[Ngôn Tình] Vương Gia Phúc Hắc

Chương 17



Vừa nghe dứt câu nói của Mặc Nhiễm, ai nấy cũng đều nghiêm mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc và lo lắng. Minh Hạo ở gần đó nhanh chóng nhận ra sự việc hoảng hốt lên tiếng nhưng gương mặt vẫn giữ được nét lạnh lùng và dũng mảnh của vị tướng quân đứng nhất nhì triều đình.

- Gia Linh? Nàng ấy đi đâu rồi?

Không khí xung quanh bỗng nhiên im bặt, không một ai dám cất tiếng nói đáp lại lời của Minh Hạo tướng quân. Nhiệt độ xung quanh bọn họ giảm đi rõ rệt, một cái lạnh đến tận xương tủy, ánh mắt sắc lạnh của hắn như đang vô hình xé nát tim gan bọn lính kia ra làm trăm mảnh. Vài giây sau, tất cả lấy lại được bình tĩnh nhanh chóng theo lời phân phó chia nhau ra tìm Gia Linh, một nửa đi theo Minh Hạo, nửa kia đồng loạt bước theo sau Mặc Nhiễm. Cả khu rừng đều có tiếng gọi như từ cõi mơ theo gió vọng khắp nơi:

- Gia Linh! Nàng ở đâu? Mau trả lời Bổn Vương!

- Vương Phi! Người đang ở đâu?

Khắp tứ phía đều có người kêu gọi tên nàng, nhưng chỉ tiếc là nàng bây giờ chẳng còn ở đây nữa. Ở ngọn núi Thiên Sơn đầy rẩy mối nguy hiểm liên quan đến sống chết thế này, một tấm thân nữ nhân nhỏ nhắn còn đang nằm bất tỉnh dưới tấm lá khô trong cái chòi nho nhỏ có bốn gốc cây to dựng lên và một mái che lộp bằng lá khô phía trên. Gia Linh nằm đó từ từ mở nhẹ hàng mi, chưa còn tỉnh táo hẳn cô đã nghe được xung quanh là một mớ âm thanh vô cùng hỗn độn và ồn ào. Nàng cố gắng gượng đầu dậy, đầu óc nặng kịt, toàn thân ê ẩm như vừa bị ném từ cầu thang xuống. Nàng đảo cặp mắt phượng nhìn xung quanh, thật không thể tin được rằng bên ngoài cái nhà nhỏ này là một đám người cao ngất ngưỡng, toàn thân lông lá đen, xám đều có đủ. Bề ngoài của bọn chúng giống với cái con biến dị mà Gia Linh phải đối đầu trước đó, nghĩ đến đây nàng mới nhớ lại sự việc. Sau khi bị nó ném vào thân cây to lớn sần sùi đó thì nàng đã ngất đi, và khi tỉnh lại thì đã xuất hiện ở đây. Gia Linh trợn tròn mắt, không thể tin mình đã bị bắt nhưng vẫn chưa chết, đầu óc cô bắt đầu choáng váng chẳng suy nghĩ được gì nữa. Chỉ hiện lên hình ảnh của Mặc Nhiễm, bên tai nghe được giọng nói ấm áp đầy cưng chiều như mọi ngày của chàng ta.

Vẫn còn đang mơ hồ không biết nên làm gì thì từ bên ngoài, một người nữ nhân khác có bề ngoài rất giống con người tầm ở tuổi trung niên, bà ta mặc một bộ da thú xộc xệch, mặt mày lắm lem nhưng vẫn toát lên được ngũ quan xinh đẹp của bà ấy, mái tóc được búi lên phía sau ót những vẫn có phần không gọn gàng. Bà ta im lặng trầm mặt tiếng lại gần nàng, trên tay cầm theo một bát thức ăn được đựng bằng vỏ dừa khô. Bên trong là thứ gì đó có màu đỏ và xềnh xệch bốc mùi hôi thối kinh tởm khiến nàng như lên cơn buồn nôn đến nơi. Bà ta càng đến gần thì mùi hôi thối đó càng nồng nặc hơn, Gia Linh không chịu được mà mặt mày nhăn nhó đưa tay bịt mũi lại ra sức lùi về sau, lúc này nàng mới thấy được vết thương trên cánh tay mình, máu tươi thấm ướt cả tay áo, vết thương vẫn còn rỉ ra từng giọt. Cố gắng chịu đựng cơn đau thấu tận xương tủy này, nàng cố gắng đứng dậy lùi về sau cách xa người phụ nữ đó.

- Bà là ai hả?

Gia Linh cất giọng nói đầy mệt mõi và đã bị khàn đi do thiếu nước. Cơn đau từ cổ họng lại tiếp tục lan ra, trong miệng bây giờ cả một giọt nước bọt cũng không còn nữa rồi. Thấy cô như vậy người phụ nữ đó cũng không hề tỏ ra vẻ thương xót hay ghét bỏ, chỉ giữ nguyên thần sắc vô tâm như ban đầu, cất giọng đều đều với nàng:

- Đừng chống cự vô ích nữa, mau ngoan ngoãn ăn hết chỗ này, cô sẽ không bị hành hạ thể xác!

Nghe thấy thế Gia Linh cau mày, khó khăn cất giọng không hài lòng đáp lời:

- Bà là ai hả? Sao lại ở đây? Đám người ngoài kia là gì? Bà nhất định phải nói rõ cho ta!

Người phụ nữ đó không tỏ ra gấp rút mà là dáng vẻ thản nhiên bất cần, từ từ để thứ thức ăn bẩn thỉu đó xuống nền đất. Trên môi nở nụ cười khinh bỉ pha chút bất lực, đau khổ không thể nói thành lời.

- Dù gì cũng không cần giấu cô, ta lúc trước cũng giống như cô, bị bọn họ bắt đến đây. Ban đầu cứ nghĩ là sẽ bị tế sống nhưng nào ngờ lại bị đem làm thứ duy trì giống nòi cho lũ khốn kiếp đó. Bọn chúng là quái vật, thứ không nên tồn tại trên thế gian này! Đáng chết, một lũ khốn kiếp!

Càng nói người phụ nữ đó càng mất bình tĩnh, mặt bà ta đỏ bừng vì giận dữ. Nói đến đây nàng đã hiểu ra được phần nào, lại là tình huống cẩu huyết đáng chết này rồi.

- Thế sao lại không bỏ trốn?

- Tốt nhất cô nên bỏ ý nghĩ đó đi, sẽ không có ai có thể sống sót khi qua mặt chúng cả!

- Nhưng Mặc Nhiễm thì có thể! Chàng ấy nhất định sẽ cứu ta!

Ánh mắt của nàng vô cùng kiên quyết và tràn đầy sự tin tưởng. Dáng vẻ bất khuất không cam chịu của nàng khiến người phụ nữ đó có chút bất ngờ nhưng điều làm bà ta bất ngờ hơn là cái tên Mặc Nhiễm! Là vị Vương Gia mà bà ta luôn kính trọng, một lòng trung thành chăm sóc.