[Ngôn Tình] Sống Chung

Chương 31: Quá nhanh...️



Edit: Đậu Xanh

Tưởng Uyển bị đè ở trên giường làm tình thêm mấy lần nữa, sau khi đã thay ga trải giường rồi tắm rửa xong thì ngoài trời đã gần sáng.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại.

Văn Tẫn ở phía sau vươn cánh tay dài ôm lấy cô.

Hơi thở phả lên cổ cô, có hơi nóng, còn có chút ngứa.

Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng lại bị làm đến mức mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Sau khi mở mắt ra, trong phòng là một mảng tối đen, cô nằm nghiêm một bên, Văn Tẫn ở sau đang bóp lấy eo cô, vừa mạnh mẽ đâm vào rút ra phía dưới cô, vừa dùng tay nắn ngực cô, năm ngón tay dùng sức xoa bóp.

Khoái cảm mãnh liệt như thủy triều khiến cô lập tức tỉnh lại, lúc trước còn đè nén không dám phát ra tiếng động gì, lần này trực tiếp bị làm nên mất khống chế hét lên một tiếng chói tai.

Mãi cho đến khi cao trào, cả người cô đều run rẩy.

Văn Tẫn đặt cô ở trên người, ưỡn thắt lưng đâm thọc vào cửa tiểu huyệt, một tay thì xoa nắn ngực, tay còn lại thì khảy âm đế mẫn cảm của cô.

Tưởng Uyển bị cắm đến mức đầu trống rỗng, ngoài tiếng thở dốc bên tai, cũng chỉ còn tiếng bạch bạch phát ra khi da thịt va chạm vào nhau.

Vừa dâm đãng lại sắc tình.

Cô khóc nức nở thành tiếng, ngón tay bấu chặt lấy cánh tay Văn Tẫn.

"Văn Tẫn... nhanh quá... a... anh... chậm lại chút..."

Văn Tẫn ngậm lấy dái tai cô, nhẹ nhàng dùng răng gặm cắn, tất cả hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô, "Không chậm được."

Tưởng Uyển bị cắm đến mức bụng nhỏ tê dại, một dòng dâm thuỷ từ mông chảy xuống đùi Văn Tẫn.

Văn Tẫn xoay người, đè cô ở dưới thân, nâng mông cô cao lên, còn cắn vào bả vai cô một cái, sau đó bóp chặt eo cô rồi lại tiếp tục chinh chiến.

Tưởng Uyển bị đâm đến độ khóc lóc không ngừng thở dốc, "Chậm một chút...a..."

Tư thế này đi vào còn sâu hơn, cô bị cắm đến mức cả người như bị luồng điện chạy qua mà run lên, bụng nhỏ thỉnh thoảng cũng run lên mấy cái, cô cắn chặt gối, chôn hết tiếng rên rỉ xuống gối.

Bị làm đến khi chịu không nổi nữa thì khóc nấc lên, quay đầu lại nắm lấy cổ tay của Văn Tẫn.

Văn Tẫn cúi đầu mút cắn bả vai cô, đầu lưỡi nóng bỏng tỉ mỉ liếm dọc theo sống lưng của cô, Tưởng Uyển khóc mà như rên rỉ, bị liếm đến nỗi cả đầu choáng váng, thân thể run rẩy không còn nhìn ra hình dạng.

"Văn Tẫn..." Cô nức nở gọi tên anh, âm thanh nghẹn ngào, "Dừng lại đi... huhu... Dừng lại..."

Cô thoải mái muốn chết mất.

Văn Tẫn mạnh mẽ cắm rút thêm mười mấy lần nữa, rồi đột ngột rút ra bắn trên lưng cô, anh thở hổn hển rồi hôn lên xương sống của cô, nhẹ nhàng hôn từng khớp xương nhỏ nhắn yếu ớt.

Thân thể Tưởng Uyên run lên, huyệt nhỏ không nhịn nổi mà phun nước ra bên ngoài.

Ga trải giường lại bị ướt.

Văn Tẫn bế cô vào phòng tắm, tắm sạch một lần nữa, đến khi bế cô ra ngoài thì Tưởng Uyển đã mệt đến mức ngủ quên luôn rồi.

Anh bế người về phòng mình, lấy thuốc bôi lên cơ thể cô.

Tưởng Uyển bị ngón tay của anh làm cho kích thích đến mức kẹp hai chân thật chặt, mắt nhắm nghiền mà rên rỉ, "Đừng mà..."

Văn Tẫn bôi thuốc xong thì đi rửa sạch tay.

Sau đó mới về lại giường nằm, duỗi tay ôm chặt cô vào trong lòng.

Anh cúi đầu chôn mặt ngay hõm cổ của cô, từ từ nhắm mắt lại.

Xưa nay chưa từng có ai thỏa mãn thân thể cùng cảm xúc của anh hoàn hảo đến như vậy, đây là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới lạ mà anh chưa từng nếm thử suốt 26 năm cuộc đời.

Dư vị mới lạ như thế, càng làm anh thấy nghiện.

Anh hít sâu một hơi, lại khẽ khàng thở ra.

Trong không gian toàn là mùi hương sữa tắm trên người Tưởng Uyên.

Đôi môi mỏng của anh ghé sát lại cổ cô, nhẹ nhàng hôn lên.