hàng Châu." Lý Ninh Ngọc luôn luôn dịu dàng xen lẫn cố chấp.

Cô là một người sẵn sàng hi sinh. Sinh mệnh của cô tựa như pháo hoa, nếu như bừng sáng thì sẽ thiêu cháy hết mình, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn rồi sẽ lụi tàn. Nhưng bây giờ, cô đã chết một lần, hi vọng trong một năm này có thể ở bên cạnh người đã kéo cô quay trở về. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cô chỉ muốn phóng túng một lần. Đương nhiên, công việc thì cô vẫn sẽ thực hiện, đó là lý tưởng của cô, nhưng lần này cô đến gần nàng thêm một chút, chính miệng nói cho nàng biết tại sao bản thân lại quay về.

"Vậy trước tiên cô cứ tạm thời ở trong nhà đi, thuận tiện bồi dưỡng một chút tình cảm với Hiểu Mộng, nói không chừng con bé sẽ sớm nhớ ra chuyện gì đó." Cố Minh Chương thở dài một hơi: "Con bé... đã thay đổi rất nhiều."

"Cố hội trưởng?" Lý Ninh Ngọc kinh ngạc vì được Cố Minh Chương khai sáng, nhưng đối với thái độ muốn nói lại thôi của Cố Minh Chương đối với Cố Hiểu Mộng lúc sau này, cô lại có chút lo lắng.

"Có lẽ là ý trời, cô quay lại rồi, con bé không nhớ gì nữa. Ninh Ngọc, đừng quá dung túng con bé. Bây giờ, nó..."

"Haiz! Hại người hại mình." Cố Minh Chương cũng không biết nên nói như thế nào. Lời trách móc Lý Ninh Ngọc thì ngàn vạn lần ông ấy cũng không thể nói ra được, nhưng muốn nói cho Lý Ninh Ngọc biết hành động của Cố Hiểu Mộng trong một năm nay thì ông ấy lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể chờ Lý Ninh Ngọc tự phát hiện ra sự thay đổi của Cố Hiểu Mộng. Nghĩ đến nụ cười trên bàn cơm của Hiểu Mộng suốt một năm nay căn bản chưa từng xuất hiện, nhưng Lý Ninh Ngọc vừa mới đến thì Hiểu Mộng lại có chút khác biệt.

"Vâng, tôi biết rồi." Lúc Lý Ninh Ngọc rời khỏi thư phòng thì đã là buổi chiều. Nghĩ đến việc có lẽ Cố Hiểu Mộng đã tan làm quay về nhà, cô yên lặng đi đến ghế sô pha trên sảnh chính, ngồi xuống, cầm tờ báo lên, lẳng lặng đọc.

"Lý tiểu thư, uống chén trà đi." Miss Triệu bưng chén trà, xuất hiện trước mặt Lý Ninh Ngọc. Trong căn nhà này, miss Triệu là người tận tâm nhất, vừa biết cách săn sóc lại mẫn cán.

"Cảm ơn." Lý Ninh Ngọc gật đầu.

"Lý tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"

"Xin cứ hỏi."

"Cô và Hiểu Mộng?" Miss Triệu nhìn thấy Cố Hiểu Mộng lớn lên. Một cô gái xán lạn, trong vòng một năm đã biến thành Cố thủ trưởng người người kính sợ. Mối quan hệ với Cố Minh Chương từ lâu đã không còn được như lúc trước. Nếu như truy cứu nguyên nhân, đều là vì người phụ nữ trước mắt này: "Cô còn sống, nhưng tại sao bây giờ mới quay lại?" Về sớm một chút, có lẽ Hiểu Mộng sẽ không thay đổi.

"Xin lỗi..." Lý Ninh Ngọc biết miss Triệu đau lòng cho Cố Hiểu Mộng, nhưng cô cũng không biết nên giải thích như thế này về những chuyện xảy ra trên người mình.

"Tôi không phải có ý trách móc." Miss Triệu vẫn dịu dàng như cũ: "Chỉ là muốn biết xem nỗ lực của Hiểu Mộng có xứng đáng hay không thôi." Tuy nói Hiểu Mộng không nhớ ra, nhưng nếu như nhớ ra, cái người trong lòng nàng vẫn luôn còn sống, nhưng lại đứng nhìn nàng mỗi ngày trải qua cuộc sống như trong Địa Ngục, nhớ cô, nghĩ về cô, tự tổn thương bản thân. Chuyện này đối với Cố Hiểu Mộng mà nói thực sự có chút không công bằng.

"Lần này, tôi quay lại chính là để nói cho em ấy biết." Lý Ninh Ngọc là một người cao ngạo, chưa từng phụ thuộc vào người khác đến cỡ nào, nhưng vì Cố Hiểu Mộng, cô vào ở trong nhà họ Cố.

Lúc trước, trong lòng nàng chứa đầy lý tưởng và nhiệm vụ, bây giờ lại vì Cố Hiểu Mộng mà vùng vẫy, không muốn thoả hiệp. Mọi người đều hỏi tại sao cô còn sống nhưng lại không quay trở lại, Lý Ninh Ngọc không trả lời được. Cô chỉ muốn nói chuyện với Cố Hiểu Mộng, nhưng bây giờ Cố Hiểu Mộng không còn nhớ gì nữa, nói rồi cũng không có ý nghĩa, chỉ có thể đợi Cố Hiểu Mộng nhớ ra thì có lẽ họ mới còn có thể bước đi cùng nhau. Nhưng không rõ không ràng tiếp nhận những chuyện này cũng khiến cho Lý Ninh Ngọc có chút khó chịu.

"Vậy cô còn đi nữa chứ?" Miss Triệu không hài lòng với câu trả lời này của Lý Ninh Ngọc, nhưng tính cách của người trước mắt cũng không thẳng thắn như Cố Hiểu Mộng, nội liễm lại kiên định. Kiểu người như thế này đối với mỗi câu trả lời của bản thân đều vô cùng thận trọng.

"Có thể..." Cô không muốn lừa dối người khác, không muốn giống như lần trước, bỏ lại người bên cạnh trở tay không kịp, không có chút chuẩn bị. Một năm sau, có thể vẫn sẽ biến mất, bởi vì bây giờ, ngay cả bản thân cô cũng không thể xác định Cố Hiểu Mộng không có ký ức có thể tiếp nhận bản thân hay không.

"Cộc cộc cộc..."

Cố Hiểu Mộng mặc quân trang, bước đến, nhìn hai người một chút, vậy mà lại không thèm để ý đến Lý Ninh Ngọc, đi thẳng lên lầu. Lý Ninh Ngọc biết nàng đã nghe thấy lời mình nói, xem ra đã tức giận rồi. Lý Ninh Ngọc thở dài một tiếng. Bản thân ở chỗ này đợi nàng. Nàng lại hất mặt cho mình nhìn. Trước kia khi tức giận thì sẽ làm nũng, lắc lư trước mặt mình, bây giờ thì thẳng tay không thèm quan tâm đến mình. Đau đầu...

Lý Ninh Ngọc khẽ gõ cửa, đi vào phòng của Cố Hiểu Mộng. Sao biết được Cố Hiểu Mộng đang đợi Lý Ninh Ngọc, một phát chụp được eo của Lý Ninh Ngọc, đè lên tường.

"Chị Ngọc, chị nói chúng ta từng rất tốt, rốt cuộc tốt đến cỡ nào." Cố Hiểu Mộng cố ý thỏ thẻ bên tai Lý Ninh Ngọc.

"Hiểu Mộng..." Hơi thở của Cố Hiểu Mộng trong nháy mắt bao phủ trước mặt Lý Ninh Ngọc, bàn tay đặt bên hông cũng vô cùng dùng sức, khiến cho Lý Ninh Ngọc không nhúc nhích được. Cô nhỏ này đang làm gì vậy!

"Chị Ngọc, đừng nói là ngại rồi nhé?" Cố Hiểu Mộng tiếp tục nói bên tai: "Chị Ngọc." Hiểu Mộng cố ý trêu chọc Lý Ninh Ngọc, chọc cho Lý Ninh Ngọc đỏ cả mặt, không biết nên xấu hổ hay là né tránh.

"Đừng như vậy..." Lý Ninh Ngọc không thích Cố Hiểu Mộng đối xử với mình như vậy, nhìn như ngả ngớn, trêu đùa, nhưng lại không hề có chút tình cảm nào.

"Đừng như vậy là như thế nào?" Cố Hiểu Mộng cũng không biết thu liễm, ngửi mùi hương trên người Lý Ninh Ngọc, hỏi: "Không phải chị nói chị thích tôi sao? Như thế này không tốt sao?" Cố Hiểu Mộng giả vờ muốn hôn lên tai Lý Ninh Ngọc.

"Cố Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc nóng ruột: "Đừng quá đáng!"

"Quá đáng?" Cố Hiểu Mộng tựa vào rất sát. Lý Ninh Ngọc căn bản không hề nhìn thấy mặt của Cố Hiểu Mộng. Ánh mắt của nàng lạnh lùng lại quyết tuyệt, khác hẳn những lời đang nói chuyện với cô: "Vậy chị nói cho tôi biết, chị làm thế nào để ra khỏi Cầu Trang?"

"..." Lý Ninh Ngọc trầm mặc, có chút vùng vẫy, nhưng sức lực của Cố Hiểu Mộng lớn hơn Lý Ninh Ngọc nhiều. Đột nhiên trên cổ truyền đến cảm giác mềm mại. Cố Hiểu Mộng thực sự hôn Lý Ninh Ngọc.

"Lý Ninh Ngọc à! Tại sao chị lại không nói chứ?" Cố Hiểu Mộng muốn biết. Cô nói cô có thể sẽ rời đi. Cô lại muốn bỏ đi! Người phụ nữ này lại muốn bỏ đi.

"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc có chút không chịu được Cố Hiểu Mộng không hề cho mình chút tôn nghiêm nào như thế này. Nàng lại sử dụng những thứ trong phòng thẩm vấn lên người của cô. Cho dù có hiểu biết Cố Hiểu Mộng hơn nữa thì lúc này Lý Ninh Ngọc cũng cảm thấy bị dày vò.

"Vậy chị nói cho tôi biết, chị có lừa gạt tôi không?" Cố Hiểu Mộng đột nhiên nhìn Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc lại im lặng rồi.

Cố Hiểu Mộng cảm thấy bản thân rất nực cười. Tại sao trong lòng vẫn cứ chờ mong vào cái người này chứ?

Cố Hiểu Mộng phóng đại ác ý, dục vọng trong lòng mình. Nàng đột nhiên hôn Lý Ninh Ngọc, không hề kiêng kị...

"Cố... Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc đột nhiên bị hôn, cô thực sự đã sa vào trong đó, trước mặt là Hiểu Mộng của cô.

Lý Ninh Ngọc cảm giác xung quanh đều là hơi thở và mùi hương của Cố Hiểu Mộng. Nụ hôn của nàng rất mãnh liệt, nhưng lại mang theo cơn giận dữ và vội vàng, cho đến khi sắp không thở nỗi nữa, Cố Hiểu Mộng mới rời khỏi. Sau đó, ánh mắt lại có chút ngả ngớn: "Lý Ninh Ngọc, chị bất quá cũng chỉ như vậy thôi..." Giống như sự trả thù ác độc. Tại sao lại không quay lại, tại sao quay lại rồi lại muốn bỏ đi. Tại sao?

Quyền chủ động đều nằm trong tay chị...

Cố Hiểu Mộng đâm vào lòng kiêu ngạo, tự tôn của Lý Ninh Ngọc: "Em..." Lý Ninh Ngọc phẫn nộ, giơ tay phải của mình lên, làm như muốn đánh Cố Hiểu Mộng, nhưng nhìn thấy gương mặt này của Cố Hiểu Mộng, lại không xuống tay được. Nước mắt thấm đẫm hốc mắt, nhưng Lý Ninh ngọc quật cường, từ đầu đến cuối không để cho bản thân bật khóc. Hai mắt đỏ bừng phối hợp với dáng vẻ quật cường của Lý Ninh Ngọc, thực sự khiến cho người ta đau lòng.

"Ra ngoài..." Cuối cùng, Lý Ninh Ngọc vẫn không thể xuống tay, cho dù giờ phút này, Cố Hiểu Mộng đã giẫm nát tôn nghiêm của cô.

"Ra ngoài..." Rõ ràng Cố Minh Chương đã từng nhắc nhở Lý Ninh Ngọc. Bây giờ, Cố Hiểu Mộng đã không còn giống như lúc trước... Là chính cô vẫn ở nguyên tại chỗ.