[Ngôn Tình] Sống Chung

Chương 9: Cứu tôi️



Edit:Yann

Beta: Đậu Xanh

Chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi.

Có hương gỗ từ từ truyền tới, giống mùi cây tuyết tùng, thần bí dịu dàng không mất đi vẻ tươi mát, ưu nhã mê người.

Cô hoảng hốt trong một giây.

Văn Tẫn nghiêng đầu, chóp mũi suýt nữa đụng phải cô.

Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp hết sức mê người, "Tôi có mùi gì?"

Gương mặt anh cách rất gần, con ngươi đen nhánh phản chiếu khuôn mặt cô, dấu vết con tằm nằm rất sâu khiến đôi mắt của anh tạo ra ảo giác rất thâm tình.

Tưởng Uyển không tự chủ được lui về sau một bước, vội vàng nói, "... Cũng rất thơm."

Văn Tẫn gật gật đầu, vừa lòng rời đi.

Tưởng Uyển chậm rãi thở ra một hơi.

Cô xoay người tiếp tục rửa sạch cái ly, phát hiện ngón tay vẫn còn đang run rẩy.

Có lẽ bởi vì đã quá lâu cô chưa tới gần đàn ông, cho nên lúc đó mới nảy sinh xúc động... Muốn ôm anh.

Sau khi thu dọn sạch sẽ, Tưởng Uyển trở lại phòng, phát hiện di động trên màn hình hiển thị có cuộc gọi nhỡ, là Ngụy Kỷ Nguyên.

Cô nhìn xong, xóa bỏ lịch sử, không bao lâu, Ngụy Kỷ Nguyên lại gọi lại, cô đang định tắt máy thì thấy tin nhắn của anh ta gửi đến.

【Anh có lời muốn nói với em, nếu em không nghe điện thoại, anh sẽ đi tìm em, anh biết em ở đâu.】

Tưởng Uyển cau mày, Ngụy Kỷ Nguyên lại gọi tới, cô do dự ấn nghe.

"Tưởng Uyển." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Tuyết Phủ Cánh Dơi
4. Đường Đua Xanh Hẹn Ước
=====================================

Tưởng Uyển nhíu mày, "Ngụy Kỷ Nguyên, anh muốn nói gì thì nói thẳng đi."

"Anh muốn gặp em." Ngụy Kỷ Nguyên hình như mới uống rượu xong, giọng nói mang theo men say, "Em đến đây đi, chúng ta nói rõ ràng một lần."

"Tôi muốn nói trên điện thoại." Tưởng Uyển nhìn thời gian, đã 8 giờ tối.

"Đồng Đồng cũng ở đây, em đến đi." Giọng nói Ngụy Kỷ Nguyên lộ ra vẻ mỏi mệt, "Chúng ta gặp mặt một lần rồi nói hết."

Tưởng Uyển nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Văn Tẫn, cầm chìa khóa ra cửa.

Tầm này không có xe buýt, cô chỉ có thể gọi taxi.

Đèn cảm ứng ở hành lang theo tiếng bước chân của cô sáng lên, cô đứng trước cửa phòng 203, giơ tay gõ gõ.

Cửa mở ra, trong phòng một mảnh hỗn độn, khắp nơi là bình rượu thủy tinh và chén bị đập vỡ.

Đèn trong phòng khách cũng bị đập hỏng, bùn đất trong bồn hoa rớt tung tóe trên mặt đất.

Tưởng Uyển dẫm lên sàn nhà đầy đất, Ngụy Kỷ Nguyên đi sau đóng cửa lại, anh ta uống rất nhiều rượu, đôi mắt đỏ hoe, nhìn cô nói, "Em đến rồi."

Tưởng Uyển nhìn phòng khách, hỏi, "Ánh Đồng đâu?"

Ngụy Kỷ Nguyên nỗ lực tìm hướng phòng ngủ.

Tưởng Uyển nhấc chân đi qua.

Cô mở cửa phòng ngủ ra, bên trong không ai, trong phút chốc cô cảm thấy không ổn, lúc xoay người, Ngụy Kỷ Nguyên đã ôm cô, đẩy cô lên trên giường, dùng sức ngăn chặn cô.

Người anh ta toàn mùi rượu, cúi đầu lung tung hôn cổ cô, "Tưởng Uyển... Anh thật sự rất thích em..."

Cô sợ hãi đến mức lông tơ nổ hết lên, giãy giụa đẩy ra nhưng không thành, đàn ông uống say sức lực rất lớn, thân thể càng nặng, ép Tưởng Uyển không thể động đậy, cô sợ hãi hô hoán, "Ngụy Kỷ Nguyên! Anh buông tôi ra --"

"Không buông... Anh muốn làm em... Anh làm anh làm một lần..." Ngụy Kỷ Nguyên duỗi tay xé rách quần áo, bàn tay to đã bắt lấy nhũ thịt của cô, cách lớp quần áo xoa bóp, "Anh nằm mơ cũng muốn được làm em..."

"Đừng mà..." Tưởng Uyển mạnh mẽ giãy giụa, trong miệng lớn tiếng kêu cứu, "Cứu tôi với -- cứu tôi với -- Ngụy Kỷ Nguyên -- cầu xin anh -- buông tôi ra -- cứu tôi --"