[Ngôn Tình] Vương Gia Phúc Hắc

Chương 13



- Im miệng đi! Có tin là ta vạch sạch lông ngươi không?

Mắng thì mắng nhưng cả hai vẫn chua bao giờ thật sự giận dỗi nhau, Tiểu Yêu cũng thật lợi hại, nó vừa bay trên không trung vừa kéo theo Gia Linh lơ lửng. Bay được một đoạn mất hêt một canh cuối cùng thì cũng đuổi kịp họ, chiếc xe ngựa và binh lính phía trước cũng dần dần gỉm tốc độ rồi dừng hẳn. Tiểu Yêu thấy vậy cũng thả Gia Linh xuống, đáp mặt đất an toàn. Cô phủi phủi y phục rồi tươi cười nhìn nó:

- Đa tạ ngươi nhá! Hôm nay ngoan lắm đó.

Tiểu Yêu đưa hai tay áp lên mặt, làm vẻ mặt đáng yêu lắc người qua lại trên không trung. Cất giọng chậm rãi nói:

- Đương nhiên rồi, ta không những được việc mà còn rất đáng yêu xinh đẹp!

- Đúng đúng, ngươi nói cái gì cũng đúng!

Gia linh gật đầu qua loa rồi tập trung nhìn về phía trước, cô nấp sau một bụi cây cẩn thận xem xét tình hình. Cuối cùng thì cũng nhìn thấy anh ta, Đường Mặc Nhiễm điệu bộ bình thản bước xuống xe ngựa, gương mặt anh ta có chút khó coi. Gia Linh bĩu môi khinh thường:

- Gì chứ! Ức hiếp ta cho đã rồi lại muốn phủi tay rời đi, đừng có mơ!

Gia Linh thấy bọn họ gồm Mặc Nhiễm, Hoàng Thượng và cả cái tên nam nhân Minh Hạo gì đó cũng xuất hiện ở đây. Bọn họ như đang bàn bạc điều gì đó, lúc bấy giờ cô mới đảo mắt nhìn xung quanh. Gia linh lập tức bày ra bộ mặt ngạc nhiên, không tưởng tượng được cô đang đứng ở núi Thiên Sơn trong truyền thuyết đó sao? Đi đường nảy giờ cô chỉ lo nói chuyện với Tiểu Yêu, hỏi thăm về sư phụ và tỷ tỷ đáng kính của mình chẳng hề để ý bản thân đã đứng dưới chân núi Thiên Sơn.

Khung cảnh xung quanh như chốn bồng lai tiên cảnh mờ mờ ảo ảo, khắp bốn phương đều có màng sương mù nhàn nhạt che phủ đi cánh rừng trước mắt, phía xa xa hiện ra mập mờ một dãy núi cao lớn hùng vĩ. Thật không ngờ nơi này lai đẹp như vậy, nhưng nghe đồn là rất nguy hiểm. Gia Linh đang cảm thán bất giác cũng rùng mình.

Phía Mặc Nhiễm và Minh Hạo, sắc mặt hai người ai cũng có phần khó coi, vừa đụng độ cách đây không lâu bây giờ phải làm đồng đội, ai chịu được chứ? Một người là kiểu vừa thư sinh lại vừa anh dũng, một người khí thế ngút trời đầy vẻ kiêu ngạo làm sao hợp tác? Làm nên cơm cháo gì được chứ? Hoàng Thượng đúng là có mặt nhìn người thật, lại chọn tình địch cùng nhau làm đại sự!

Minh Hạo chắp tay trước mặt, cung kính nói:

- Bẩm Hoàng Thượng! Địa hình núi Thiên Sơn có chút trắc trở, từ đây lên đỉnh núi cũng là một chuyện khó khăn. Lại thêm động Liên Hoa cách đỉnh núi tận một dặm, thần nghĩ Hoàng Thượng nên ở lại đợi chờ tin tức thì hơn.

Mặc Nhiễm đứng cạnh đó, im lặng cũng không thể cũng đành lên tiếng tiếp lời Minh Hạo dù một trong hai chẳng ai ưa ai. Giọng anh trầm khàn, lạnh lùng như mọi ngày chậm rãi lên tiếng:

- Đúng, Hoàng Thượng cứ yên tâm ở lại. Không lâu bọn thần sẽ trở về!

Nghe lời nói của hai người mình tin tưởng khuyên ngăn, ông cũng đã già rồi tốt nhất nên lường sức mình mà hành sự. Hoàng Thượng đưa tay ra lệnh cho các quân lính đi cùng Mặc Nhiễm và Minh Hạo cộng thêm một lượng lương thực lớn đủ dùng trong một tháng, với ông thà dư còn hơn thiếu. Được một lát nghe ngóng thông tin, cuối cùng Hoàng Thượng cũng hồi cung. Mặc Nhiễm đi vài bước liền ngoái đầu nhìn lại, bây giờ anh rất muốn nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô, biết sao được lỡ như lần này anh rời đi mãi cũng không quay lại thì biết làm sao? Nhưng Mặc Nhiễm lại không biết cô đang ở rất gần anh, rất gần.

- Nào nào đi thôi!

Cô hưng phấn phất tay ra hiệu cho Tiểu Yêu đi theo mình, cô cũng không nhận ra trên mặt Tiểu Yêu có chút khác thường. Chỉ tập trung nhìn theo Mặc Nhiễm sợ mất dấu anh, cô nắm chân váy cẩn thận đi theo anh từng bước một.

- Tiểu Yêu, ngươi nói xem. Núi Thiên Sơn có nguy hiểm lắm không? Ta ít nhiều cũng nghe đồn rồi, đi nảy giờ cũng kha khá rồi cũng chẳng thấy gì thế?

Cô vừa đi vừa nói, vẫn không nhìn tới Tiểu Yêu, bước chân vẫn đi đều đều. Một lúc sau thì cô mới nghe thấy tiếng đáp lời của Tiểu Yêu:

- Cô đó, không gặp thứ gì nên mừng mới đúng, còn muốn trông chờ sao? Ta không có ở lại bên cô lâu được nữa đâu.

Gia Linh vì tập trung quá nên cũng nghe Tiểu Yêu đã nói gì, cô quay đầu lại thắc mắc hỏi:

- Ngươi vừa nói gì cơ? Ta không nghe rõ lắm.

Lúc này nó như nhận ra mình vừa lỡ lời nên lắc đầu phủ nhận, nở nụ cười máy móc.

- Không gì cả, ta chỉ nói cô không gặp nguy hiểm là được rồi!

- Oh! Ngươi cũng quan tâm ta đấy chứ!

Gia Linh nở nụ cười tươi như hoa đáp lại lời Tiểu Yêu, nó chỉ im lặng đi theo cô mà không nói gì. Đi được khoảng một đoạn nữa thì cô cũng thấm mệt mà nhìn theo hai người nam nhân trước mặt vẫn bước đi đều đều cùng bọn binh lính. Cô mệt mõi dựa lưng vào gốc cây gần đó, đưa tay quạt qua lại để làm mát. Mô hôi nhễ nhại khiến cô có chút khó chịu, thở hổn hển nói:

- Bọn họ có phải người không thế, đi liên tục như vậy cũng không biết mệt sao?

Lúc này cô mới nhìn qua Tiểu Yêu, thấy sắc mặt của nó không được tốt lắm, cô lo lắng hỏi:

- Nè! Ngươi sao vậy? Mệt lắm sao?

- Không! Ta không sao!

Nó chỉ lắc đầu, đưa tay chỉ về phía trước nói:

- Cô còn không đi sẽ mất dấu họ đó.

Nghe thế cô giật nảy mình, nhanh chân chạy theo. Tiểu Yêu cũng cứ thế mà đi theo sau cô. Lại nửa canh giờ trôi qua, cũng may là khu rừng rập rạm, có bóng cây làm mát dễ chịu đi phần nào. Đang bước đều bước cô bổng nghe thấy tiếng gì đó trong bụi cây, khiến lá cây rung lên. Gia linh liền dừng bước, theo phản xạ cô lùi về sau cách xa bụi cây đó. Chăm chú nhìn thật kĩ, cảm giác sợ hãi bất an nhanh chóng lan ra khắp người cô. Cái quái gì thế không biết? Nhỡ không may từ đâu nhảy ra một con rắn thì cô toi đời mất.

Ý nghĩ bậy bạ này vừa nảy ra trong đầu ngay lập tức linh nghiệm, từ trong bụi cây. Một con mãng xà màu đỏ tươi khổng lồ, nó to như trong những bộ phim viễn tưởng cô hay coi thời hiện đại. Không phải chứ? Số cô nhọ quá rồi, Gia Linh đứng hình trong giây lát, ngay cả Tiểu Yêu cũng mắc chứng sợ rắn từ sơ sinh rồi. Cả sáu con mắt cùng nhìn nhau chằm chằm, cứ như có diễn tập trước cô và Tiểu Yêu trừng to mắt nhìn nhau rồi hét lên thất thanh chạy một mạch về phía Mặc Nhiễm.

- Ôi mẹ ơi! Ai đó ra đây cứu vớt đời em với!

Đúng là ở chung thì lây bệnh, cả hai đều nói một câu y hệt nhau, bấp chấp bị phát hiện mà chạy về phía anh, xem anh như một vị thần cứu nhân độ thế vậy. Nghe thấy tiếng của cô, lập tức cả hai đều quay lại, theo thứ tự Gia Linh chạy đến nấp sau lưng anh, Tiểu Yêu nấp sau lung Gia Linh. Cuộc đời của cô cứ như vở kịch bi lẫn hài vậy.

- Có chuyện gì?

Anh không nói nhiều, lập tức đi thẳng vào vấn đề, giọng nói trầm ấm khàn đặc của cũng giúp ích cho cô ấy chứ, Gia Linh ngửi thấy hương thơm quen thuộc trên người anh thì cũng dần bình tĩnh, nhưng vẫn có chút nghẹn ở cổ họng, tay nắm chặt vai anh ấp a ấp úng nói:

- Có mãng xà! Nó lớn lắm.