[Ngôn Tình] Vương Gia Phúc Hắc

Chương 19



Nơi cốc vắng, sương chiều trĩu nặng, cả một bầu trời rộng mở hắt lên màu đỏ rực, ánh tà dương trên đỉnh núi Thiên Sơn tạo cho con người ta cảm giác phiền muộn khó tả. Giữa bầu không gian mờ mịt, thân hình bé nhỏ của nàng đứng cô đơn trên đỉnh núi, bộ y phục đã không còn nguyên vẹn vì bị rách hết chỗ này đến chỗ khác. Một mảng bị nhuộm đỏ đã khô trên đó. Gương mặt lắm lem nhưng cũng không thể che lấp đi vẻ đẹp tuyệt trần không kém phần tinh tế của nàng. Gia Linh đưa mắt nhìn ra hướng bầu trời xa vời vợi, nàng ngồi xổm xuống tảng đá chỉa ra bờ vực sâu thăm thắm, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy đầu gối vô cùng đáng thương, càng trên cao thì gió càng lớn, tay áo mềm khẽ lay động theo gió tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

- Tiểu Yêu Tinh.. ngay cả ngươi cũng bỏ ta mà đi rồi sao?

Giọng nói của nàng không to cũng không nhỏ nhưng đủ để biết được tâm trạng của nàng đang xuống dốc như thế nào, chất chứa đầy sự tuyệt vọng và buồn tủi khi không có ai bên cạnh giữa nơi xa lạ và đầy rẩy nguy hiểm này. Giọt nước mắt ấm nóng vô thức từ khoé mắt lăn xuống nơi gò má đã kém sắc hồng của nàng. Ngay lúc này đây, nàng vô cùng nhớ cha mj nơi quê nhà, không biết họ có nhớ đến nàng hay không? Họ đang làm gì? Có ai chăm sóc tịnh dưỡng hay không? Thật là rất muốn về lại nơi đó nhưng cũng không thể bỏ lại ký ức tươi đẹp dù ngắn ngủi ở nơi này.

Cùng lúc đó, ở căn nhà tranh nho nhỏ ở núi Thái Sơn phía Bắc, bóng dáng một ông lão với mái tóc bạc phơ được búi gọn ở sau gáy, ông khom lưng trên tay chống một cây gật gỗ bước chậm rãi đến lò thuốc đang hừng hực lửa đỏ, vừa đưa tay nhấc chiếc nồi thuốc ra vừa cất giọng từ tốn chậm rãi.

- Có lẽ mọi chuyện cũng đã sắp đến hồi kết thúc!

Cô gái đứng cách đó không xa nghe thế môi cũng khẽ nhếch lên một cái rồi biến mất. Đó là Bách Y Sư và Ái Nhi, người sư tỷ đáng kính của nàng. Nhưng hôm nay thật lạ, trên người bọn họ không còn là mảnh vải thô sơ đơn giản như ngày trước mà là loại lụa mịn được may đan vô cùng khéo léo tỉ mỉ. Bộ y phục của Ái Nhi màu chủ đạo là đỏ, được thêu hoa văn ở tay áo và cổ áo vô cung tinh tế, ở bên hông có một sợ dây lụa màu trắng buộc ngang giữ cố định tà áo. Nàng từ từ bước đến bên chiếc giường gỗ chỗ Tiểu Yêu đang nằm. Trông nó bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, thần sắc cũng đã bình thường, được lấy lại vẻ ngoài đáng yêu vốn có. Nó từ từ ngồi dậy, đôi mắt hiện rõ sự buồn bã và lo lắng.

- Sư phụ, Gia Linh như thế nào rồi? Đã đến lúc chúng ta đi cứu cô ấy chưa?

Ông lão đưa tay vuôt lấy bộ râu trắng dài của mình, chân bước từ từ ra ngoài cửa, ánh mắt nhìn xa xắm ra hướng núi Thiên Sơn như đang đợi chờ điều gì đó:

- Đợi một lát nữa! Mọi sự cứ thuận theo tự nhiên mà làm!

- Ở Thiên Giới đã sắp đến tiệc bàn đào rồi! Ta nghĩ chúng ta nên nhanh một chút giúp cô nương đó kết thúc nghiệt duyên kiếp này!

Ái Nhi khẽ cất lời có phần nuối tiếc không thôi. Thật ra nàng và Bách Y Sư kia là thần tiên ở Thiên Giới được phái xuống đây dẫn lối cho Gia Linh thuận lợi gặp được nhân duyên kiếp này của mình. Duyên phận ngắn ngủi nhưng cũng là duyên phận, dù muốn hay không, dù nên hay không nên xảy ra thì cũng đã nằm trong sự sắp xếp của số phận từng người.

- Thế thì có lẽ.. nhiệm vụ của ta cũng sắp hoàn thành rồi! - Tiểu Yêu buồn bã tiếp lời.

Trở lại bầu không khí ở núi Thiên Sơn, mọi thứ dần chìm vào màn đêm tĩnh mịch, không một âm thanh nào phát ra xung quanh cả. Bước chân của nàng không hiểu vì sao cứ bước đều theo linh cảm, nàng có cảm giác bản thân phải đi hướng Bắc thì sẽ gặp lại chàng. Đã mấy canh giờ bước đi mà không gặp bất cứ nguy hiểm gì, cũng không biết ánh trăng hôm nay vì lý do gì lại sáng chói như vậy, con đường hướng nàng đi cũng được ánh trăng rọi xuống rất rõ. Mặc Nhiễm và Minh Hạo cũng vậy, cả hai dù đã gần như tuyệt vọng nhưng Mặc Nhiễm vẫn có cảm giác đi về hướng Bắc sẽ gặp lai nàng ấy. Cứ bước đi như vậy, đôi chân gần như nhấc lên không nổi nữa, Gia Linh thấm mệt dựa người vào thân cây gần mình nhất thở hổn hểnh. Cổ họng khô khan không có lấy giọt nước bọt, nàng đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, vô tình nàng nhìn thấy một hang động nho nhỏ trước mắt, cố gắng hết sức tiến lại gần đó. Nàng chỉ đi được vài bước thì lại ngã quỵ xuống nền đất, ngay cả sức lực để bò nàng có lẽ cũng không còn, tranh thủ lúc bản thân còn chút lý trí tỉnh tảo nàng nhìn xung quanh tìm kiếm nguồn nước, nhưng vẫn vô vọng. Vừa định buông xuôi thì bóng dáng to lớn quen thuộc nàng mong đợi xuất hiện ở phía xa xa. Là chàng ấy! Gia Linh biết đó là Mặc Nhiễm, nhưng nàng không chịu đựng nổi nữa đôi mắt dần dần nhắm lại, hình ảnh mờ ảo trước mắt là chàng đang chạy lại phía mình, trong lòng bổng nhiên yên ổn hẳn, cảm giác sợ hãi khong biết từ khi nào tan biến vào hư vô. Nàng mỉm cười mãn nguyện đến khi không còn nhìn thấy gì nữa. Mặc Nhiễm gắng sức chạy lại đỡ nàng dậy, lòng y đau thắt lại khi nhìn thấy thân thể của nàng đã suy yếu đến mức như thế này? Gương mặt xanh xao không còn giọt máu của nàng khiến y vô cùng đau lòng, chỉ muốn ôm chặt nàng vào lòng mình, một lòng chăm sóc cho nàng.