[Ngôn Tình] Nơi Cuối Con Đường

Chương 20



Sau khi ân ái mặn nồng trong bãi đậu xe sân bay, cả hai cùng lái xe trở về khách sạn. Ở trên đường Điền Đông đã lái xe một cách nguy hiểm, một tay lái xe một tay ôm chặt cô, thỉnh thoảng còn hôn nhau.

Khách sạn không phải cái trước kia mà là khách sạn Hoa Đình. Đặc điểm của khách sạn này là có dịch vụ phòng 24/24. Điền Đông cảm thấy rất tiện.

Trở lại khách sạn thì trời đã tối, hai người đành kêu bữa tối. Chu Vân suốt hành trình mệt mỏi nên nằm bất động trên ghế sô pha sau khi ăn xong.

Anh giúp cô sắp xếp lại vali, phân loại đồ giúp cô. Sắp xếp xong thì anh ôm cô đi tắm rửa. Cô sẽ có chút cậy sủng mà kiêu, tự mình rúc vào lòng anh, mặc anh di chuyển.

Hai người trần trụi đứng ở dưới vòi hoa sen. Anh gội đầu tắm rửa giúp cô, sờ soạng khắp người cô, cả người đều dính đầy bọt trắng và trơn tuột. Anh kiên nhẫn rửa cho cô từng ngóc ngách.

Chu Vân dựa vào người anh, thoải mái ngâm nga, rên đến nỗi phía dưới anh lại đứng lên. Điền Đông vỗ vào mông cô để cô yên tĩnh nếu không sẽ lạilàm chuyện khác. Cô phản ứng kịp nên lập tức ngoan ngoãn.

Sau khi tắm xong lại ôm cô về trên giường rồi chăm sóc da hộ cô. Anh cầm đống chai lọ vại bình của cô, vẫn luôn không ngừng hỏi cái nào là cái nào. Chu Vân suýt chút nữa muốn tự mình đứng dậy nhưng được nằm phục vụ thật thoải mái nên lẩm bẩm vài câu để mặc anh phát huy.

Sau đó lại thoa kem dưỡng thể cho cô. Với anh mà nói quả thực là cơ hội quang minh chính đại chấm mút rất tốt. Anh đổ kem dưỡng da ra xoa đều trong tay, nhẹ nhàng và từ từ thoa lên toàn bộ cơ thể cô, thoa bên A rồi thoa bên B.

Cơ thể căng mịn và mịn màng của cô kết hợp với sữa dưỡng thể dịu nhẹ, cảm giác rất tuyệt khiến anh cảm thấy thích thú không thể nào buông tay. Kỹ thuật của anh dịu dàng, thỉnh thoảng còn chẳng phân biệt công và tư, nhân cơ hội chấm mút không ngừng vuốt ve. Chu Vân bị đặt ở trên giường nên bắt đầu mơ màng sắp ngủ, sau đó trực tiếp chìm vào giấc ngủ để lại mình anh như gã thần kinh còn đang sờ không ngừng nghỉ.

Một đêm ngon giấc không mộng mị, ngày hôm sau Chu Vân bị tiếng chim trong vườn đánh thức, thân thể đã hoàn toàn nghỉ ngơi, mỗi một tế bào như được ủi phẳng phiu. Cô lười biến vươn vai kèm theo tiêng rên rỉ, thoải mái cực kỳ. Vừa xoay sang đã thấy anh nửa nằm, tay chống ở đầu, đang nhìn cô không chớp mắt.

Không biết sao lại thế này, cô hơi xấu hổ khi bị nhìn, mỉm cười như một chú chim ngoan ngoãn thuận thế ôm lấy anh. Vì thế anh bắt đầu giống như đối đại với nữ vương và công chúa mà tận tâm tận lực hầu hạ cô.

Trong sự tán tỉnh và hôn nhẹ của anh, cô càng ngày càng dâm, cuối cùng trực tiếp ngồi lên mặt anh. Anh cực kỳ phối hợp, hai tay phía sau không ngừng vuốt ve mạnh bạo bờ mông đầy đặn của cô.

Sống mũi cao phía trước bị anh dùng sức không ngừng xoa nắn hoa huy*t, đầu lưỡi của anh linh hoạt mà chui vào thân thể của cô, không ngừng bắt chước động tác giao hợp, không ngừng mút kéo khiến cô khó chịu mà tuôn ra mật hoa bị anh to miệng nuốt trọn.

Cô cúi xuống chuẩn bị làm cho anh sướng nhưng anh không thể đợi được nữa, đặt cô xuống rồi đè lên người cô, vật nam tính thô dài nhét đầy vào trong cô.

Anh kê thêm hai cái gối mềm ở đầu giường, nửa chống thân thể bắt đầu không ngừng chuyển động. Anh cúi đầu nhìn đóa hoa tinh tế nhỏ xinh bị bị cây hàng của mình đẩy ra tầng tầng lớp lớp mỏng, đã đến mức tận cùng, quả thực không thể yêu được nữa. Sự dịu dàng và những yếu tố bạo lực trong cơ thể lao vào nhau khiến anh khó xử.

Người phụ nữ dưới thân đã thay anh giải quyết đáp án. Chu Vân quá thoải mái khi làm tình, tiếng kêu càng lúc càng lớn, dùng một loại giọng nói quyến rũ cầu anh làm chết mình.

Anh nghe xong thì vật nam tính cương cứng, da đầu tê dại, lý trí và thần hồn rời khỏi người mà đi, chỉ còn lại bản năng và tình yêu bộc phát. Không còn cách nào khác, chỉ có thể nhào qua mà thôi. Cây hàng liều mạng tiến quân thần tốc đẩy đưa đến cuối, cuối cùng phá vỡ cổ tử cung chui vào sâu chỗ hơn trong cơ thể cô.

Thân thể cô đã bị khai phá đến mức cực hạn, tinh thần phấn khởi vô cùng. Trong cơn đau đớn tê dại, khoái cảm thể xác càng ngày càng mãnh liệt, giống như mèo lại giống như yêu nữ, vừa khóc vừa kêu khiến anh vô cùng hưng phấn về thể xác lẫn tinh thần.

Một người rộng mở cơ thể liều mạng tiếp nhận, một người dùng cả sinh mệnh để yêu thương người tong lòng, hai thân thể trần trụi quấn chặt lấy nhau, giống như hai con rắn đang giao phối, quay cuồng trên giường lớn, tràn đầy thoải mái trút ra dục vọng và tấm lòng. Đầu anh choáng váng đang ở trong Chu Vân bị cô đánh đến cuối giường, sau đó ý nghĩ lơ lửng giữa trời, nửa người rơi ra ngoài, cuối cùng hai người song song rơi xuống thảm. Bọn họ đều lười để ý, điều chỉnh vị trí một chút, tiếp tục dây dưa nhún nhảy không ngừng dưới mặt đất.

Sau khi tập thể dục buổi sáng, hai người ôm nhau, anh muốn hút thuốc. Chu Vân rất tò mò xong việc thì hút thuốc có cảm giác gì, vì thế hai người chia sẻ nhau một điếu, cùng nhau nhả khói trên đầu giường.

Điền Đông ôm cô vào lòng, cô lặng lẽ nhìn anh hút thuốc, hoàn toàn không giống với người đàn ông vừa rồi tàn nhẫn mạnh bạo chơi mình.

Giờ này khắc này, nhìn gương mặt anh, cô rõ ràng cảm nhận được trong xương cốt của anh đều toả ra hương vị nam tính và gợi cảm. Đương nhiên đẹp trai ngời ngời, quả thực đẹp trai muốn chết. Cô nói ra phát hiện mới của cô, vốn dĩ cho rằng anh sẽ vui, kết quả anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt giống như đang nói là trước kia đôi mắt cô có vấn đề, thật đúng là có chút tự luyến.

Hai người ở cùng nhau vài ngày trong khách sạn, mỗi ngày ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ và nghỉ ngơi ra thì chính là quấn quít bên nhau. Chu Vân cảm thấy mình giống vật trang sức mọc ra trên người anh. Có đôi khi uống nước anh cũng không muốn rút ra, ôm cô, phía dưới còn cắm vào nhau, xuống bếp tìm nước đút cho cô uống.

Điền Đông lĩnh hội cảm giác mấy ngày quân vương không lên triều, ở nhà làm việc gọi điện thoại điều khiển từ xa. Anh vẫn luôn có cách quản lý, bên dưới bồi dưỡng một ít trợ thủ đắc lực. Có lúc anh có gan dám buông tay để mình nghỉ ngơi.

————————

Mấy ngày gần đây Khương Khai vẫn luôn gọi điện thoại hẹn Điền Đông, nói có việc tìm anh. Buổi tối hôm nay hai người gặp nhau ở phòng trà ở tầng dưới khách sạn của anh.

Khương Khai nhìn người đàn ông tràn đầy hăng hái ở phía đối diên, trước kia không chú ý, hiện giờ nhìn kỹ lại, toàn thân toát ra sự hài lòng về tình yêu và sự nghiệp, cả người khoan khái dễ chịu khiến anh ta càng nhìn thì tâm trạng càng kém.

Anh ta không nhiều lời vô nghĩa mà trực tiếp hỏi thẳng: “Quan hệ giữa cậu với Chu Vân là gì?”

Người đối diện trả lời: “Là quan hệ người yêu.”

Khương Khai rất phẫn nộ: “Cậu không nghe nói qua vợ bạn không thể nhờn à?”

Điền Đông rất bình tĩnh: “Không phải hai người đã chia tay rồi sao. Tớ nhìn trúng cô ấy, các cậu chia tay rồi tớ mới đuổi theo.”

Đối với câu trả lời của anh Khương Khai hơi chán nản: “Chúng tớ mới vừa chia tay cậu đã xuất kích, cậu con mẹ nó cũng thật là.”

Điền Đông im lặng một hồi, quyết định thẳng thắn: “Có một việc tớ không nói với cậu, trước đây tớ quen cô ấy, mấy năm trước đã từng ở bên nhau. Sau đó tớ ngoại tình với Nghiêm Nguyệt, tớ thương tổn cô ấy, hai người chia tay cho đến khi gặp lại cô ấy ở Thượng Hải.”

Lúc Khương Khai bất động, hơi ngốc nghếch kèm theo không thể tin tưởng: “Cái gì? Mẹ nó, chuyện lớn như vậy sao không ai nói qua với tớ?”

“Mẹ kiếp, hai người các cậu cũng thật con mẹ nó có thể kìm nén khiến ông đây vẫn luôn chẳng hay biết gì. Nếu không phải trong lúc vô ý bị tớ phát hiện, có phải con cũng sinh ra rồi mà tớ còn không biết hay không? Quả thực là quá âm hiểm.”

Sau đó anh ta ngồi đó càng nghĩ càng giận, quả thực muốn nổ tung, cuối cùng hóa thân thành một máy đọc lại lưu hành hiện nay, các loại ngữ điệu một hơi kèm theo mười mấy câu mẹ nó, cả người đều không được tốt.

Anh ta xuất thân tốt, tốt nghiệp đại học, hiện tại cũng là tinh anh xã hội, vẫn luôn định vị bản thân là người làm công tác văn hoá. Hiện tại anh ta mới biết được sở dĩ trước đây vẫn luôn ôn tồn lễ độ là do mọi chuyện còn chưa tới mức. Lúc tới mức rồi thì chỉ có lời mắng chửi mới có thể thỏa mãn giải tỏa uất ức và phẫn nộ trong lòng anh ta.

Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy bị lừa dối: “Trước kia tớ còn tưởng rằng cậu giữ mình trong sạch, chuyên tâm cho tình yêu. Hiện tại tớ mới biết được cậu con mẹ nó còn cặn bã hơn tớ. Tớ mập mờ khiến cho hai người chia tay. Cậu thì ngoại tình, cô ấy cũng có thể quay đầu lại tha thứ cho cậu, ta thật sự nghĩ không ra đây là chuyện gì vậy, đều là phép tính thần tiên gì thế kia?”

Điền Đông hút thuốc nói: “Cậu không biết cậu muốn cái gì, đi một bước xem một bước, có cái tốt hơn sẽ lắc lư động lòng. Tớ biết bản thân mình thực sự muốn cái gì, khi tớ biết tớ thực sự muốn cô ấy, tớ sẽ không lo trước lo sau, tớ sẽ bộc lộ và sửa chữa những sai lầm của bản thân, sẽ đi nỗ lực tranh thủ.”

Sau đó anh nhìn Khương Khai chân thành nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu đưa cô ấy tới bên cạnh tớ.”

Tâm trạng của Khương Khai quả thực là một cuộn chỉ rối, thật muốn đánh anh một trận nhưng vẫn còn chút lý trí. Thời đại học hai người không đánh không quen nhau, anh ta biết bản thân dùng vũ lực cũng đánh không lại anh.

Trọng điểm là lúc này anh ta cũng bị đối phương ngụy biện thuyết phục nhưng lời cảm ơn cuối cùng như đâm một dao vào tim anh ta, quả thực không cần quá kiêu ngạo.

Hai người tan rã trong không vui, trước khi đi Khương Khai buông lời tàn nhẫn, trở về thì ngẫm lại xem có nghỉ chơi với hai người bọn họ hay không.

Công ty của Chu Vân ở khu Trường Ninh, giữa tháng 5 Điền Đông đưa cô đi báo danh, trước hết xử lý thủ tục nhậm chức. Cuối tuần hai người bắt đầu đi xem nhà xung quanh công ty của cô và xem được rất nhiều.

Trong đó có một khu dân cư mới với môi trường yên tĩnh, xanh hoá làm được không tồi. Phần số hộ gia đình đều là nhân viên văn phòng các công ty lân cận, quan trọng là cách bố trí căn hộ rộng hay phòng thang máy nên cả hai đều rất hài lòng và nhanh chóng quyết định.

Thư ký tìm một công ty trang hoàng rất tốt, chuyện trang trí khua chiêng gõ mõ. Điền Đông bận hai đầu ở công ty lẫn trong nhà. Tất cả mọi chuyện anh đều thương lượng với Chu Vân, hai người có thời gian thì đến trung tâm mua sắm để xem đồ đạc và nhu yếu phẩm hàng ngày, chọn xong thì trực tiếp giao hàng tận nhà.

Cuối tháng 6 sửa sang lại nhà, lúc bàn giao nhà, thư ký nhờ người kiểm tra thứ còn sót lại, xác thức hoàn toàn có thể xách giỏ vào ở nhưng hai người vẫn cảm thấy hơi không yên tâm. Lại bỏ thêm hai tháng nữa, cuối tháng 8 dọn qua nhà mới.

Chu Vân gọi điện thoại cho Chu Sơn, nói về công việc mới tại Thượng Hải và tình hình gần đây.

Cuối cùng cô nói: “Anh, em với Điền Đông ở bên nhau”

Chu Sơn vốn dĩ rất vui, nghe xong câu này thì bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, cô nói: “Em đã tha thứ hành động năm đó của mình, cũng tha thứ cho anh ấy, em muốn thử một lần với anh ấy. Đây là lựa chọn của em. Anh, bây giờ em rất hạnh phúc, vui vì em đi.”

Cha mẹ Điền Đông gần đây cũng gần đây cũng biết được qua điện thoại rằng hai người họ vòng qua vòng lại cuối cùng lại về bên nhau trong những năm qua. Ba Điền Đông tiếp điện thoại, nghe xong ông dặn dò: “Ừ, con bé đúng là khoan dung độ lượng, lần này con phải quý trọng. Con phải hướng tới, hai đứa sống với nhau cho tốt.”

Mẹ Điền Đông ở bên cạnh nghe thấy thì đột nhiên nước mắt rơi như mưa, sợ anh nghe thấy nên bà dùng tay che mặt lại, không phát ra tiếng.

Điền Đông và Chu Vân bắt đầu chung sống, mọi chuyện cũng không phải uống nước là no, bọn họ cũng phải trải qua rèn luyện. Cũng may hai người từ nhỏ đến lớn đều có cùng trải nghiệm, có lẽ trước khi tốt nghiệp đại học hơi tương đồng, sau đó  bước chân vào tiến vào xã hội, từng người không ngừng nỗ lực, trưởng thành ưu tú.

Điền Đông làm lãnh đạo công ty, cần phải giao tiếp với người khác hàng ngày. Chu Vân làm việc ở công ty nước ngoài, giao tiếp cũng là một khóa học bắt buộc hàng ngày. Hai người ở chung hằng ngày nếu có vấn đề gì thì anh tới em tiếp, ngẫu nhiên cũng tranh luận khắc khẩu nhưng cũng không bao giờ che giấu.

Họ thực sự quý trọng nhau, tam quan cơ bản là ăn khớp. Họ có thể là người thân đồng hành cùng nhàu, làm người yêu có thể an ủi nhau, làm bạn bè tán gẫu thoải mái.

Chu Vân với Điền Đông mà nói là vợ, là người yêu, là bạn. Ở trong mắt anh, cô kết hợp hoàn hảo ba vai trò có phần trái ngược nhau này.

Chớp mắt lại là một năm mới, năm nay hai người tổ chức Tất niên tại nhà riêng ở Thượng Hải. Đêm giao thừa ngày ấy, cơm nước xong hai người tiêu cơm trên ban công. Điền Đông ôm cô vào lòng,  vô ý thức mà dùng cằm mình cọ lên đầu cô, ngửi mùi hương trên người cô.

Anh nói: “Em tính toán khi nào cho anh chuyển chính thức?”

Cô đáp: “Em muốn quan sát một thời gian, xem biểu hiện của anh thế nào.”

Anh cười rộ lên: “Ừm, như vậy anh có thể biết được cần bao lâu không?”

Cô nói: “Em cũng không biết nữa, có khả năng phải cả đời.”

Anh cúi đầu, nói ra ba chữ kia bên tai cô.

Cô nói đáp án của mình: “Ditto.”

Anh nghĩ đến bộ phim hai người đã xem ở Pháp, trong lòng vừa ngọt ngào vừa bất mãn, anh ôm chặt cô và yêu cầu cô lặp lại lần nữa

Cô nói: “Em cũng yêu anh.”

Trong mắt anh nhất thời có nước mắt: “Cái gì?”

Vì thế cô làm theo tâm nguyện của anh, lại nói một lần nữa: “Em yêu anh.”

TV trong phòng đang vang lên, lúc này âm nhạc vang lên, là một bài hát nhìn về năm mới trong tương lai. Hai thiên hậu hợp xướng ước hẹn năm 1998. Trong giai điệu êm tai, bọn họ yên lặng lắng nghe bài hát. Không ai nói thêm câu nào nữa mà cùng nhau nhìn những ngọn đèn trước mắt.

Đời còn rất dài, bọn họ còn có nhau.

HOÀN

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!