[Ngôn Tình] Nơi Cuối Con Đường

Chương 19



Chu Vân đã bàn giao công việc của mình vào cuối tháng 3, chính thức từ chức tại công ty nơi cô đã làm việc sau khi tốt nghiệp. Vẫn còn một thời gian ngắn nữa cô sẽ trình diện với công ty mới.

Cô đã giao tiền thuê nhà cho 8 tháng. Cô phát hiện trước mắt bản thân còn có chút rảnh và tiền, cũng không vội về nước, vì thế cô lên kế hoạch cho chuyến du lịch muộn màng của mình.

Ban đầu cô lên kế hoạch cho hai quốc gia đến là Thụy Sĩ và Vương quốc Anh. Trong quá trình chờ vi sa, trước tiên cô đợi ở nước Pháp hơn nửa tháng.

Cô gọi cho bạn cùng lớp và bảo cô ấy lập danh sách mua sắm, người bạn ở bên kia điện thoại cao giọng hét lên, đánh thức đứa bé đang ngủ. Chu Vân đều nghe thấy tiếng khóc oa oa bên kia qua điện thoại.

Ngoại trừ làm chân lao động miễn phí mua dùm, cô còn chuẩn bị một món quà cho bạn cùng lớp và anh họ là hai bộ mỹ phẩm đắt tiền và hai chiếc túi phiên bản giới hạn mới, trong nước tuyệt đối không có kiểu đó.

Bạn học biết tin như được rót mật thiếu chút nữa đã hôn chết cô qua điện thoại, sau đó bắt đầu cả ngày nhón chân mong chờ trong nước.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng những món quà cho gia đình và bạn bè, cô đã thông qua ông chủ siêu thị người Hoa tìm được một địa điểm rất đáng tin cậy.

Trước đây, bởi vì tất cả mọi người trong công ty đều tham gia vào ngành tiêu dùng nhanh nên các đồng nghiệp đều thi nhau ăn mặc thời thượng. Mấy năm qua Chu Vân đã tập mãi thành thói quen với phong cách Bạch Cốt Tinh.

Đi cùng cô là một phụ nữ người Pháp hơn ba mươi tuổi, vì sau khi sinh hai con, phụ nữ địa phương già đi nhanh hơn phụ nữ trong nước.

Holly không còn trẻ nữa nhưng tiếp xúc qua Chu Vân rất trân trọng cô ấy từ tận đáy lòng. Thái độ sống, sự tự do thoải mái, điềm tĩnh chấp nhận sự già nua và nét thanh lịch toát ra từ trong xương đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.

Hai người cùng nhau tham quan một số thị trấn nhỏ và đến nhiều nhà máy rượu vang lịch sử, từ từ trải nghiệm phong cách Pháp trên đường đi.

Holly chụp không ít ảnh cho cô, Chu Vân rất tận hưởng lần du lịch tự túc này, để lại không ít kỷ niệm. Những bức ảnh được chụp bằng máy ảnh của Nhật mà Điền Đông gửi từ trong nước đến cho cô.

Trước đi nhận đồ, sau khi cô mở gói hàng ra, món đồ chơi này cầm trong tay tinh xảo lại lớn. Cô tò mò tra xét giá thì bị dọa người. ngôn tình ngược

Điền Đông biết cô có người đi cùng nhưng vẫn không yên tâm nên bảo cô mấy ngày gọi điện thoại báo cáo một lần. Kể từ khi nhận được bức thư và cả hai nói về nó, anh trở nên chiếm hữu hơn, ngày càng không sợ hãi gì cả và chay mặn không kỵ.

Có một lần anh gọi điện thoại cho cô vào buổi tối, Chu Vân nói nói nhưng phát hiện anh không nói gì, chỉ có hô hấp càng ngày càng nặng. Cô phản ứng lại rồi mắng anh không biết xấu hổ. Sau khi anh bị phát hiện thì càng thêm không kiêng dè, bảo cô tự an ủi, kêu cho anh nghe.

Dụng cụ thủ dâm được sử dụng là dương v*t giả Chu Vân mua ở shop người lớn. Cuối năm trước anh tới nước Pháp trong lúc vô ý thì phát hiện, bắt đầu anh chưa nói gì cả.

Sau đó hai người quấn quít  lấy nhau. Anh vừa động vừa dõng dạc nói Chu Vân nhìn vật nhớ người, ngay cả dụng cụ tự an ủi đều dựa theo kích thước súng ống của anh mà mua. Cô mơ màng suy ngẫm, người đàn ông này thật là ấu trĩ.

Không biết có phải đó có phải là ảnh hưởng tâm lý hay không, sau này cô lấy ra xem xét kỹ lưỡng, thấy quả thực có hơi giống.

Sau khi có công cụ, anh tận dụng chúng một cách tốt nhất trong quan hệ tình dục của họ, thỉnh thoảng kéo cô play xấu hổ, ngẫu nhiên hai bút cùng vẽ. Hiện tại cô nhớ lại Giáng sinh và năm mới hoang dâm năm ngoái thì mặt còn hơi nóng lên.

Trước khi rời đi ở sân bay, anh nhẹ giọng yêu cầu bên tai cô, muốn cô tận dụng vật thay thế của anh. Lần này trước khi ra ngoài du lịch tự túc, lúc sắp xếp lại va li, Chu Vân ma xui quỷ khiến mà mang nó theo.

Lúc này, cây dương v*t giả cắm vào cô thật sâu. Cô nằm ở trên giường, một tay kéo dây điện thoại, một tay khác không ngừng bận rộn ở dưới.

Nghe anh gợi cảm thở dốc, vật thay thế này khiến cô càng ngày càng có cảm giác. Trong cơn mê loạn cô thật sự cảm thấy vật nam tính tính cứng rắn của anh đang không ngừng mạnh mẽ làm cô.

Đầu cô càng ngày càng chếnh choáng, thân thể quằn quại trên giường lớn trong sự dày vò của dục vọng, da thịt và khăn trải giường cọ xát qua lại như uống rượu độc giải khát. Bên kia anh tuốt súng càng ngày càng nhanh, không ngừng nói những lời cực kỳ thô bỉ thế nhưng làm người nghe đỏ mặt tía tai. Trong lúc đó anh không ngừng dụ cô gọi bậy ba chồng anh trai một hồi, cuối cùng hai người cách điện thoại đều đạt cao trào.

Sau khi kết thúc chuyến du lịc tự túc, chi trả xong thù lao thì cô đưa cho Holly một phần quà tỏ vẻ cảm tạ, hai người trao đổi phương thức liên hệ rồi sau đó ôm nhau chào tạm biệt. Du lịch là tiêu phí thể lực và trí nhớ, Chu Vân tĩnh tâm ở chung cư vài ngày sau thì đi Thụy Sĩ.

Lần này cô du lịch một mình, Điền Đông kêu cô mỗi ngày đều gọi điện thoại báo bình an. Cô cảm thấy bản thân mình bị quản chế, lấy cớ oán giận cuộc gọi quốc tế đường dài rất đắt, sau đó anh chuyển vào tài khoản của cô một khoản “phí điện thoại” không ít.

Cô đã dành một tháng ở cả hai quốc gia. Cô thích nước Anh hơn. So với đô thị nhộn nhịp, cô thích những thị trấn cổ kính và quyến rũ, đặc biệt là những thị trấn nhỏ cách xa sự hối hả và nhộn nhịp. Dù lịch sử có ồn ào đến đâu, những gì lắng xuống cuối cùng sẽ yên tĩnh và xinh đẹp.

Mặc dù góc nhìn của cô ấy là từ góc nhìn của người ngoài cuộc, vỏn vẹn từ góc độ đến xem, còn những điều bất tiện trong cuộc sống thì không kể hết. Có một chút phàn nàn thì đó là thức ăn địa phương thật là một lời khó nói hết.

Cuối tháng 4, cô rút tiền nhà, chủ nhà rất tốt bụng nói chỉ cần có người thuê mới sẽ trả lại tiền thuê nhà cho cô.

Cô nói cho Điền Đông cụ thể số chuyến bay và thời gian qua điện thoại, nghe ra anh rất vui vẻ, không ngừng dặn dò cô trên đường chú ý an toàn, giữ gìn hành lý thật cẩn thạn.

Máy bay đến Thượng Hải lúc 4 giờ chiều, trễ hai tiếng, cô đang đẩy mấy chiếc vali lớn. Vừa bước ra đã thấy anh đứng ở sảnh, đang chăm chú nhìn cô, lòng như ấm ức.

Anh sải bước ôm cô vào lòng, dùng sức một tay đẩy hành lý, chóp mũi quanh quẩn hơi thở của anh. Cô cảm thấy rất an tâm, đồng thời cũng hơi sốt ruột

Điền Đông cúi đầu nhìn cô, như là hiểu suy nghĩ trong lòng cô, dừng xe lại, dùng hai tay ôm chặt lấy cô rồi hôn lên.

Hai người họ giống như du khách đang đi trong sa mạc trông thấy nguồn nước, lưỡi quấn lấy nhau và cảm nhận được mưa xuân rơi trong tim nhau, thở hổn hển tách ra, mới phát hiện lọt vào tầm mắt của những người chung quanh.

Trước đây hai người vẫn luôn ở chung tại nước Pháp. Văn hóa dân gian của Pháp cởi mở, hôn nhau ngoài đường là chuyện bình thường. Ở trong nước, họ đã quên nhập gia tùy tục.

Điền Đông chuyển những chiếc va li nặng trịch vào cốp và ghế sau của xe còn Chu Vân thì nhìn anh di chuyển. Sau khi xong việc thì anh bước tới ôm chặt lấy cô, hôn lên trán cô một cái, mở cửa xe rồi để cô ngồi vào ghế phụ.

Sau đó anh ngồi vào, tình yêu dày đặc và ham muốn trong không gian chật hẹp không chỗ nào che giấu. Không biết là ai chủ động, chờ Chu Vân phản ứng lại thì cô đã tách chân ra ngồi ở trên người anh, hai tay ôm lấy khuôn mặt trắng nõn của anh rồi hôn anh, háo hức thông báo cho nhau tình cảm nhớ nhung.

Anh cởi cúc áo ngực của cô và dùng sức giữ chặt bầu ngực cô, khiến cô vừa đau vừa sảng khoái. Anh vừa mút lấy quả anh đào vừa nhanh chóng phóng thích bản thân để đi tìm chốn đào nguyên của anh, cuối cùng nhét vào trong nháy mắt khiến Chu Vân thoải mái muốn khóc. Anh bị kẹp khiến da đầu tê dại, thiếu chút nữa đã bắn ra.

Anh lo lắng đụng tới đầu cô thế nên chỉnh ghế dựa bằng lại, lật người đè cô ở dưới thân, toàn thân vẫn luôn không ngừng dùng sức lại dùng lực, dương v*t gắng gượng như muốn trực tiếp chui vào trong lòng cô. Với anh mà nói, toàn bộ thế giới đều biến mất, chỉ có người phụ nữ trong lòng đang nháy mắt với anh là người phụ nữ của anh.

Thân xe không ngừng run lắc, nhanh chậm hỗn loạn. Chu Vân cảm thấy cả người không có chỗ nào để đặt, cánh tay một hồi ôm chặt lấy anh, một hồi muốn múa may thét chói tai phóng thích. Ngón tay trắng nõn của cô vô thức gõ lên cửa xe, lại nặng nề trượt xuống. Hai người họ đang ở trong bãi đậu xe mờ mịt và không biết đêm nay ở đâu.

Hai người đồi phong bại tục ở nơi công cộng, không chỗ nào cố kỵ chuyện tình cảm, không biết rằng một màn xuân cung kích thích này bị người có tâm nhìn thấy.

Khương Khai ngồi ở trong xe không biết bản thân nhìn chằm chằm trong bao lâu, đôi mắt đều đang đau đớn.

Ngay từ đầu anh ta đã nhìn thấy bọn họ hôn nhau ở sân bay, sau đó lại là xe chấn. Anh ta thật muốn tự chọc mù hai mắt. Lúc này, anh ta ngồi ở kia như một dấu chấm hỏi lớn với nhiều câu hỏi và đầu anh ta như một đoàn tàu bốc hơi nghi ngút.