Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ

Chương 1-2: 《Piano Sonata No.14 in C-sharp minor》- LUDWIG VAN BEETHOVEN



Lục Tảo Thu lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh.

"Điểm nhấn đặc sắc trong《 Đối Thoại Cùng Ngôi Sao 》kỳ này --"

"Nhà soạn nhạc kiêm nghệ sĩ piano Chung Quan Bạch đưa ra nhận xét cho màn biểu diễn độc tấu đầu tiên của thiếu niên thiên tài piano Hạ Âm Từ chỉ vài chữ: quá buồn cười, một vụ hiện trường tông xe*."

(*Hiện trường tông xe - 车祸现场: ngôn ngữ mạng ý chỉ một buổi biểu diễn âm nhạc hoặc trình chiếu phim quá dở đến mức không thể chấp nhận được, cảm giác khó chịu như đang nhìn vào một vụ tai nạn giao thông vậy.)

Lục Tảo Thu nghe âm thanh phát ra từ TV, cánh tay nắm cửa tủ lạnh hơi dừng lại. Tiêu đề tạo nét gây tranh cãi điển hình, khoa trương đến mức hơi ngu xuẩn.

Anh đóng tủ lạnh lại, đi ra khỏi phòng bếp, ngồi lên ghế sô pha xem Chung Quan Bạch trên TV.

Tóc Chung Quan Bạch sắp dài ngang vai, tóc mái vén lên cột ra sau đầu. Mặt mày hắn lúc trang điểm lên có vẻ sắc sảo hơn lúc không trang điểm một chút, làn da tái nhợt, hai má hơi hóp cộng với cánh môi cố tình tô màu nhạt đều hiện ra mấy phần không kiêng nể, thậm chí có chút đe dọa, cứ như giây tiếp theo hắn mở miệng ra là để trào phúng ai đó.

Đây là một buổi talkshow trên truyền hình vào lúc 10 giờ tối, ở thời đại mà 12 giờ đêm đi ngủ không được tính là sớm, thời điểm phát sóng này xem như giờ vàng.

Lục Tảo Thu nhìn màn hình TV, hình như đã lấy lại chút ấn tượng, tháng trước đúng là Chung Quan Bạch đi ghi hình chương trình này.

MC nữ nói: "Thầy Chung, đã trò chuyện về phối nhạc và soạn nhạc rồi, bây giờ chúng ta cùng nói về chuyện diễn tấu đi. Nghe nói gần hai năm rồi anh không tổ chức biểu diễn độc tấu, cũng không có hợp tác biểu diễn với dàn nhạc nào, đối với buổi trình diễn độc tấu vào tháng sau có cảm thấy căng thẳng không?"

Chung Quan Bạch mặt không biểu cảm trả lời: "Không có."

"Có người nói, mấy năm gần đây anh chỉ chuyên chú với việc sáng tác và phối nhạc cho các tác phẩm điện ảnh, người ta còn nói anh tham gia quá nhiều gameshow, không chuyên tâm làm âm nhạc nữa, trình độ diễn tấu đã giảm sút --" Nữ MC che miệng cười rất đúng mực, dưới nụ cười đó không biết là đang nghĩ gì, "Đương nhiên là tôi không tin. Còn anh nghĩ như thế nào về việc này?"

Chung Quan Bạch cong môi, trên ánh mắt lại không hề mang ý cười: "Chờ tháng sau buổi biểu diễn kết thúc chúng ta lại thảo luận vấn đề này đi."

Nữ MC hỏi: "Nhắc đến biểu diễn độc tấu, tháng trước cũng có một vị nghệ sĩ dương cầm tổ chức biểu diễn thành công vang dội. Thầy Chung, là một nghệ sĩ dương cầm, anh nghĩ thế nào về vị hậu bối Hạ Âm Từ này?"

Vẻ mặt Chung Quan Bạch rất lạnh nhạt: "Ai cơ?"

Nữ MC: "Hạ Âm Từ."

Chung Quan Bạch dùng khẩu khí trần thuật không lên không xuống hỏi tiếp: "Đó là ai vậy."

Nữ MC: "Chính là thiếu niên thiên tài dương cầm Hạ Âm Từ gần đây rất nổi danh, anh chưa từng nghe nói về cậu ta sao?"

Chung Quan Bạch: "Chưa."

Nữ MC cười nói: "Vậy chúng ta cùng xem một đoạn clip ngắn đi, hồi tháng trước Hạ Âm Từ tổ chức buổi biểu diễn độc tấu piano ra mắt, tình hình lúc ấy có thể nói là một vé quý hơn vàng, muôn người đều giành giật, sau buổi biểu diễn đó tài năng của cậu ấy cũng được rất nhiều người trong giới chuyên môn khen ngợi."

Trên màn hình phòng phát sóng xuất hiện hình ảnh Hạ Âm Từ đang diễn tấu, Chung Quan Bạch thờ ơ nâng mắt lên xem.

Đây là một đoạn trích dài khoảng một phút, lấy từ chương thứ ba bản《 Piano Sonata No.14 in C-sharp minor 》của Beethoven, lúc biểu diễn có cải biên một chút.

(*Piano Sonata số 14 ở giọng Đô thăng thứ, nhịp Quasi una fantasia, Op. 27, số 2, còn có tên khác là Sonata Ánh Trăng, là một bản sonata dành cho piano của Ludwig van Beethoven. Nó được hoàn thành vào năm 1801 và được dành tặng cho học trò của ông là nữ bá tước Giulietta Guicciardi)

Đoạn Tiểu Hạ biểu diễn là Third Movement của bản nhạc, là phần khó nhất và yêu cầu trình độ biểu diễn cao nhất.

Thiếu niên mặc áo đuôi tôm ngồi sau cây đàn dương cầm ba chân, mái tóc đen dài thẳng buộc sau đầu, trên sân khấu chỉ có một chùm đèn màu sáng trắng chiếu thẳng xuống người cậu ta.

Ngón tay thiếu niên nhỏ dài mà hữu lực, tựa như muốn mang toàn bộ khán giả trong thính phòng này kéo vào thế giới của mình.

Màn hình TV trong nhà Lục Tảo Thu cực kỳ lớn, gần như chiếm đến nửa mặt tường, âm thanh dạng vòng khuếch đại từng nốt nhạc của thiếu niên đến mức không để lại chút tì vết nào.

Lục Tảo Thu nhìn người thiếu niên trong TV, hơi nhíu mày.

Thiếu niên này làm anh nhớ đến Chung Quan Bạch lúc còn ở Học viện âm nhạc.

Tao nhã như nhau, si mê âm nhạc cũng như nhau.

Chung Quan Bạch thành danh không sớm bằng thiếu niên này, hắn trưởng thành ở thời đại mà danh tiếng phải phụ thuộc vào số lượng các cuộc thi đấu và những buổi hòa nhạc. Đối với giới âm nhạc cổ điển mà nói, thời đại mà chỉ cần đăng một video lên mạng nổi như cồn đã một khúc thành danh vẫn chưa đến.

Thiếu niên này không thể so sánh được với Chung Quan Bạch ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng bây giờ cậu ta chỉ mới mười sáu tuổi.

Mà nay năm, Chung Quan Bạch đã hai mươi bảy.

Giây cuối cùng trong video, thiếu niên ngẩng đầu nhìn vào máy quay, ánh mắt sắc bén như mũi dao.

Clip kết thúc, nữ MC nói với Chung Quan Bạch: "Đây là đoạn video ghi hình biểu diễn gần đây rất hot trên mạng, tôi xem xong cũng phải biến thành fan cuồng của Hạ Âm Từ."

Chung Quan Bạch lạnh nhạt nói: "Đây là đang chọc cười nhau à."

Vị nữ MC thoạt nhìn hơi xấu hổ: "Sao lại nói là buồn cười ạ?"

Chung Quan Bạch: "Hiện trường tông xe cấp độ mười."

Nữ MC: "......À, tôi không quá am hiểu, nhưng vẫn cảm thấy nghe rất êm tai, hơn nữa rất nhiều người trong ngành đều đánh giá cao đấy."

Chung Quan Bạch: "Ha."

Nữ MC nhìn sắc mặt Chung Quan Bạch, muốn hoà giải: "Đương nhiên, nếu thầy Chung là đàn anh thì vẫn có thể đưa ra nhiều lời khuyên và nhận xét......"

Lục Tảo Thu cầm điều khiển từ xa, tắt TV.

Sắp 11 giờ rồi.

Anh cầm điện thoại lên, màn hình khóa là bức ảnh Chung Quan Bạch ngồi sau một cây đàn piano cũ kỹ, vừa đánh đàn vừa cười với ống kính. Lục Tảo Thu nhìn nụ cười kia, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Ấn gọi đi, đầu bên kia rất lâu sau mới bắt máy, âm thanh xung quanh rất ồn ào: "Ma... Master Lục?"

(*A Bạch xưng hô với thầy Lục bằng vị trí của thầy trong dàn nhạc: Concertmaster / Leader / Thủ tịch 首席: Bè trưởng đàn dây, là người đảm nhiệm vai trò lãnh đạo và chỉ huy bè violin I trong dàn nhạc, chỉ đạo các nhạc cụ so dây cho đúng đầu mỗi buổi hòa nhạc. Trong các tác phẩm, có những đoạn có violin độc tấu thì Concertmaster sẽ đảm nhiệm. Đây là vị trí quan trọng số 2 trong dàn nhạc chỉ sau chỉ huy trưởng.)

Lục Tảo Thu hỏi: "Em đang ở đâu?"

Hình như Chung Quan Bạch đã uống rất nhiều rượu, hắn líu lưỡi: "Lục, Lục Tảo Thu, ừm, anh ngủ trước đi, lát nữa em bảo Tiểu Dụ chở em về, chắc cũng phải đến một, một hai giờ sáng."

Lục Tảo Thu lặp lại: "Em đang ở đâu."

"Master Lục, anh ngủ trước đi mà --" Chung Quan Bạch không biết là đang nói với ai, "Mẹ nó tôi không có hít cái kia đâu, cút cút cút ra." Nói xong hắn lại mềm giọng nói vào điện thoại, "Master Lục, anh cứ ngủ đi, chờ sáng mai tỉnh lại, chắc chắn em đã nằm bên cạnh anh rồi em bảo đảm --"

Lục Tảo Thu hạ giọng xuống rất thấp: "Chung Quan Bạch, tôi hỏi lần cuối, em đang ở đâu."

Chung Quan Bạch giật thót một cái, tỉnh rượu hơn phân nửa: "...... Lệ Kim Cung. Master Lục à anh đừng tới đây, em lập tức về liền, Tiểu Dụ, Tiểu Dụ --"

Lục Tảo Thu: "Đứng ở cửa chờ tôi."

Lúc Lục Tảo Thu lái xe đến Lệ Kim Cung, Chung Quan Bạch đang đứng ở trước cửa chính nôn thốc nôn tháo, nhưng không ai dám làm gì hắn, đành để mặc cho hắn nôn đầy lên tấm thảm nhung tối màu trải trước cửa câu lạc bộ đến mức ghê tởm không dám nhìn.

Cũng may câu lạc bộ này nằm ở ngoại ô, chỉ tiếp đón khách quen cố định, từ cổng vào đến đại sảnh đón khách phải lái xe hết mấy phút, đám paparazzi muốn chầu chực bên ngoài chụp nghệ sĩ Chung Quan Bạch đêm khuya say rượu cũng không dễ dàng.

Trợ lý Dụ Bách một tay đỡ lấy Chung Quan Bạch, tay kia cầm điện thoại không biết là đang nói chuyện với ai: "Thật ngại quá, anh Bạch thật sự không thể uống nữa...... Đúng, ngài nói đúng lắm......"

Dụ Bách đang nói chuyện thì đột nhiên cảm giác trên tay nhẹ bẫng, quay đầu qua đã thấy Chung Quan Bạch dựa vào ngực Lục Tảo Thu.

"Master Lục." Dụ Bách vội vàng chào hỏi.

Lục Tảo Thu cúi đầu nhìn Chung Quan Bạch, hắn gầy đến đáng sợ, tóc mái buộc gọn khi lên tiết mục giờ đây đã tán loạn hai bên mặt trông có chút chật vật, gương mặt không được đồ trang điểm che lấp lại càng hóp sâu hơn, ửng hồng một cách không bình thường, dưới mắt có quầng thâm xanh đen.

Dụ Bách nói: "Hôm nay thật sự là không thể làm khác được, anh Bạch phải ngồi cùng với mấy nhà làm phim điện ảnh, một ông đạo diễn lớn cùng với mấy vị diễn viên uống rượu đàm đạo chuyện phim ảnh. Hầy, mấy người làm âm nhạc trong ngành cũng ngồi ở đây cả." Cậu ta cẩn thận nhìn sắc mặt Lục Tảo Thu, "Kỳ thật anh Bạch cũng muốn về nhà sớm một chút."

"Vất vả rồi." Lục Tảo Thu hơi gật đầu với Dụ Bách.

Anh xoay người ôm Chung Quan Bạch ngồi lên ghế phụ lái, Dụ Bách đứng phía sau vẫn không yên tâm: "Master Lục, anh đừng trách anh Bạch, gần đây áp lực của anh ấy lớn lắm."

Lục Tảo Thu sờ lên trán Chung Quan Bạch, rất nóng, không biết là do uống quá nhiều hay đã phát sốt rồi.

"Anh đừng thấy anh Bạch cả ngày độc miệng trên TV, anh ấy vẫn đặc biệt sợ anh lắm, nhiều năm rồi vẫn luôn không thay đổi......" Vẻ mặt Dụ Bách rất lo lắng.

Lục Tảo Thu gật nhẹ đầu: "Cảm ơn. Tôi sẽ đưa em ấy về."

Lục Tảo Thu vừa nhấn ga, Chung Quan Bạch đã không chịu nổi muốn tiếp tục nôn, nhưng đầu óc hắn mơ mơ màng màng vẫn ý thức được mình đang ngồi trên xe Lục Tảo Thu, thảm trải sàn của Lệ Kim Cung hắn có thể nôn lên mười tấm, xe Master Lục hắn không dám dây bẩn dù chỉ một lần, vì thể đành chịu đựng cơn ghê tởm cởi áo khoác của mình ra, nôn vào trong áo.

Sau khi nôn hết đồ trong dạ dày thì cũng tỉnh rượu đi không ít, Chung Quan Bạch ôm áo khoác, nghiêng đầu nhìn sắc mặt Lục Tảo Thu.

Lục Tảo Thu vẫn nhìn đường phía trước, giảm chậm tốc độ xe, vươn một bàn tay ra sờ trán Chung Quan Bạch: "Không phát sốt. Trên xe có nước ấm đấy."

Chung Quan Bạch mò được bình nước, mở ra uống một ngụm, cảm thấy dạ dày tức khắc thoải mái rất nhiều: "Master Lục......"

Lục Tảo Thu không quay đầu, chỉ lên tiếng: "Ừ."

Chung Quan Bạch đặt tay lên mu bàn tay đang lái xe của Master Lục, vuốt ve lên khe hở ngón tay anh. Vết sẹo phẫu thuật từ nhiều năm trước chỉ để lại dấu vết rất mờ nhạt, nhìn sơ qua rất khó thấy.

"Master Lục." Chung Quan Bạch gọi.

"Ừ." Lục Tảo Thu nhìn thẳng, vẫn tiếp tục lái xe.

"Master Lục, anh đừng tức giận mà, em bị anh dọa chết mất, đêm nay em ngủ sô pha được không, chỉ cần anh không giận thôi." Chung Quan Bạch mặt dày không ngừng sờ ngón tay Lục Tảo Thu, còn lấy ngón trỏ chọc tới chọc lui vào khe hở ngón tay người kia.

Lục Tảo Thu lật tay bắt lấy cái tay làm loạn của Chung Quan Bạch tay, kêu nhẹ một tiếng.

Lục Tảo Thu không có thói quen giữ khách ở qua đêm, trong nhà không trang bị phòng ngủ cho khách, Chung Quan Bạch lại hay về muộn, sợ quấy rầy giấc ngủ của anh nên thường xuyên ngủ luôn ngoài sô pha. Chung Quan Bạch biết quan hệ giữa bọn họ đang xảy ra vấn đề, hay nên nói là, chính hắn đang có vấn đề. Nhưng đã nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu bước lựa chọn, chọn sai một lần có thể quay đầu rút lui, nhưng sau vô số lựa chọn, những kết quả đó tựa như một bộ quần áo đã sớm trở thành một phần thân thể, muốn cởi ra thay bộ mới thì nhất định phải kéo rách luôn cả da thịt xuống.

Đôi khi người ta không xé bộ quần áo xấu xí kia, không phải vì sợ đau, mà là sau khi xé rồi, có còn thứ gì khác để che đậy mình nữa đâu.

Con người dù sống xấu sống đẹp thế nào, ít nhất vẫn không thể ở trần.

Sau khi về đến nhà, Chung Quan Bạch chủ động chui vào phòng tắm gần phòng khách, cách một cánh cửa nói vọng ra: "Master Lục, anh đi ngủ đi, em tắm xong sẽ vào phòng ngủ với anh, không thì em ngủ sô pha cũng được."

Lục Tảo Thu đứng ngoài cửa phòng tắm nhìn bóng dáng mơ hồ của Chung Quan Bạch, vẫn không yên tâm mà đẩy cửa đi vào. Quả nhiên hắn đang lột trần soi mặt vào gương, vẻ mặt đau khổ tột cùng tự tháo kính sát tròng, hắn uống quá nhiều, tuy đã tỉnh rượu nhưng tay chân vẫn còn run rẩy, dồn sức nửa ngày không moi được kính ra.

Lục Tảo Thu nói: "Để tôi."

Chung Quan Bạch xoay người, hơi ngẩng đầu lên chìa mặt ra cho Lục Tảo Thu.

Anh dùng xà phòng khử trùng rửa sạch tay, một tay nâng mặt Chung Quan Bạch lên, tay kia thoăn thoắt tháo ra hai miếng kính sát tròng.

Chung Quan Bạch làm một tên lưu manh đã được ngót nghét hai mươi năm, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Đã rất lâu rồi bọn họ không làm, Chung Quan Bạch nắm bàn tay Lục Tảo Thu đang nâng mặt mình, ngậm vào miệng.

Lục Tảo Thu rút ngón tay ra, "Em tắm trước đi, tắm xong rồi chúng ta nói chuyện --" anh nhìn gương mặt tiều tuỵ của Chung Quan Bạch, sửa lời, "Tắm xong thì đi nghỉ sớm một chút."

"Master Lục." Chung Quan Bạch cùng theo ra ngoài, thái độ rất dè dặt không khác gì nhiều năm về trước, "Tảo Thu, anh muốn nói chuyện gì thế? Anh nói đi, em chờ không nổi."

Lục Tảo Thu cầm một tấm chăn đưa cho Chung Quan Bạch, lại đi rót một ly nước ấm.

"Hôm nay muộn quá rồi." Lục Tảo Thu có chút đau lòng hắn.

Chung Quan Bạch lắc đầu, "Master Lục, anh cứ nói đi. Ngày mai anh phải đi Berlin lưu diễn, kiểu gì cũng không nói kịp. Tối nay anh mà không nói em không ngủ được đâu."

Lục Tảo Thu: "Tôi mới xem chương trình em quay tháng trước."

Chung Quan Bạch: "《 Đối Thoại Cùng Ngôi Sao 》?"

"Ừ."

Chung Quan Bạch: "Mấy cái đó đều là diễn theo kịch bản hết đấy. Thằng nhóc kia đàn rất khá, năm em bằng tuổi nó cũng không theo kịp."

Lục Tảo Thu: "Đã bao lâu rồi em không luyện đàn?"

Chung Quan Bạch: "Master Lục, anh đang lo lắng cho buổi độc tấu của em tháng sau đúng không, nhất định không có vấn đề, em nói--"

"Tôi thấy em đã đổi trình tự biểu diễn, một bản sonata ba đoạn. Sắp xếp như vậy rất không thích hợp, ngón tay của em sẽ rất mệt, khán giả cũng mệt mỏi theo. Phần encore phải dùng quá nhiều kỹ xảo, không cần thiết."

Chung Quan Bạch: "Master Lục sợ em đàn không nổi à, thằng nhóc kia còn đàn được, chẳng lẽ em làm không được sao?"

Lục Tảo Thu nhìn Chung Quan Bạch, "Em không cần làm như vậy." Một lát sau anh lại nhẹ giọng nói thêm, "Âm nhạc không phải như thế."

Chung Quan Bạch đột nhiên hoảng hốt, lập tức nắm lấy tay Lục Tảo Thu, "Master Lục, có phải anh thất vọng vì em rồi đúng không?"

"Không phải." Lục Tảo Thu trả lời.

Chung Quan Bạch vẫn nắm chặt ngón tay Lục Tảo Thu, "Tảo Thu?"

Lục Tảo Thu đứng lên, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại biến thành một câu: "Sáng mai tôi phải ra sân bay rồi, em ở nhà tự chăm sóc mình cho tốt."

Chung Quan Bạch buông tay, Lục Tảo Thu xoay người đi vào phòng ngủ.

- ---------------

Không có lịch đăng cụ thể, nếu không bận gì quá bất thường thì sẽ cố gắng duy trì mỗi ngày 1 chương, vì bộ này tra cứu mệt quá làm 2 chương không nổi... OTL