Ngọn Lửa Rực Cháy

Chương 3



11.

– Trần Nhạc Hinh, Trần Nhạc Hinh.

Khi tôi tỉnh lại, nước mắt vẫn rớt rơi. Nhìn thấy Giang Dục, tôi nhào vào lòng anh, siết ghì lấy anh. Anh còn sống… Vẫn còn sống!

Tôi cọ mặt vào cổ anh, hơi thở nơi anh, hơi ấm của anh khiến tôi an tâm vô cùng. Người anh hệt như bị điểm huyệt, sững sờ, cánh tay anh lơ lửng, không chạm vào tôi.

– Em gặp ác mộng à?

– Ừ, em mơ ghê lắm, may mà tỉnh dậy rồi.

– Mơ tương phản với đời thôi.

Sau khi tiêm xong, Giang Dục định đưa tôi về nhà.

– Mẹ em không ở nhà, em sợ Tống Lâm Diễn lại hành hạ em.

Anh cau mày, nói: “Qua nhà bạn ở.”

– Em cũng nghĩ như vậy! Giang Dục, em qua nhà anh tá túc được không?

Anh ho khan, nét mặt nghiêm nghị nhưng đôi tai đã ửng lên.

– Trần Nhạc Hinh, em không có bạn à?

Bạn trai tương lai… có được tính không?

– Vâng, em tệ lắm, không có bạn.

Giang Dục bó tay với tôi, đành dẫn tôi về nhà. Cuối cùng tôi cũng được gặp em trai anh, Giang Tuỳ. Bé con ngồi ở nhà bà hàng xóm, ngoan ngoãn đợi anh đến đón.

Giang Dục dắt tay em, nói: “Có chị đẹp tới chơi, em chào chị đi.”

– Em chào chị ạ.

– Chào em bé~~

Tôi ngồi xổm xuống, xoa gương mặt bụ bẫm như nhóc Shin của em, mũi tôi bắt đầu chua chua.

Kiếp này, tôi nhất định sẽ bảo vệ được em.

12.

Tôi ngủ trong phòng Giang Dục còn anh ngủ chung với em trai. Ban đêm, trời mưa như trút nước, sấm chớp rền vang trên nền trời. Tôi rất sợ sấm, khi nhìn thấy thi thể Giang Dục, sấm vẫn đương hoành hành.

Anh bị thiêu đến nỗi không thể nhận dạng khuôn mặt, vẫn trong tư thế đang kéo dây thoát hiểm, sợi dây siết vào da thịt anh. Chuỗi hạt tràng bị đứt, từng hạt từng hạt rơi tán loạn khắp nơi. Từ lúc ấy, tôi đã cực kì căng thẳng mỗi khi nghe thấy tiếng sấm nổ.

Ầm!

– A! Giang Dục!

Giang Dục nghe thấy giọng tôi nên đã gõ cửa. Tôi để chân trần chạy xuống giường, mở cửa, vụt qua ôm lấy anh.

– Em sợ~

Cơ bắp anh căng ra, anh bỗng ôm lấy tôi, vòng tay siết chặt lại, dường như muốn khảm tôi vào máu thịt mình.

Vượt qua sinh tử, băng qua không gian và thời gian, cuối cùng chúng tôi đã được ôm nhau lần nữa.

Chồng, em muốn hôn anh, muốn đến phát điên. Cái ôm cũng chẳng kéo dài mãi, Giang Dục ôm tôi lên giường, nhét tôi vào trong chăn.

– Anh ở đây với em, bao giờ em ngủ anh mới đi, đừng sợ.

Anh ngồi ở mép giường, gương mặt trầm lắng tựa như dòng nước, như thể người vừa mới ôm tôi với dục vọng hừng hực trong cơ thể không phải là anh.

Tôi nhìn anh chằm chằm, anh đưa tay che mắt tôi lại.

– Nhắm mắt, ngủ đi.

– Em không ngủ được.

Tôi đè tay anh lại: “Anh ôm em ngủ được không? Em sợ tiếng sấm, anh ôm em thì em không sợ nữa.”

Lòng bàn tay Giang Dục nóng lên, anh cúi người nói vào tai tôi: “Trần Nhạc Hinh, anh là đàn ông. Khả năng tự chủ của anh đã chẳng còn mấy khi em chủ động ôm anh rồi. Vậy nên, đừng thính anh nữa.”

Tôi đỏ mặt, ôi con trai cấp ba… Thật ra tôi còn thèm khát hơn anh!

Có anh ở bên, tiếng sấm đã không còn đáng sợ nữa. Hoá ra, tôi không sợ sấm mà là sợ những đêm giông tố chẳng có anh cận kề.

Tôi vừa mới hạ sốt, mất hết sức sống, thoáng chốc đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh giấc, Giang Dục đang ngủ cạnh tôi. Tôi ôm lấy anh bằng cả tay cả chân như con bạch tuộc, vùi mặt vào lòng anh.

Kiếp trước, có một khoảng thời gian rất dài sau khi kết hôn, chúng tôi đều ôm nhau ngủ như vậy. Nhớ xiết bao nhiêu, khi được chồng kề bên như thế này.

– Ôm đủ chưa, buông tay ra được không?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, trông sắc mặt Giang Dục… Anh có vẻ đã mất ngủ cả đêm.

Tôi vội buông anh ra. Có một mái đầu ló vào cửa.

– Anh, sao anh lại ngủ chung với chị?

– À, em biết rồi, thật ra chị là chị dâu của em!

Đúng là… Trẻ con nói chuyện chẳng e dè gì hết.

Tôi không dám nhìn Giang Dục, lấy chăn trùm kín đầu, xấu hổ quá đi mất~

Giang Dục khẽ cười, bế em trai đi rửa mặt.

13.

Hôm qua Tống Lâm Diễn bị thương nặng nên nay xin nghỉ học. Tôi ngồi trong lớp làm đề, nghe thấy các bạn đang xì xào chuyện Giang Dục.

– Giang Dục đỉnh quá, gọi hết cái lũ bỏ gián chết vào cốc của Trần Nhạc Hinh và xé sách của cậu ấy ra sân thể dục nữa đấy.

– Có mấy cô em nhà giàu nghe bảo cũng bắt nạt Trần Nhạc Hinh.

– Đầy tớ của Tống Lâm Diễn hết đấy, đến cả em kế mà Tống Lâm Diễn còn bắt nạt được, nó còn là con người à?

– Này! Dám nói xấu đầu gấu, cẩn thận người tiếp theo là cậu đấy!

Các bạn đi hóng hớt hết rồi, tôi cũng chạy đến. Sân tập đông kín người nhưng người đầu tiên đập vào mắt tôi là Giang Dục.

Anh là người cao nhất, đẹp trai nhất trong cả đám. Rõ ràng anh đang đứng với khuôn mặt vô cảm, nhưng cả người lại toát ra chữ “ngầu”.

Những kẻ đã bắt nạt tôi đang đứng sợ sệt như con chim cút.

– Tao chạy bao nhiêu vòng thì chúng mày phải chạy bấy nhiêu. Bao giờ tao dùng chúng mày mới được dừng. Tao không dừng thì không ai được dừng, chạy đến khi nào tao ưng mới thôi.

– Anh… Dục, nếu không anh cứ ra một con số đi, bọn em sẽ chạy bằng đấy vòng.

Có mấy con chim cút cũng hùa theo, ngoan ngoãn vô cùng.

– Đúng đúng, anh Dục cứ nghỉ ngơi, bọn em tự chạy… Là được.

Giang Dục theo kiểu kẻ ác không nói nhiều, chạy là chạy. Mấy người kia chỉ đành chạy theo anh với gương mặt thống khổ.

Tôi thấy lạ nên hỏi một bạn đứng bên cạnh: “Sao Giang Dục lại được gọi là anh Dục thế?”

– Sự tích một đánh sáu trong nhà vệ sinh của cậu ấy được lan truyền rồi, Tống Lâm Diễn bị cậu ấy đánh cho thành đầu heo luôn, ngầu kinh khủng.

– Hôm qua nữa, Tống Lâm Diễn bắt nạt cậu lại bị Giang Dục đánh tiếp. Thằng Tống còn chả phải đối thủ của Giang Dục, vị trí trùm trường đã thay đổi rồi.

– Bây giờ anh Dục hot lắm. Hồi trước Tống Lâm Diễn bắt nạt nhiều bạn như thế, nó núp sau lưng bọn nhà giàu, giả vờ là học sinh giỏi, tác oai tác quái lâu quá rồi, ai cũng hi vọng có người đứng ra trừng trị nó. Người đó chính là anh Dục vĩ đại của chúng ta.

Thể lực của Giang Dục rất tốt, chạy bảy vòng mà khuôn mặt vẫn không hề thay đổi. Mấy đứa con gái kia đã ngồi xổm xuống nôn lên nôn xuống từ bao giờ. Bọn con trai thì cố thêm được hai vòng nữa, nhưng không thể đọ được với sự tăng tốc của Giang Dục nên đã ngã xuống kêu cha gọi mẹ.

Anh liếc mắt, bọn chúng cun cút đi ra xin lỗi tôi ngay lập tức.

– Trần Nhạc Hinh, bọn tôi sai rồi! Xin lỗi cậu rất nhiều!!

– Tôi sẽ không tha thứ cho các cậu, kẻ bắt nạt không xứng nhận được sự tha thứ.

Nhớ đến bi kịch của Giang Dục ở kiếp trước, cơn giận trong tôi bùng cháy, mãi không thể bình tĩnh lại được.

Khi mọi người tản đi, tôi đứng đối mặt với Giang Dục.

– Cúi đầu.

Anh nghe lời, cúi đầu với tôi, một phong thái phục tùng. Tôi lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt anh. Lau từ trán xuống sống mũi, cuối cùng đã ngừng trên bờ môi.

– Anh Dục, ban nãy anh đẹp trai quá.

– Ừ.

Chúng tôi nhìn nhau, cả hai cùng bật cười. Đôi mắt anh bừng sáng. Anh vừa mới hưng phấn ư? Vì tôi gọi anh là “anh Dục”?

14.

Tống Lâm Diễn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, sau khi về trường, hắn đã không giữ được vị trí trùm trường.

Trong canteen, có người ngồi xuống chỗ dành riêng cho hắn.

– Cút ra.

Hoá ra người ngồi vào chỗ Tống Lâm Diễn là tuỳ tùng của hắn. Cậu ấy khịt mũi, thái độ cực kì thô lỗ.

– Ha! Mày tưởng mày vẫn là đại ca đấy à?

– Thua dưới tay anh Dục mà vẫn muốn sai khiến bọn tao, ha ha ha ha ha ha ha ha hề hước quá.

Ánh mắt Tống Lâm Diễn trở nên độc địa, hắn đẩy kính, ra hiệu cho những con hầu khác xử lí thằng con trai dám gây hấn với uy quyền của hắn.

Không ngờ mọi người xung quanh chẳng đả động gì, cứ nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích như vậy.

Tống Lâm Diễn hoảng loạn ngay tức khắc. Bạn nam kia thấy rằng mình đã áp chế được đại ca cũ, rất chi là oai phong, sung sướng hẳn lên, ụp đĩa thức ăn vào người hắn.

Đám con nhà giàu cười ồ lên.

Tống Lâm Diễn kìm nén cơn tức, thấy tôi và Giang Dục, quay người rời đi trong ê chề.

Cõi lòng tôi nở hoa. Tống Lâm Diễn xứng đáng nhận được tất cả những thứ này.

Bạn nam kia thấy Giang Dục thì đứng lên nhường chỗ ngay, nịnh hót: “Anh Dục, ngồi đi!”

Giang Dục phớt lờ mấy người đó, kéo tôi ngồi xuống bàn phía trước.

– Vai còn đau không?

Anh đang quan tâm tôi, thế là tôi lại giả vờ yếu đuối.

– Úi, đau lắm, không cầm được đũa luôn ý, anh Dục đút cơm cho em thì em mới ăn được.

Giang Dục đút luôn miếng thịt kho vào miệng tôi, chặn mồm tôi lại. Thâm tâm tôi vui sướng, anh bón thịt cho tôi ăn, anh yêu tôi chết đi được.

15.

Buối tối, nhà Giang Dục bỗng dưng bị mất điện. Tôi bị bệnh quáng gà, mọi thứ tối đen như mực, tôi bị mù hoàn toàn.

Giang Dục rửa mặt, bóp kem đánh răng và đưa khăn tắm cho tôi.

– Anh Dục, bây giờ em giống em trai anh, đều là bé cưng của anh đúng không?

– Em còn chẳng bằng thằng bé, nó làm được hết mọi việc rồi.

Tôi mò mẫm trong phòng tắm.

Rầm!

Tôi bị đập đầu gối, đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Ngay sau ấy, Giang Dục đã ôm tôi, bế tôi lên giường.

– Đêm ngủ với em đi? Giờ em mong manh lắm, không lo liệu được gì hết.

Anh thở dài: “Anh ngủ với em, bé yêu ạ.”

Tôi cười phá lên, sờ soạng nắm lấy tay anh.

– Em sợ sấm sét, sợ cả bóng tối nữa.

– Em vô dụng quá nhỉ?

Anh nói: “Không, em rất hữu dụng.”

Nhưng điều tôi sợ nhất ấy là sáng mai thức giấc, phát hiện ra đây chỉ là một giấc mơ. Giang Dục lại trở về trong hũ tro cốt, không quan tâm đến tôi nữa.

Khi ôm hộp tro cốt trong lòng, tôi không tài nào yên giấc nổi.

Lát sau, nghe tiếng Giang Dục thở đều đều, anh đã ngủ rồi. Tôi tiến đến, muốn hôn môi anh nhưng cuối cùng lại hôn xuống đôi mắt ấy.

Hôn mắt thôi cũng đã tuyệt lắm rồi. Kiếp trước, anh cũng rất thích hôn vào mắt tôi.

– Chồng ơi, ngủ ngon nhé.

Hết chương 3.