[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 47



"Đi thăm vợ và con trai của con."

"Ảo tưởng."

Bà hằm hằm lườm Trương Tùng Quân, thốt lên hai chữ rồi đứng dậy bỏ đi về phòng, đến cả bữa sáng bà cũng chả buồn ăn nữa. Đào khó xử, tay chân lóng ngóng nhìn bà chủ rời đi, ú ớ không thành câu.

Nét mặt Trương Tùng Quân vẫn nghiêm nghị, anh không giận cũng không phản bác câu vừa rồi của mẹ mình. Đợi bà vào hẳn phòng ngủ, Trương Tùng Quân nhìn Đào chậm rãi dặn dò.

"Mang bữa sáng vào cho mẹ tôi, khoảng 4 tiếng, giải quyết xong công việc tôi sẽ quay về tự đưa bà sang nhà Mộc Miên."

"Dạ vâng thưa cậu Quân."

"Nhớ kỹ, tôi chưa về không ai được đưa mẹ tôi qua đó dù mẹ tôi có yêu cầu cũng không được đi. Hiểu không?"

"Dạ."

Trước khi rời khỏi biệt thự Trương Tùng Quân gằn giọng nhắc nhở lại lần nữa, cả cơ thể toát ra toàn hơi lạnh thấu xương, khiến Đào rùng mình gật gật đầu nghe răm rắp.

Nhìn Trương Tùng Quân bước ra ngoài cửa, Đào ló mặt quan sát, lẩm bẩm, cậu Quân vẫn ăn bận như mọi hôm nhưng có vẻ không giống đến công ty làm việc, hôm nay ung dung, nhàn rỗi, và có một chút yêu đời, Đào nhìn một lúc cũng nhanh chóng quay trở lại việc chuẩn bị bữa sáng đem cho bà chủ.

Sau khi dùng xong bữa sáng, bà Trương muốn tới nhà Mộc Miên liền, nhưng lại bị Đào ngăn lại, Đào nào dám làm trái ý cậu Quân dặn? Cậu Quân mà biết nổi trận lôi đình còn ghê gớm hơn cả bà chủ. Nói hết nước hết cái bà mới bớt giận chịu đợi Tùng Quân về.

(...)

Tại sân bay.

Chuyến bay của Dung Lạc gặp một số vấn đề nho nhỏ nên phải trễ 1 giờ đồng hồ.

Trương Tùng Quân hơi mất kiên nhẫn cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo ở cổ tay, ngay sau đó bên tai liền truyền đến một giọng nói khe khẽ cung kính, lễ phép từ người đàn ông, thanh âm ấy là của cậu trợ lý Tử Sâm.

"Trương Tổng, Dung Lạc tiểu thư ra rồi ạ."

Nghe xong Tùng Quân liền ngẩng đầu lên xem, đúng là đã ra rồi, phía sau Dung Lạc còn có thêm hai gã đàn ông to cao, âu phục đen thui từ đầu tới chân. Đó là người Trương Tùng Quân điều sang để hộ tống Dung Lạc về nước.

Dung Lạc vừa xuất hiện thu hút không ít ánh nhìn từ đàn ông lẫn phụ nữ, một phần là sự khoa trương của hai người đàn ông đẩy hành lý phía sau, một phần vì dung mạo của cô gái khoảng tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, làn da trắng, mái tóc dài màu vàng xoăn nhẹ, khuôn mặt bị chiếc kính râm che giấu hơn một nửa nhưng vẫn nhìn được đường nét, sóng mũi cao, bờ môi nhỏ hồng hào, cằm thon, trên người khoác bộ váy đen, dài tay ôm sát body càng tôn lên đôi chân dài, phía dưới là đôi giày cao gót.

Dung Lạc nhìn thấy Trương Tùng Quân liền giơ tay vẫy vẫy, đôi chân nhanh chóng bước đến, cô ta tháo chiếc mắt kính xuống, cả khuôn mặt rạng ngời, nở nụ cười lộ rõ hai má lúm đồng tiền, thần thái Dung Lạc đem lại là vẻ đẹp chín chắn.

Hai gã đàn ông phía sau đi tới, khom lưng cúi chào Trương Tùng Quân, xong liền mang hành lý của Dung Lạc ra xe hơi trước.

Trương Tùng Quân cong môi cười nhẹ, chầm chậm giang tay ôm Dung Lạc một cái khẽ lên tiếng.

"Chào mừng em về nước."

"Aiya, em đã nói sẽ suy nghĩ chuyện về nước. Anh lại cử cả người sang, hại em thật sự khó xử quá đi."

Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào của người con gái vang lên trong đó chứa đựng một chút hờn dỗi, trách móc. Tùng Quân cười càng lớn, khẽ đẩy Dung Lạc ra làm bộ dạng khuất phục đầu hàng đáp.

"Được, được, là lỗi của anh đã quá gấp gáp, mong Dung tiểu thư thứ lỗi."

"Tạm thời tha cho anh...lâu rồi chúng ta không gặp nhau, trông anh bây giờ ngày càng phong độ, lịch lãm, đẹp trai."

"Cũng đúng nhỉ, kể ra lần cuối chúng ta gặp nhau là vào kỳ nghỉ của em, khi em trở về nước ở buổi tối uống rượu bốn người, anh Mộc Miên, em và Cố Thành."

Bỗng dưng nghe đến đây nụ cười tươi tắn trên môi Dung Lạc ngưng đọng lại, cả người thẫn thờ nhìn chằm chằm Tùng Quân như vừa thấy ma, lặng thinh không nói câu nào. Tùng Quân thấy Dung Lạc cứ đờ đẫn, chết lặng tại chỗ thì nắm tay cô ta gọi nhỏ.

"Dung Lạc, Dung Lạc, em làm sao vậy?"

"Hả? Em... em không sao."

Dung Lạc giật mình, tay còn lại nắm chặt quai túi xách, cố gắng ép ra nụ cười, lắc đầu. Trương Tùng Quân chỉ nghĩ đơn giản tại cô ta vừa xuống máy bay nên chắc mệt mỏi, hoàn toàn không để ý có sự thay đổi trong đôi mắt, ngập ngừng như che giấu thứ gì đó.

"Này, đừng nói em quên buổi tối đó rồi nhé."

"Em... xin lỗi, do quá nhiều công việc nên em cũng không nhớ rõ nữa."

Sắc mặt Dung Lạc trắng bệch chẳng còn được tự nhiên nữa, khi nghe lại chuyện của buổi tối đó Dung Lạc tìm đại một cái cớ để thanh minh. Quên sao? E rằng cả đời cô ta cũng không thể quên được chuyện 1 năm trước giữa bốn người họ. Trương Tùng Quân gật đầu không gặng hỏi nhiều, vì anh hiểu rõ công việc của Dung Lạc.

Dung Lạc thầm hít thở sâu trấn an tâm trạng đang bồn chồn lo lắng, nuốt một ngụm nước bọt, ngó xung quanh tìm kiếm, nhỏ giọng hỏi.

"Anh đến một mình hả?"

"Ừm, chuyện em về nước chỉ có một mình anh biết thôi, vì anh muốn tạo bất ngờ cho mọi người, ra xe đi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi."

Đúng vậy, chuyện Dung Lạc quyết định về nước quá đường đột, ngay cả người thân trong gia đình còn chả biết huống hồ Cố Thành?

Dung Lạc mỉm cười, theo Tùng Quân. Lúc ngồi vào xe, cô ta cắn chặt môi, ruột gan nóng rực rất khó chịu, ngẩng đầu nhìn anh, bộ dạng của anh vẫn thong dong.

Một lúc lâu không nhịn được, cô ta mở miệng hỏi mục đích thăm dò. Từ khi chuyện của đêm đó xảy ra, cô ta trở về nước ngoài tiếp tục việc nghiên cứu chẳng còn biết gì nữa, mọi thứ đều mù tịt.

Thú thực Dung Lạc thề không muốn nghĩ tới, nhưng vừa nãy nghe Tùng Quân nhắc lại cô ta rất lo sợ, liệu mọi thứ đã bại lộ? Không đâu, nếu Tùng Quân mà biết thì tâm trạng chẳng có thoải mái như bây giờ, hoàn toàn không giống với người đã biết sự thật.

"Tùng Quân, anh và bé Mộc Miên vẫn ổn chứ?"

Trương Tùng Quân khẽ nhíu mày, bất ngờ khi nghe Dung Lạc hỏi, anh vẫn chưa nói cho Dung Lạc chuyện Mộc Miên và anh đã ly hôn, cũng chưa nói chuyện Cố Thành và Mộc Miên đang yêu nhau. Đơn giản vì anh sợ. Quân thở sâu, dựa người vào ghế điềm tĩnh đáp.

"Rất ổn, Mộc Miên sinh con rồi, là bé trai rất kháu khỉnh, đáng yêu."

"Vậy... vậy đứa bé là con của anh ư?"