[Ngọc Mộng CP] Kinh Qua Năm Tháng

Chương 8



Lý Ninh Ngọc nhớ rõ thời gian bản thân quay lại, đến hôm nay đã là ngày thứ mười lăm. Mười lăm ngày trước, Cố Hiểu Mộng bị tai nạn xe, làm trán bị thương, mấy ngày trước đến lượt bả vai bị thương. Hôm nay, người kia yên tĩnh nằm trên giường bệnh, trên đầu quấn một lớp băng gạc rất dày, phần bụng lại bị đâm một dao. Loại cảm giác bất lực này đã kích thích đến Lý Ninh Ngọc.

"Bác sĩ, thế nào rồi?" Miss Triệu tiến đến hỏi thăm.

"Giải phẫu rất thành công. Dao đâm vào phần bụng, nhưng không trúng chỗ hiểm, không gây ra tổn thương quá nghiêm trọng, không biết lúc nào mới tỉnh lại. Những chuyện còn lại phải đợi đến sau khi bệnh nhân tỉnh lại, nhưng mà tạm thời không sao rồi." Bác sĩ nói liền một mạch.

"Cảm ơn!" Miss Triệu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Lý Ninh Ngọc đã mềm nhũn hai chân.

Lý Ninh Ngọc khẽ lắc đầu: "Không sao."

Cố Hiểu Mộng cứ nằm yên trên giường bệnh như thế. Nàng lúc yên tĩnh trông lại càng thêm xinh đẹp, nhưng có ai lại không thích người sôi động, hoạt bát. Lý Ninh Ngọc ngồi bên cạnh Cố Hiểu Mộng, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của nàng. Ánh mắt không tự kiềm chế mà trở nên dịu dàng, lẳng lặng nhìn người nằm trên giường bệnh. Thật ra, tính cách của cô vốn rất lạnh nhạt, đối diện với tình cảm luôn sẽ khắc chế và không biết cách biểu đạt. Dường như tất cả cảm xúc lo lắng, căng thẳng trong giờ phút này đều đã được giấu sâu trong lòng cô.

"Lý tiểu thư." Miss Triệu khẽ kêu Lý Ninh Ngọc một tiếng.

"Ừm?" Lý Ninh Ngọc nhìn thấy miss Triệu muốn nói lại thôi: "Cô có lời muốn nói với tôi à?"

"Thẩm Dật Chi, cô ta... cô có muốn biết những chuyện xảy ra sau khi cô bỏ đi không?" Cố Minh Chương không muốn nói cho Lý Ninh Ngọc biết. Cố Hiểu Mộng không nhớ gì, nhưng miss Triệu muốn nói cho Lý Ninh Ngọc biết. Cô ấy biết Cố Hiểu Mộng thích Lý Ninh Ngọc, cũng nhìn ra được sự bảo vệ của Lý Ninh Ngọc dành cho Cố Hiểu Mộng. Nếu như là ngày thường, cô ấy sẽ tuân theo ý muốn của Cố Minh Chương, chuyện đã qua thì cứ để cho nó trôi qua đi. Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Dật Chi khiến cô ấy cần phải nói cho Lý Ninh Ngọc biết người kia nguy hiểm đến cỡ nào.

"Cô nói đi..." Lý Ninh Ngọc đã chuẩn bị tâm lý.

"Nhà họ Thẩm và nhà họ Cố là thế giao. Nhà họ Thẩm đã đi đến Thượng Hải từ rất lâu về trước. Mấy năm nay, nền kinh tế bọt biển, chiến tranh triền miên, nhà họ Thẩm ở Thượng Hải liên tục gặp phải khó khăn. Một năm trước, ba mẹ của Thẩm Dật Chi bị dòng người phản động bắn chết, nhà họ Thẩm lập tức sụp đổ. Hiểu Mộng và Thẩm Dật Chi từ nhỏ đã là bạn tốt, đúng lúc sau khi ra khỏi Cầu trang, mỗi ngày Hiểu Mộng đều không vui. Tiên sinh muốn tìm người bầu bạn với Hiểu Mộng, cũng chăm lo cho nhà họ Cố Một chút, cho nên mới đón Thẩm Dật Chi từ Thượng Hải về đây... Rõ ràng hai người rất tốt, Hiểu Mộng cũng tin tưởng cô ta, nhưng vào chín tháng trước, Thẩm Dật Chi đột nhiên tố giác Hiểu Mộng phản Đảng, lén lút gia nhập Đảng Cộng Sản. Lời tố cáo này vào lúc đó đã nhấc lên một đợt sóng to gió lớn. Sự việc xảy ra quá nhanh, Hiểu Mộng được đưa thẳng đến phòng thẩm vấn, còn tiên sinh thì bị giam lỏng tại nhà."

"Hiểu Mộng gia nhập rồi sao?"

"Hiểu Mộng chính là Lão Quỷ." Nàng thay thế vị trí của cô, bước tiếp cuộc đời cô chưa đi xong.

Ánh mắt của Lý Ninh Ngọc ảm đạm khó hiểu, không biết là do đau lòng, hay là do tự trách.

"Vậy tình hình trong phòng thẩm vấn thì sao?"

"Cô ấy cắn chặt răng nói bản thân không phải." Miss Triệu nhìn Cố Hiểu Mộng đang nằm trên giường bệnh: "Chúng tôi cũng không biết làm thế nào mà Hiểu Mộng vượt qua được ba ngày trong phòng thẩm! Lúc trở về, vết thương đã được xử lý."

"Bọn họ đã làm gì em ấy?" Lý Ninh Ngọc thoáng run rẩy. Móng tay vì nắm lại quá chặt mà khảm sâu vào trong da thịt.

"Từ vết thương để phán đoán: Có vết thương do roi, vết thương do vật cùn, giật điện, rút móng, những thứ nên có không thiếu thứ nào." Lúc trước, miss Triệu giúp Cố Hiểu Mộng xử lý từng vết thương một. Nếu không nhờ tiền của Cố Minh Chương và Cố Hiểu Mộng thà chết cũng không chịu nhận, thì chắc chắn Cố Hiểu Mộng sẽ chết trong phòng thẩm vấn kia.

"Rốt cuộc... Thẩm... Dật... Chi có chứng cứ gì...?" Có lẽ Cố Hiểu Mộng đã rất đau lòng. Đó là người bạn từ thuở nhỏ của nàng, đón về nơi này chứng tỏ nàng không chán ghét cô ta, có thể ở chung trong một ngôi nhà, Cố Hiểu Mộng tin tưởng cô ta đến cỡ nào. Lý Ninh Ngọc cắn răng, không để cho bản thân mất không chế.

"Quyển nhật ký của Hiểu Mộng..."

"Nhật ký?" Tại sao Cố Hiểu Mộng lại có thể có nhật ký. Thứ này đối với một gián điệp mà nói là chí mạng. Ai lại ngốc đến mức để lại dấu vết của mình chứ.

"Nội dung thì sao? Bên trong là gì?"

"Tôi chưa xem, cũng không rõ lắm, có vẻ nội dung trong đó có liên quan đến cô."

"Liên quan đến tôi?"

"Ừ, còn nữa... Thẩm Dật Chi tham gia thẩm vấn..." Dù là người có tính cách dịu dàng như miss Triệu cũng không thể hiểu nổi hành vi của Thẩm Dật Chi. Nhà họ Cố đối xử với cô ta quá tử tế. Tại sao cô ta lại muốn phản bội? Cho dù đến lúc này, Cố Hiểu Mộng cũng chưa từng có lỗi với cô ta. Cô ta không chỉ tố giác nàng, mà còn tham dự thẩm vấn.

"Tham dự?" Lý Ninh Ngọc hoàn toàn bùng nổ, giọng nói nâng cao mấy lần: "Cô ta dụng hình với Hiểu Mộng sao?"

"Hiểu Mộng, cô ấy... sau lưng cô ấy..." Miss Triệu không đành lòng nói ra: "Dấu ấn phía sau lưng cô ấy, là một chữ Dật..." Sở dĩ biết Thẩm Dật Chi dụng hình, cũng là vì cái này.

"Sau khi thẩm vấn kết thúc, Hiểu Mộng hôn mê mười ngày, khi tỉnh lại cũng đã kêu người khoét bỏ dấu ấn kia." Không tiêm thuốc mê, Cố Hiểu Mộng kêu thét khàn cả giọng. Ngày hôm đó là ngày mà tất cả những người trên dưới nhà họ Cố đều không thể nào quên được. Cố Hiểu Mộng nói nỗi đau đớn này của nàng, sẽ nhắc nhở nàng... không nên dễ tin người... Đến tận bây giờ, Cố Hiểu Mộng cũng không còn tin vào bất cứ người nào nữa.

Lý Ninh Ngọc nhìn người đang nằm trên giường. Cô muốn nhìn phía sau lưng nàng một chút, nhưng sợ lại làm nàng bị thương. Cánh tay dừng lại giữa không trung, cuối cùng đành rút về. Cố Hiểu Mộng nói không sai, nàng đã nương tay với Lý Ninh Ngọc, thực sự không nhẫn tâm. Bởi vì không có người nào hiểu rõ hơn nàng về thủ đoạn trong phòng thẩm vấn là như thế nào, nhưng nàng chỉ dùng chiến thuật tâm lý đối với Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc cảm giác trái tim mình đang đập rất nhanh, nước mắt dù có làm cách nào cũng không thể khống chế được, tim cô rất đau.

Sau khi trải qua những chuyện như vậy, nàng vẫn còn tin tưởng cô. Lúc cô lừa nàng, nàng vẫn tin tưởng cô, thế mà cô lại trách móc nàng... Cô lại còn trách móc nàng! Bỏ lại một mình nàng ở nơi này, bản thân cô có tư cách gì để trách nàng.

"Lý tiểu thư, nói cho cô biết, chỉ là muốn cô biết Thẩm Dật Chi kia là một người vô cùng nguy hiểm. Tính cách của Hiểu Mộng đã thay đổi rất nhiều, có đôi khi sẽ hơi cố chấp một chút, nhưng với cục diện hiện nay, không ai biết được ngày mai sẽ như thế nào. Hai người cứ lấy cứng đối cứng như vậy, không phải quá lãng phí sao?"

"Tại sao Thẩm Dật Chi lại bán đứng Hiểu Mộng?"

"Không biết nữa. Đến bây giờ, tôi và tiên sinh vẫn không biết tại sao. Tại sao cô ta lại muốn bán đứng Hiểu Mộng."

"Không có lý do?" Lý Ninh Ngọc không tin, nhưng có lẽ việc này chỉ có mỗi Cố Hiểu Mộng và Thẩm Dật Chi biết: "Cảm ơn cô vì đã cho tôi biết." Lý Ninh Ngọc im lặng cúi đầu: "Chồng của Thẩm Dật Chi là Lưu Khắc Thành à?"

"Đúng vậy."

Tình cảnh của Cố Hiểu Mộng ở Sở Cơ yếu thực sự không tốt lắm.

"Tiên sinh kêu tôi nói lại với cô một câu."

"Ừm?"

"Không quên sơ tâm, không rời... không bỏ..."

Lý Ninh Ngọc nghe miss Triệu nói xong, thở phào một hơi. Mấy ngày nay, cô vẫn luôn chờ đợi sự tin tưởng của tổ chức. Nếu như Cố Minh Chương không tin tưởng cô, vậy thì cho dù cô có làm gì đi chăng nữa cũng chỉ vô dụng... Bây giờ, cuối cùng cũng đợi được câu trả lời chắc chắn của Cố Minh Chương rồi.

Miss Triệu đi, để lại một mình Lý Ninh Ngọc. Lúc cô ấy đi, có để lại một bức thư cho Lý Ninh Ngọc, nói là Cố Hiểu Mộng đưa cho cô ấy, nhưng miss Triệu lại cảm thấy bức thư này là Cố Hiểu Mộng viết cho Lý Ninh Ngọc. Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Cố Hiểu Mộng đã đốt hết tất cả nhật ký, chỉ viết một lá thư, nói có một ngày khi nàng chết đi, xin nhờ miss Triệu hãy đưa nàng và bức thư này đến Cầu Trang, dùng một mồi lửa đốt sạch Cầu Trang!

Lý Ninh Ngọc nhìn nét chữ trên bức thư, là nét chữ của Lý Ninh Ngọc, ngoài bao thư ghi người nhận là Cố Hiểu Mộng. Xem ra, sau khi trải qua phòng thẩm vấn, Cố Hiểu Mộng đã trở nên thận trọng hơn nhiều, thực sự không còn dám để lại bất cứ nét chữ và thông tin liên quan đến bản thân. Lý Ninh Ngọc mở lá thư ra:

Thấy chữ như thấy mặt:

Chị vẫn tốt chứ? Em rất nhớ chị. Có người nói: Người thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của bạn là do thân thể của bạn cảm nhận được nỗi nhớ của bạn, thay bạn được một lần gặp mặt người mà bạn ngày nhớ đêm mong. Vậy chị có nhìn thấy em không? Em rất muốn chị nhìn thấy em, nhìn xem dáng vẻ hiện tại của em có phải là dáng vẻ mà chị kỳ vọng không. Nhìn thấy em lúc này, chị có hối hận bỏ lại một mình em không? Em thực sự rất muốn biết những đáp án này, nhưng em biết mãi mãi em cũng sẽ không biết được.

Hôm nay, em một thân một mình đi đến Tây Hồ. Thời tiết của Hàng Châu luôn mang theo chút se lạnh, dù có một chút ấm áp thì cũng không chống cự nổi cơn gió lạnh kia. Em nghĩ, nếu như chị ở đây, sợ rằng em sẽ không chú ý đến những điều này đâu! Dù sao thì trong lòng, trong mắt của em đều tràn ngập hình bóng của chị, đâu thèm quan tâm đến nỗi ưu sầu của cảnh vật xung quanh. Nhưng từ sau khi chị rời đi... Thời gian trở nên dài dằng dặc lại rất gian nan. Hóa ra, dáng vẻ của những thứ xung quanh là như thế này.

Em từng hận bản thân không đủ tin tưởng chị, để cho chị một mình đi đến nơi như vậy. Chị không nên ở lại nơi đó, nhưng em lại không tìm thấy chị. Cho dù em có hối hận đến cỡ nào đi nữa thì cũng không đảo ngược được vận mệnh ban đầu. Chị có biết bởi vì áy náy, em đã hoàn toàn tin tưởng vào Dật Chi, nhưng cô ta... cũng là người đã khiến cho em tổn thương sâu sắc nhất. Chị muốn hỏi em Dật Chi là ai nhỉ? Là người cho em một bài học. Em mãi mãi đều là như vậy, bỏ lỡ rất nhiều thứ...

Em đã suy nghĩ rất lâu. Em nghĩ, cuối cùng em vẫn sẽ quay lại Cầu Trang. Nơi đó quá quạnh quẽ, em sợ chị ở một mình sẽ tịch mịch. Chị phải chờ em nhé... Đừng đi xa quá... Em từng nghĩ đến vô số lần, chị vẫn còn sống, đó là chuyện hoang đường đến cỡ nào. Nếu như chúng ta gặp lại nhau, mọi chuyện đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, em sẽ lấy gì để gặp chị. Nhưng ngẫm nghĩ lại, kiếp này quá khổ, em sợ em sẽ không bảo vệ cho chị chu toàn, cũng sợ khi chị nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của em, sẽ hận em. Được rồi, cứ để em trong lòng chị mãi mãi là dáng vẻ như trước đi! Nhưng chị nhất định phải đợi em nhé! Cho dù qua bao lâu, chị cũng nhất định phải đợi em đó!

Em hi vọng bức thư này có thể trao tận tay cho chị, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy. Em không dám nhắc đến tên của chị, nhưng em biết chị sẽ hiểu, đó là lá thư em viết cho chị. Baba từng nói với em, không nên tùy tiện ỷ lại vào một người, người đó sẽ trở thành thói quen của con, khi phải ly biệt, thứ con mất đi không phải là một người, mà là cả thế giới... Chị đã mang thế giới của em đi mất rồi, nhưng em vẫn muốn thay chị nhìn ngắm thế giới này một chút, cho nên em sẽ đến trễ một chút. Chị phải đợi em, em sẽ nói cho chị biết... Thế giới mà em đã nhìn thấy...

Cầu xin chị... Nhớ hãy đợi em, đừng bỏ rơi em...

Đọc xong lá thư, Lý Ninh Ngọc sớm đã nước mắt giàn giụa. Tay của cô có chút run rẩy, có chút do dự. Vốn dĩ trong lòng còn có chút khó hiểu, nhưng nghe thấy lời miss Triệu nói, đọc lá thư, cô muốn xác nhận lại. Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng tháo chiếc đồng hồ trên tay Cố Hiểu Mộng xuống, giống như suy nghĩ trong lòng... một vết sẹo... Mỗi khi cô cầm tay nàng, Cố Hiểu Mộng đều sẽ lơ đãng xoay đồng hồ của mình, có đôi khi còn cố ý đổi tay. Khi đó, Lý Ninh Ngọc chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng bây giờ không khó để đoán ra.

"Hiểu Mộng, nếu như một năm sau tôi ra đi, lần này, tôi sẽ đưa em theo... Được không?" Lý Ninh Ngọc nắm chặt tay của Cố Hiểu Mộng: "Nếu như em ra đi trước, vậy thì tôi sẽ đi theo em... Đừng sợ!"