[Ngôn Tình] Thích Khách

Chương 14



Cát Sinh đi ra chắn trước Thúy Thúy, tay cầm dao bổ củi, cản hai người khác lại.

Thư sinh mặt trắng đau đớn hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn được.

Phùng Thiếu Mị nhịn đau thẳng lưng dậy, bám vai thanh niên mặt trắng, mượn lực leo cả người lên, hai chân kẹp cổ đối phương, ngả người lộn ra sau. Thanh niên mặt trắng bị kéo theo ngã xuống đất, cổ bị chân cô gái siết chặt, mặt sung huyết đỏ phừng, tay trái túm bắp chuối của nàng bẻ ra ngoài, tay phải huơ kiếm chém tới.

Dao mổ cá cắm “phập” vào ngực thanh niên mặt trắng, xoay một vòng rồi rút ra, dao trắng vào dao đỏ ra.

— Tên thứ năm.

Phùng Thiếu Mị muốn đứng dậy, hai chân quấn cổ thi thể lại không sao cử động nổi. Người đã chết song tay của thanh niên mặt trắng vẫn tóm rất chặt.

Thúy Thúy hét lên: “Phùng tỷ!”

Nàng ngẩng đầu.

Cát Sinh chưa từng học võ, không có lực, vừa đối mặt đã bị vật ngã xuống đất. Kẻ đi đầu chính là ông già đụng trúng trước cửa quán hoành thánh vào ban ngày, mũi kiếm lao qua vành tai trái của Phùng Thiếu Mị, khó khăn lắm mới né được, “đốc” một tiếng đâm xuyên ván thuyền.

Tiếng thở dốc đục ngầu nổ ran trong thân xác, Phùng Thiếu nghe thấy âm thanh máu chảy ra từ vết thương mình. Máu dính trên mi chảy xuống, lăn vào mắt, cảm giác đau xót truyền tới, nàng nhắm mắt theo phản xạ.

Nàng biết mình không thoát được kiếm thứ hai.

Ông già rút kiếm ra, ống tay áo bay múa hút đẫy nước sông, giọt nước nhỏ xuống từ đầu mút, rơi “lộp bộp” trên sàn thuyền.

Phùng Thiếu Mị mở bừng mắt.

Kiếm đâm nửa đường lại rụt về, chắn trước người, ông già đỡ đòn chùy sắt Tiết A Ất ném tới, lưỡi kiếm va chạm với chuôi chùy, tiếng phát ra chói tai. Chủ nhân chùy sắt nằm ở mui thuyền, yên lặng như cái cây khô bên bờ sông gặp xuân xanh chẳng đặng.

— Tên thứ sáu.

“Tùm!”

Chùy sắt vượt qua mạn thuyền rơi xuống sông, đập bắn lên ngọn nước cao cỡ nửa người, chìm nghỉm.

Cái chùy nặng hơn năm mươi cân1, ông già lùi lại hai bước mới đứng vững.

1 Một cân tàu bằng nửa cân ta.

Binh khí của tên võ giả áo nâu còn lại đã rơi xuống sông, tay không, một bàn tay làm đao đánh ngất Cát Sinh cản đường, vứt lại Tiết A Ất một bên, giành trước một bước đi cướp hộp đao trong ngực Phùng Thiếu Mị.

Phùng Thiếu Mị tự biết sức mình không cự được, giơ hộp đao lên ném cho Tiết A Ất.

Hộp đao xoay vòng giữa không trung, Tiết A Ất, ông già và võ giả áo nâu đồng loạt vươn tay tới. Đầu ngón tay Tiết A Ất chỉ còn cách hộp đao nửa bàn tay thì sau lưng có kiếm phong đánh tới, ông già vung kiếm đâm về lưng hắn, Tiết A Ất thụp xuống lăn tránh.

Chỉ trong khoảnh khắc một đâm một trốn, hộp đao đã rơi vào tay võ giả áo nâu.

Tiết A Ất nâng đao dậy thế đoạt lại, võ giả áo nâu tay không tấc sắt, né tránh không kịp, bị Tiết A Ất quét ngang chân ngáng ngã. Hộp đao đập lên mạn thuyền, sợi dây buộc tạm thay móc khóa đứt phựt, “xoảng” một tiếng, tám thanh đao rơi tuột xuống đất.

Ông già và võ giả áo nâu biến sắc, hồi ban ngày, rơi ra từ hộp đao có chín thanh.

Nay thiếu đúng đao chín khuyên.

Đang ngẩn ra, trước mắt võ giả áo nâu bỗng vọt ra một búng máu, bấy giờ mới nhận ra cổ họng lạnh toát.

— Tên thứ bảy.

Không đợi Tiết A Ất ngẩng đầu, đằng trước “tùm” một tiếng, ông già nhảy xuống sông, khả năng bơi lội khá tốt, chớp mắt đã bơi xa mấy trước – là tên cuối cùng.

Tiết A Ất nắm tay chống lên đầu gối, thở phì phò như trâu, mồ hôi lăn xuống từng giọt to đùng theo gương mặt, “lộp bộp” nện lên sàn thuyền. Tay phải run lên vì mất sức, hắn đổi đao sang tay trái mới phát hiện ra lưỡi đao bị méo, tiện tay ném đi.

Mặt sông nổi gió, quanh thân lạnh xuống.

Phùng Thiếu Mị đẩy ngón tay đã cứng còng của thanh niên mặt trắng ra, lết đến mạn thuyền, rửa sạch dao mổ cá dính máu. Sau lưng, Thúy Thúy châm đèn, mặt sông mờ tối được ánh nến chiếu sáng, Phùng Thiếu Mị cúi đầu vốc nước rửa mặt.

Cầm khăn lau mặt, nàng thu thập tám thanh đao rơi trên sàn thuyền, cất vào hộp đao. Xách vào buồng lán, Phùng Thiếu Mị đặt hộp đao trong góc, vén chăn lên, đao chín khuyên đang nằm dưới gối dựa.

Mục đích của Thích khách là bắt sống nên Cát Sinh chỉ bị thương ngoài da, cậu khiêng thi thể lên định ném xuống sông, bị Tiết A Ất gọi lại.

Hơi thở dần ổn định, hắn ngồi dậy, bảo: “Đốt đi.”

Trời tối hẳn, trên đầu như ụp ngốt một chiếc bát màu xanh. Gió lớn thổi qua mặt sông, xương bồ bên bờ rào rào vang dội, Tiết A Ất ngửa đầu nhìn sắc trời: “Sắp mưa rồi.”

***

Đang là thời điểm xanh vàng giao nhau, xuân đã qua, hạ chưa tới, trời đổ trận mưa dầm đầu tiên. Bên ngoài mưa như thác giội, gõ lên mặt sông từng búng nước to oạch, trên buồng lán vọng xuống tiếng mưa rơi “độp độp”, thi nhau vang lên.

Trong thuyền ô bồng ngột ngạt ẩm ướt, toàn thân nhớp nháp như bị vùi trong đất bùn, chỉ còn đầu lộ ra ngoài, há miệng hô hấp cũng khiến người ngạt thở.

Củi chuẩn bị từ trước bị mưa thấm ướt, không nhóm lửa được, cây nến trắng sắp đốt tới đế, ánh lửa chập chờn không ổn định, sáp nến ấm nóng chất đống ở chân giá cắm. Thúy Thúy lục lọi mãi không tìm ra, quay lại hỏi: “Ca ca, nến đâu rồi?”

Vừa dứt lời thì ánh nến nhấp nháy mấy cái rồi tắt phụt.

Đột ngột mất sáng, trước mắt đen xì, chỉ nghe thấy tiếng mưa to rào rào, gió như roi quất lên thuyền ô bồng.

Tiết A Ất đang xử lí vết thương, nghe vậy bỏ đồ trong tay xuống, đang định đứng dậy thì giọng Phùng Thiếu Mị vang lên: “Dùng hết rồi, vẫn còn ống lửa đấy.”

Mắt không nhìn được, năm giác quan mất đi một, tai trở nên đặc biệt thính nhạy. Giọng Phùng Thiếu Mị không phải kiểu Ngô Nông mềm mại của con gái phương nam, ở Giang Đô ba năm mà giọng Lạc Dương chẳng bị xóa nhòa, trong nhu mì pha lẫn mát lạnh, khiến người ta liên tưởng tới sóng biếc vạn khoảnh, ánh nước mênh mông.

Loạt xoạt một trận vải vóc ma sát, một ngọn lửa dài chừng nửa ngón tay lóe ra trong bóng tối, bị gió lọt vào qua khe hở mành trúc thổi lung lay, cái bóng hắt lên khuôn mặt trắng nõn như củ sen của người con gái cũng lung lay theo ánh lửa.

Bên ngoài mưa nhỏ bớt, Cát Sinh khoác áo tơi ra ngoài chống thuyền, Thúy Thúy ra sau chuẩn bị thức ăn, trong khoang thuyền chỉ còn lại Tiết A Ất và Phùng Thiếu Mị.

Tiết A Ất vốc nước rửa vết máu đọng lại hơn nửa trên vết thương, đốt một ngọn lửa yếu ớt, cách ngoài hai bước là tối mò, hắn nheo mắt lần tìm vết thương.

Bên cạnh chợt sáng bừng, Phùng Thiếu Mị cầm ống lửa xáp lại bên tay hắn, Tiết A Ất cảm ơn.

Vết thương trước ngực đã rịt xong, còn lại một vết trầy bị đinh nhọn trên chùy sắt quệt rách ở cánh tay trái, bên trên cùi chỏ ba tấc.

Lại một ngày mưa dầm, con mắt trái mù lòa lại bắt đầu đau ngâm ngẩm, Tiết A Ất không nhịn được dụi dụi miệng vết thương nay đã kết thành sẹo dày.

Hắn bôi thuốc, tay phải nhấc mảnh vải trắng treo lên vết thương ở cẳng tay trái, đổi ra ngoài nhón đầu mảnh vải vòng lên trên. Tay phải vẫn chưa lại sức, lúc vòng qua vết thương bị run, vải lỏng ra rơi xuống đất.

Bên ngoài thình lình “ầm” một tiếng sét đánh, trời oi bức khó chịu, lòng như bị đá tảng đè.

Tiết A Ất nhắm mắt, một luồng khí uất ức lượn vòng trong lồng ngực rồi lại nuốt xuống, cố nén lại nóng nảy trong lòng, cúi người nhặt mảnh vải lên, phủi bụi dính vào đi.

Một lần nữa treo vải lên vết thương, cúi đầu há miệng cắn một đầu, tay phải cầm đầu còn lại quấn vòng.

Vai bỗng bị ai vỗ, Tiết A Ất buông miệng, ngẩng lên.

Phùng Thiếu Mị đưa ống lửa cho hắn, rảnh tay nhận lấy mảnh vải trắng. Qua mấy phen giày vò mới rồi, vết thương lại rỉ máu, Phùng Thiếu Mị lấy khăn lau đi, quấn vải hai đường bịt kín vết thương, buộc lại.

Nàng đưa tay muốn lấy lại ống lửa, Tiết A Ất đưa cho: “Vết thương của cô nên đổi thuốc rồi.”

Phùng Thiếu Mị ngẩng đầu đối diện với con mắt duy nhất của người đàn ông, không cự tuyệt.

Tiết A Ất ngồi xếp bằng trước Phùng Thiếu Mị, hai tay gỡ tấm áo cánh màu cánh sen xuống khỏi vai nàng, lớp áo mỏng lay động rủ xuống chất bên chân hai người. Tiết A Ất cởi váy trong của nàng ra, để lộ vạt yếm, bên trên thêu bướm vờn đỗ quyên.

Vén yếm lên, chỗ rách rỉ máu thấm ướt vải trắng. Tiết A Ất gỡ ra buộc lại, cầm một đầu vải, ngẩng lên hỏi: “Muốn nhanh hay chậm?”

Phùng Thiếu Mị nghĩ ngợi: “Nhanh.”

Tiết A Ất thoăn thoắt gỡ vải ra, bóc từng vòng ra khỏi vết thương.

Cơn đau bén nhọn vọt từ vết thương ra toàn thân, tựa một tia chớp bổ từ đỉnh đầu xuống gan bàn chân, bàn tay nắm ống lửa của Phùng Thiếu Mị siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch, móng tay nghiến vào lòng bàn tay thành một vết trăng non trắng hếu.

Eo bỗng lạnh băng, toàn thân rùng mình, da gà cũng sởn hết lên, chỗ đau chợt giảm.

Phùng Thiếu Mị cúi đầu, Tiết A Ất cầm khăn đã nhúng nước lau máu trên vết thương. Củi bị mưa ướt không nhóm nổi lửa, nước lấy để dùng là nước sông lạnh lẽo, như đang dán băng cất lâu dưới hầm lên da.

Ngọn lửa bị gió thổi chập chờn, Phùng Thiếu Mị bèn xây lưng về phía đầu gió che chở cho ống lửa.

Tiết A Ất lau khô vết máu, vết rách dài năm tấc lộ ra, lành được một nửa thì rách, lại lành được một nửa lại rách, trong thịt đỏ lật lên pha trọn vảy máu vừa đông. Vết thương quá sâu, lại rách hai lần, thuốc có trong tay quá tệ, còn giày vò nữa chỉ e sẽ mưng mủ rữa nát.

Tiết A Ất bỏ mảnh vải trắng vừa cầm lên xuống, lấy kim và một đoạn ruột dê to bằng ngón cái ra, xuyên kim lên ruột dê, hơ nhanh qua lửa một lượt. Kim đưa cho Phùng Thiếu Mị cầm, lục lọi một hồi chỉ tìm được nữ nhi hồng uống bữa trước còn dư, đổ ra một chén rượu nhỏ.

Nhúng khăn vào rượu, Tiết A Ất nói: “Ráng chịu chút.”

Chạm vào máu thịt lật ra ngoài, cơ thể dưới tay run bắn, ánh lửa trên đầu lung lay rồi vững lại. Tiết A Ất nhanh nhẹn lau vết thương, không được một chốc, Phùng Thiếu Mị đã mồ hôi đầm đìa, giọt mồ hôi tứa ra lăn ào ào xuống.

Tiết A Ất ném khăn vào thùng, lấy kim trong tay Phùng Thiếu Mị, rút một lần không ra, bị nàng bóp chặt giữa ngón tay. Tiết A Ất đưa tay đặt lên bờ lưng trần của người đàn bà, chậm rãi xoa xoa vỗ về: “Không sao, không sao.”

Phùng Thiếu Mị dần bình tĩnh lại, cơ bắp căng chặt trên người thả lỏng, lưng vẫn ưỡn thẳng tắp.

Tiết A Ất rút kim ra, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, mũi kim châm vào: “Làm nghề này chắc chắn đã bị thương không ít lần, sao cô vẫn sợ đau thế?”

Phùng Thiếu Mị từ từ hoàn hồn, thở ra một hơi thật chậm: “Có bị thương nhiều hơn nữa thì đau vẫn là đau.”

Khâu vết thương phải buộc từng mũi kim, tiện cho việc tháo chỉ, không đến mức lỡ hơi mạnh tay quá đã lại rách ra, nên mất công hơn chút. Mũi kim thứ hai đâm vào, đuôi kim không vào hẳn da thịt trắng mịn, trong lỗ kim nhỏ ra giọt máu, giống bông mai nở trên mặt tuyết chớm đông.

Kim xỏ ruột dê xuyên ra từ dưới da, Tiết A Ất hỏi: “Những người ban nãy là ai?”

Phùng Thiếu Mị đáp: “Bên trong có một người từng trông thấy bên cạnh thái tử.”

Tin tức bị lộ, bên cạnh Giang Đô vương có người của thái tử, phải đổi đường tránh bị đuổi giết. Cũng may đường thủy không bằng đường bộ, đi đường bộ rất dễ tra ra, còn sông ngòi hồ ao thì thông tám hướng, đường ra Lạc Dương có đến trăm vạn lựa chọn.

Lúc trước đánh nhau, búi tóc của Phùng Thiếu Mị bị bung ra hơn nửa, sợi tóc lộn xộn thõng xuống, chặn mất tầm mắt Tiết A Ất.

Tiết A Ất nhón một lọn tóc đen vén ra sau vai nàng: “Lúc trước vương gia nói với tôi chỉ cần đưa đao chín khuyên đến Khai Phong là được, không cần mang vào Lạc Dương. Hôm nay xảy ra biến số bậc này, câu này còn nghe theo được không?”

“Có.” Phùng Thiếu Mị quay mặt đi mặc hắn hí hoáy, “Đương kim rất tín nhiệm thái tử, Lạc Dương nằm trọn trong tay thái tử, dựa vào hai ta không thể nào im hơi lặng tiếng mang đao chín khuyên vào Lạc Dương. Khai Phong là đất tổ của nhà mẹ vương phi, cha vương phi, Trương đại nhân, là tả tướng đương triều. Ở Khai Phong, nhà họ Vương quyền thế ngút trời, thái tử vẫn chưa nhúng tay vào được. Chúng ta đưa đao chín khuyên đến Khai Phong, nhà họ Trương sẽ tự sắp xếp chu toàn chuyện về sau.”

Tiết A Ất chỉ là một thảo dân, cuộc sống tuy không quá mỹ mãn nhưng cũng tiêu dao tự tại, trước nay chỉ quan tâm đến một mẫu ba phân đất trước cửa nhà. Nếu không phải trước có củ khoai bỏng tay đao chín khuyên từ trên trời rơi xuống, sau có Giang Đô vương bái phỏng Tiết Côn Ngọc cầu đao, uy hiếp Tiết A Ất cúi đầu xưng thần, bị buộc cuốn vào đấu đá giữa các hoàng tử, hắn sẽ chẳng bao giờ thám thính quốc sự, tất nhiên không rõ triều đình nổi gió mây xoay vần, cũng không hiểu phân biệt thiệt hơn thế nào.

Đây không phải giang hồ và phố chợ mà hắn quen, đây là một mảnh đất trù phú, đồng thời cũng nhiều tham vọng và tội nghiệt hơn.

Tiết A Ất khâu bảy, tám mũi kim rồi kết thúc, cắt chỉ ruột dê còn thừa, bôi chút thuốc lên cho có còn hơn không. Cầm vải trắng quấn từng vòng lên vết thương, kéo yếm của cô gái xuống, nhặt áo cánh màu sen lên khoác cho Phùng Thiếu Mị.

Rượu trong chén hãy còn một tầng mỏng dưới đáy, Tiết A Ất bưng lên ngửa đầu uống, còn chưa nếm được vị đã lăn xuống bụng.