[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 22



"Mộc Miên, hôm qua coi là vô tình, còn bây giờ thì sao nhỉ? Miên, em cố tình muốn hôn anh hả."

"Còn một bên má, em có muốn hôn nốt không?"

Cố Thành cong môi cười dáng vẻ chọc ghẹo Miên hiện rõ, bác sĩ Cố chậm rãi tiến lại gần ngã người về phía trước mắt Mộc Miên, khuôn mặt xinh xắn, nhỏ nhắn của cô chẳng mấy chốc càng thêm ửng đỏ, nóng hừng hực, vội vàng lùi về phía sau một bước tránh né. Miên buông hai tay xuống, bấu vào tà áo, lắc đầu giải thích.

"Không, không phải vậy, em..."

Mộc Miên mím môi, thanh âm trong trẻo, ấp a ấp úng nói không hết câu. Trong mắt Cố Thành, bộ dạng này thật sự đáng yêu, Cố Thành thấy rõ nét mặt ngại ngùng, xấu hổ, lúng túng của Miên.

Bác sĩ Cố liền đứng thẳng lưng đưa ngón trỏ chạm nhẹ lên đầu mũi Miên một cái chất giọng trầm khàn đáp.

"Anh đùa đấy, em đừng tin."

Vừa dứt câu Cố Thành cười thật tươi, nụ cười mang theo hơi ấm, tỏa sáng, Mộc Miên nuốt nước bọt im thin thít, ánh mắt liền chuyển sang nơi khác trong nhà bếp. Ở sau nhà dì Sáu vừa cắt mớ rau xong đi lên, trông thấy bác sĩ Cố, Sáu niềm nở vui vẻ hỏi han.

"Cố Thành, cháu vừa tới đấy à?"

"Dạ. Sáu vừa cắt rau ạ? Để cháu phụ Sáu nhặt."

"Ấy, không được, hôm nay cháu là khách, mấy thứ này để Sáu làm. Cháu ra phòng khách uống trà, ngồi đợi một chút nhé."

Sáu khéo léo từ chối, Cố Thành vẫn rất muốn phụ Sáu, anh đi lại, hai tay cầm lấy rỗ rau, nhẹ nhàng, dí dỏm đáp: "Sáu đừng khách sáo, cứ xem cháu như một người trong nhà đi ạ, như vậy cháu sẽ cảm thấy thoải mái hơn."

Sáu thấy thành ý của bác sĩ Cố hơn nữa anh cũng đang cầm rỗ rau. Sáu không muốn làm mọi người trở nên khó xử, Sáu ngài ngại đành đưa cho bác sĩ Cố, khẽ giọng nói.

"Vậy nhờ cháu nhé."

Cố Thành gật đầu mỉm cười dạ, rồi cầm mớ rau lại bàn ngồi xuống tỉ mỉ nhặt. Sáu thở sâu thấy Miên nãy giờ chứ đứng yên trong bếp, Sáu nheo mi mắt nhìn, chầm chậm đi vào, trông mặt Miên hơi đỏ dì Sáu đưa tay sờ lên trán cô, lo lắng hỏi.

"Miên, con không khỏe hả."

Mộc Miên nghe Sáu hỏi thì trở lại bình thường, cô nắm tay Sáu, ánh mắt khẽ liếc nhìn Cố Thành một cái, rồi cười nhẹ lắc đầu: "Dạ không, con khỏe mà Sáu."

"À, có món này con không biết nấu, Sáu dạy cho con nhé."

Mộc Miên hớn hở, lảng sang chuyện khác, nhanh nhẹn ôm chặt cánh tay Sáu, giọng nói nỉ non, yêu kiều vang lên. Sáu bật cười lớn, vui vẻ, vuốt ve mái tóc dài thướt tha của Miên, Sáu gật gật. Nhìn những thứ ở trên bếp, Sáu từ tốn chỉ dạy cho Miên cách nấu.

Cố Thành ngồi ở ngoài, tay chống cằm, ánh mắt tinh xảo, chăm chú quan sát, khóe môi mỏng khẽ nâng lên để nộ một nụ cười.

Mâm cơm nhanh chóng đã chuẩn bị xong xuôi. Cố Thành ngồi vào bàn, chỗ ngồi của anh đối diện với chỗ Mộc Miên. Dì Sáu ngồi cạnh Miên liên tục gắp thức ăn vào bát bác sĩ Cố:

"Ăn nhiều vào nhé cháu, mấy món này đều là Mộc Miên nấu cả đấy."

"Dạ, đồ ăn rất ngon."

Cố Thành ăn miếng thịt Sáu gắp cho, gật gật đầu khen ngợi, nét mặt vui vẻ. Cố Thành liếc mắt sang phía Mộc Miên, nãy giờ cô vẫn một tư thế, đầu cúi xuống chú tâm ăn cơm, mái tóc dài của Mộc Miên được vén gọn qua hai bên tai, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn từng đường nét tỉ mỉ, nước da trắng trẻo mịn màng.

Bác sĩ Cố động đũa vào đĩa rau món Miên thích ăn nhất gắp vào bát cho cô. Lúc này đầu cô ngẩng lên, ánh mắt long lanh nhìn Cố Thành nhã ra hai chữ vô cùng khách khí: "Cảm ơn."

Cố Thành cười nhẹ rồi tiếp tục ăn, Sáu gỡ từng cái xương cá, xong xuôi liền đưa phần thịt thơm ngon vào bát Cố Thành và Mộc Miên. Đột nhiên Sáu hỏi một câu làm bầu không khí trùng xuống.

"Cố Thành, cháu định bao giờ kết hôn?"

Bác sĩ Cố sau khi nghe xong động tác liền ngừng lại, tay vẫn giữ chặt đôi đũa, Cố Thành do dự một hồi nhướng mắt quan sát động thái của Mộc Miên, dường như Miên không bận tâm? Cô vẫn cúi đầu, ăn từng miếng cơm nhỏ. Anh không chần chừ nữa hăng hái, chắc nịch đáp:

"Dạ, là cuối năm nay."

"Thật không, Sáu thấy cuối năm thời điểm rất tốt, thích hợp tổ chức đám cưới lắm. Cố Thành này, cô gái nào mà lấy được cháu chắc chắn phải là người vô cùng may mắn."

"Cháu đã cầu hôn cô gái đó chưa?"

"Cháu chưa, cháu đợi một thời gian nữa sẽ thổ lộ, sẽ nhanh thôi ạ."

"Sáu rất mong một ngày được thấy cô gái ấy."

Sáu vừa nói, đôi tay vừa gắp liên tục thức ăn vào trong bát cơm của bác sĩ Cố, ngập tràn sắp thành ngọn núi đến nơi. Cố Thành hiền lành gật nhẹ tươi cười.

"Cháu sẽ dẫn cô ấy tới ra mắt Sáu."

Sáu cười lớn, dáng vẻ rất ưng thuận. Nhưng nhìn qua Mộc Miên có vẻ u uất, nãy giờ cứ mãi im lặng chả nói câu nào, người như mất hồn, trên mây ấy, đôi đũa của Miên dẻ vào thân cá, đến mức xương và thịt lẫn lộn vào nhau vẫn không thấy Mộc Miên dừng lại. Sáu nhíu mày vỗ vỗ bả vai Mộc Miên gọi.

"Mộc Miên, Miên..."

Mộc Miên bất ngờ giật mình, ngơ ngẩn quay sang, thanh âm mềm mại, nhỏ nhẹ vang lên.

"Dạ, có chuyện gì sao ạ?"

"Miên, bộ con ghét ăn cá hả con?"

"Không ạ, cá hôm nay rất ngon, con rất thích."

Mộc Miên hồn nhiên đáp, Cố Thành và Sáu trở nên khó hiểu, ánh mắt hướng xuống đĩa cá, Miên theo vậy cũng nhìn, thì thấy đôi đũa của mình làm bầy nhầy con cá. Mộc Miên vội vàng thụt đôi đũa lại đặt ngay ngắn trên bát cơm, dáng vẻ lúng túng ngượng ngùng.

"Con...con xin lỗi."

"Không sao, nếu không thích cá vậy con ăn những món đi, đây đây..."

Dứt lời, Sáu kéo đĩa cá ra chỗ khác đẩy mấy món kia lại gần Mộc Miên. Miên gật đầu không trả lời, Cố Thành nhìn chăm chăm Miên cũng chẳng đoán đúng Miên đang nghĩ gì.

Bữa cơm kết thúc, Cố Thành ở lại ăn hoa quả, sẵn tiện thăm bé Bắp một chút mới về. Mộc Miên tiễn Cố Thành ra ngoài, đang đi thì đột ngột Mộc Miên dừng lại, ngẩng mặt gọi.

"Cố...Cố Thành."

"Hửm, có chuyện gì hả?"

"Thật ra, cảm ơn anh dạo gần đây đã giúp đỡ em và Sáu, nãy em có nghe anh bảo cuối năm sẽ kết hôn. Cố Thành, em nghĩ chúng ta nên ít qua lại sẽ tốt hơn, nếu lỡ để cô ấy biết thì không hay..."

"Em không muốn bạn gái anh buồn."

Cố Thành khựng lại, những câu nói này là đang muốn tuyệt giao? Hay là ghen? Vậy vừa nãy trong bữa cơm cô suy nghĩ chuyện này nên mới thất thần? Bác sĩ Cố đặt hai tay lên vai Miên, anh cười một cái chất giọng điềm nhiên.

"Cô ấy chắc chắn sẽ không buồn..."

"Nhưng..."

"Anh còn có việc, phải đi trước, khi khác mình nói chuyện nhé."

Cố Thành nói xong liền gấp gáp rời đi, anh sợ chữ nhưng rồi hàng loạt những câu phía sau của Miên, bản thân Cố Thành biết giữa anh và cô có một bức tường ngăn cản, chỉ cần Miên không tuyệt tình Cố Thành sẽ không bỏ cuộc.

Mộc Miên nhìn chiếc xe chạy đi mất hút, Miên thở dài quay người đi vào nhà.

(...)

Tại bệnh viện.

Cố Thành ngồi trong phòng làm việc, mở máy tính xem một chút kiến thức về chăm con nhỏ, cách làm ba, sử dụng đồ nào thì tốt nhất. Cố Thành muốn trau dồi thêm.

Bác sĩ Duy từ ngoài mang tách cafe đi vào, chậm rãi đặt xuống bàn, tình cờ liếc mắt nhìn thấy nội dung trên màn hình khiến bác sĩ Duy há hốc mồm.

"Cố...Cố Thành, cậu làm ai mang bầu rồi đấy à, đúng chứ."

Cố Thành nghe xong vội vàng đóng màn hình máy tính lại, ngước mắt tỏ ra bình thường.

"Không có."

"Không có? Cậu muốn gạt ai thế, bằng chứng kia còn nói không có. Tôi và cậu quen biết nhau cũng mấy năm, chẳng lẽ tính cách cậu ra sao tôi không rõ?"

"Nói đi, biết đâu tôi giúp được."

"Ờ, thật ra tôi coi để muốn biết cách nuôi con của cô ấy."

"Nuôi...nuôi con của cô ấy? Vậy tức là...Cố Thành, người anh em."

"Cậu tìm đúng rồi, tôi đây rất có kinh nghiệm nuôi con của người khác, không chỉ một bé mà hai bé."