Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 20: Cô chạy ngay đi



Lâm Thanh Nha ngẩng lên, không dám tin chính mình vừa nghe thấy gì, giật mình nhìn hắn.

Mặt cô tái nhợt, ốm yếu, con ngươi màu trà nhạt đầy hoang mang phản chiếu hình bóng của hắn, trong vắt đến có thể nhìn thấy đáy.

Mỗi một màu sắc và mùi hương trên người cô, đều khiến Đường Diệc muốn hôn lên, muốn nếm thử mùi vị. truyện xuyên nhanh

Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Lời tàn nhẫn dù có nói vạn lần, hắn cũng không thể đành lòng làm khó cô.

Trong phòng chăm sóc tóc im phăng phắc.

Bạch Tư Tư cùng nhân viên chăm sóc vẫn luôn đứng quay lưng lại phía sau rèm.

Đến lúc này, sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng động gì, mới lén xốc một góc rèm nhìn xem.

Trong cuộc thì thầm trước đó, một tay Đường Diệc chống lên ghế mát xa nghiêng người về phía trước, một tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lâm Thanh Nha, cô gái xinh đẹp trắng nõn bị đè lên chiếc ghế da màu đen không có đường phản kháng lại.

Lúc này Đường Diệc lung lay sắp ngã, tư thế đè Lâm Thanh Nha ở dưới người giống như có thể gây rối bất kỳ lúc nào.

Bạch Tư Tư biến sắc, xốc rèm lên muốn vào trong cứu người: “Anh muốn làm gì giác nhi nhà tôi ——”

Cô ta còn chưa nói hết câu, nhân viên chăm sóc kéo mạng cô ta về: “Đừng, đừng, chị chọc vào không nổi đâu!”

Trước ghế mát xa, Đường Diệc nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.

Bình thường ngũ quan hắn vốn đã đẹp, mái tóc đen xoăn nhẹ tạo nên vẻ đẹp tự nhiên thế nhưng khuôn mặt lại nặng ác ý, đôi mắt vừa đen vừa sâu thẳm.

Khi ánh mắt lạnh như băng liếc qua, khiến người ta không rét mà run.

Đối diện với một tên điên như thế, cho dù Bạch Tư Tư lo lắng cho giác nhi nhưng cô ta vẫn cảm thấy sợ hãi.

Bạch Tư Tư nuốt một ngụm nước bọt.

Đây là lần thứ hai Đường Diệc bị chạm vào vùng cấm.

Ánh mắt hắn như vực thẳm tăm tối, nhìn cô ta, môi mỏng chậm rãi cong lên: “Giác nhi nhà cô?”

Bạch Tư Tư hoàn toàn bị dọa sợ.

Cô ta cảm thấy nếu như mình dám đáp hai chữ “Đúng vậy”, có thể tên điên này sẽ lao lên xé xác cô ta thật.

Nhưng giác nhi…

“Tư Tư, không sao đâu.”

Bị thân hình cao lớn của Đường Diệc che khuất trong bóng tối.

Ở trên ghế mát xa, giọng nói dịu dàng của Lâm Thanh Nha ngưng đọng trong không khí.

“Đừng sợ, tôi có thể xử lý, cô ra ngoài trước đi.”

Lâm Thanh Nha vừa lên tiếng, sự chú ý của tên điên lập tức bị kéo về.

Chuyển mũi nhọn sang nơi khác.

Hắn cúi người, đôi mắt tối tăm quay trở lại, nắm cổ tay trắng nõn của cô gái muốn đứng dậy lại, đuôi mắt ửng đỏ, mỉm cười nói: “Tiểu Quan Âm thật là từ bi, từ khi nào thì còn lo lắng người khác có sợ không nữa?”

Đôi con ngươi của Lâm Thanh Nha trong veo, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Anh không làm thế đâu.”

“Tôi không làm cái gì?”

Đường Diệc cúi thấp người tiến lại gần, hơi thở nóng rực từ đôi môi mỏng chậm rãi áp lên chiếc cổ vừa trắng vừa yếu ớt của cô, một giây trước khi nụ hôn rơi xuống, Lâm Thanh Nha không chịu được nữa, nghiêng người đi.

Chiếc cổ xinh đẹp trắng tuyết tránh sang bên cạnh.

Đường Diệc cứng đờ, ánh mắt trầm xuống.

Sau khi dừng lại vài giây, hắn ngước đôi mắt u ám lên nhìn cô, cười gian ác cợt nhả: “Không phải cô cảm thấy tôi sẽ không khinh nhờn tiểu Bồ Tát không nhiễm một hạt bụi trần của chúng ta sao, vậy tránh cái gì?”

“Dục Diệc.”

“Cô hiểu Dục Diệc nhưng cô không hiểu tôi.” Đường Diệc khàn khàn nói, “Mấy năm nay tôi làm sao vượt qua được, đã trải qua những gì, đã làm cái gì, vì đạt được mục đích đã không từ thủ đoạn thế nào, cô có biết những chuyện đó không?”

“…”

Lâm Thanh Nha biết hắn đang nói sự thật.

Hiện tại, cô chẳng hề hiểu được Đường Diệc.

Có những lúc, khi hắn dùng đôi mắt tối đen nhìn cô, cô cảm thấy vô cùng xa lạ, trước đây hắn chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt trần trụi như thế.

Đường Diệc tiến lại gần cô, dùng ánh mắt điên cuồng nhìn chằm chằm từng chút trên khuôn mặt cô, giống như muốn khắc tất cả vào đôi mắt đen như mực ấy.

Hắn vừa nhìn cô say đắm vừa nói bằng chất giọng khàn khàn: “Dục Diệc đã chết từ lâu rồi.

Bây giờ tôi muốn làm gì với cô thì sẽ làm cái đó, đã hiểu chưa?”

Đột nhiên Lâm Thanh Nha cảm thấy khổ sở.

Cô không muốn nghe thấy câu kia, nhưng lại không có tư cách phản bác.

Hàng mi cô run rẩy, chớp chớp giống như cánh bướm mỏng đơn bạc.

Ánh mắt Đường Diệc tối đi.

Hắn cho rằng Lâm Thanh Nha thật sợ hắn, giây phút ấy toàn thân hắn cứng đờ, hít sâu một hơi muốn áp chế cảm xúc không khống chế được xuống.

Những ngón tay nắm lấy cổ tay của cô buông lỏng ra, trên cổ tay trắng nõn không hề có dấu vết gì.

Hắn muốn dọa cô nhưng cô lại sợ thật.

Phía sau rèm.

“Thả lỏng thả lỏng, hai chúng ta còn ở đây anh ta sẽ không làm gì đâu.” Cô nhân viên chăm sóc hạ giọng nói với Bạch Tư Tư, người bị cô ta kéo về.

Bạch Tư Tư nghiến răng nói: “Anh ta đè cả lên người giác nhi nhà tôi rồi kìa!”

“Ôi trời ạ, nếu anh ta muốn làm gì thì đã làm không cần đợi hai người chúng ta về đâu.”

“Thế cũng không thể cứ đứng nhìn anh ta thế này…”

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc thì thầm tranh cãi của hai người.

Ngay sau đó.

“Soạt soạt.”

Tiếng động quen thuộc lại vang lên lần nữa.

Ở trong phòng, Đường Diệc nhớ ra điều gì đó, trầm mặt xuống, thẳng người che Lâm Thanh Nha ở phía sau.

Không được đợi người trong phòng đáp cửa phòng đã bị mở ra, một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu đỏ tươi, tay dắt một con chó săn to xuất hiện ở ngoài cửa.

Nhìn thấy ánh mắt của mấy người trong phòng, người phụ nữ buông nắm tay cửa ra, dựa người vào khung cửa, dùng ngón tay trắng nõn tháo kính râm xuống, nói: “Ơ, sao nhiều người thế?”

Đường Diệc nhìn người phụ nữ ngoài cửa với ánh mắt u ám cảnh cáo: “Đường Hồng Vũ.”

“Sao nào, cậu chỉ cho phép tôi trông chó cho cậu chứ không cho phép tôi dắt nó đi dạo à?” Đường Hồng Vũ vừa dứt lời thì bị con chó săn phấn khích kéo đi lảo đảo bước vào phòng hai bước, “Cậu thấy đó, là con chó của cậu ngửi thấy mùi kéo tôi đi theo đấy, chả liên quan gì đến tôi.”

“Gâu gâu!”

Tiểu Diệc phấn khích sủa hai tiếng đáp lời lại.

Đường Diệc lạnh lùng rũ mắt nhìn con chó săn ở dưới đất phía đối diện.

Con chó săn chẳng để ý đến hắn, đi vòng qua Đường Diệc đến chỗ Lâm Thanh Nha ở phía sau nịnh nọt vẫy đuôi.

Đường Hồng Vũ ngạc nhiên hỏi: “Không phải con chó này của cậu không để ý đến ai khác ngoài cậu sao?”

Đường Hồng Vũ bị con chó kéo đi lảo đảo tiến lên hai bước, nhìn ra phía sau bị Đường Diệc chắn mất, Đường Hồng Vũ nhìn thấy Lâm Thanh Nha đang ngồi trên ghế mát xa ở phía sau Đường Diệc.

Đường Hồng Vũ dừng lại, không hề ngạc nhiên, mỉm cười hỏi: “Mấy ngày không gặp, nay trông cô còn đẹp hơn lần trước nữa.”

“…”

Lâm Thanh Nha ổn định tâm trạng lại, nhìn cô ta gật đầu.

Lâm Thanh Nha chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ thoạt nhìn khiến cho người ta có cảm giác không đàng hoàng như Đường Hồng Vũ, nhưng ánh mắt của cô vẫn dịu dàng bình tĩnh như khi đặt áo khoác xuống cho cô ta trên hành lang dài ở trong khách sạn ngày hôm ấy, gợi người ta nhớ đến bông tuyết rơi đầy trời vào ngày đông, lặng lẽ rơi trên mặt hồ.

Dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, Đường Hồng Vũ cũng không nhìn thấy chút khinh thường, bài xích, hay là xa cách trong đôi mắt màu trà của cô.

Cô dịu dàng, không gần gũi, nhưng đối xử bình đẳng.

“Chẳng trách.” Đường Hồng Vũ cảm thấy buồn cười vì điều gì đó, cúi đầu xuống mỉm cười với đôi môi đỏ tươi.

Lâm Thanh Nha thoáng giật mình: “Chẳng trách gì cơ?”

Lời vừa mới thốt ra, còn chưa nhận được câu trả lời của Đường Hồng Vũ thì có một bóng người thẳng tắp bước tiến lên đứng chắn giữa hai người.

Đường Diệc rũ mắt, lạnh lùng nhìn Đường Hồng Vũ: “Cách xa cô ấy chút.”

Đường Hồng Vũ bất ngờ ngẩng đầu lên, sau đó chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Tôi là nữ giới đấy,” cô ta chỉ móng tay thạch anh mất nhiều giờ để làm móng vào mình, hóp eo ưỡn ngực, “Đến phụ nữ cũng đề phòng, cậu biến thái đấy à?”

Đáy mắt Đường Diệc bùng lên một ngọn lửa màu đen.

Đường Diệc còn chưa kịp phát điên, bỗng nhiên Đường Hồng Vũ kề gần mặt hắn, mỉm cười, thì thầm nói: “Cô ấy đang ở sau lưng cậu kìa, điên lên cho cô ấy xem thử đi nhỉ?”

“!”

Đột nhiên Đường Diệc dừng lại.

Vài giây sau hắn chật vật cụp mắt xuống, đôi mi mỏng cố nén ngọn lửa bốc cao mất kiểm soát.

Đường Hồng Vũ chỉ định thử một lần, sau khi thấy phản ứng của Đường Diệc cô ta càng thêm ngạc nhiên, đi vòng qua Đường Diệc nhìn Lâm Thanh Nha.

Lâm Thanh Nha im lặng ngồi trên ghế, không xen vào chuyện của bọn họ.

Con chó săn Đường Hồng Vũ dắt đã ngồi bên cạnh chân Lâm Thanh Nha được một lúc, nhìn Lâm Thanh Nha vẫy đuôi trông vừa ngoan ngoãn lại nịnh nọt.

Lâm Thanh Nha đang vuốt ve bộ lông mềm mại của con chó săn, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng và đầy trang nhã, mái tóc dài như thác buông xõa ở sau lưng cô, đuôi tóc được uốn xoăn, giống như một bức tranh thủy mặc cân đối giữa mực đen và màu trắng.

Lúc này cô mới chú ý đến ánh mắt của Đường Hồng Vũ, cô ngước mắt lên đón lấy ánh mắt của cô ta.

Chốc sau Đường Hồng Vũ mỉm cười: “Cô Lâm Thanh Nha đúng không?”

“Vâng.”

“Ngưỡng mộ đã lâu.” Đường Hồng Vũ nói đầy ẩn ý.

“?”

Trong mắt Lâm Thanh Nha lộ ra vẻ khó hiểu.

Nhưng cô chưa kịp đặt câu hỏi, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay ươn ướt.

Cô nhìn xuống thì thấy con chó săn ngồi xổm bên chân chơi đùa cùng cô đang liếm ngón tay của cô.

Đuôi mắt Lâm Thanh Nha cong lên ngập tràn ý cười, giơ tay vuốt ve nó: “Đừng quậy…”

“Gâu!”

Lâm Thanh Nha còn chưa nói hết câu, không biết từ khi nào con chó săn còn đang định được đằng chân lân đằng đầu bị Đường Diệc túm lấy vòng cổ kéo quay lại.

“Cút đi!”

Tên điên nén cơn giận nói, ánh mắt âm trầm đến có thể vắt ra nước.

Con chó săn tủi thân cụp đuôi xuống.

Đường Hồng Vũ cũng bị hoảng: “Cậu lại lên cơn điên gì thế, nó không phải——”

“Khăn ướt.”

Đường Diệc ngước mắt nhìn qua, Đường Hồng Vũ bị đuôi mắt đỏ ửng vì xúc động của cậu ta dọa cho hoảng đến không nói hết câu được.

Đường Hồng Vũ hoàn hồn, lấy gói khăn ướt ở trong túi xách da màu đen, chán ghét ném sang bên cạnh, trong miệng lẩm bẩm: “Đồ điên.”

Đường Diệc không để ý, hắn cầm lấy thô bạo mở ra, đôi chân dài khom lại ngồi xuống, hắn quỳ một chân ở trước mặt Lâm Thanh Nha, kéo cánh tay buông thõng bên người cô, đặt tay cô lên lòng bàn tay.

Tay của tiểu Quan Âm vẫn luôn nhỏ nhắn đẹp đẽ như thế, ngón tay nhỏ nhắn như hành lá, đầu ngón tay hồng nhạt, lúc trước mỗi khi cô cử động tay áo, ném đi rồi thu lại, đều vô cùng hút hồn.

Khuôn mặt u ám của Đường Diệc cúi xuống, nhìn chằm chằm tay Lâm Thanh Nha vài giây, không kiêng kỵ gì cả, lấy khăn ướt lau ngón tay cho cô.

Giống như không nhớ trong phòng còn có ba người đang sống sờ sờ khác.

Đường Hồng Vũ nhìn mà trợn tròn mắt.

Lâm Thanh Nha muốn tránh đi nhưng lúc này Đường Diệc còn nắm chặt hơn vừa rồi nữa, không cho cô đường lui.

Hơn nữa, nhìn đôi mắt sắc bén dưới mái tóc xoăn nhẹ của hắn kia kìa, giờ mà cho thêm một cọng rơm vào kích thích cảm xúc của hắn, nói không chừng hắn lại muốn phát điên.

Cô đành phải kìm nén sự xấu hổ khi bị Đường Hồng Vũ nhìn, để mặc tên điên thích làm gì thì làm.

Đường Hồng Vũ nhìn không nổi nữa, nhếch mép ghê tởm dắt con chó đi ra ngoài: “Trình Nhận nói trong công ty có cuộc điện thoại khẩn, bảo cậu làm xong việc tư thì giải quyết.”

“…”

Không biết tên điên có nghe thấy hay không, chả buồn ngước lên, dưới chân vứt hai chiếc khăn ướt, đang rút chiếc thứ ba ra lau ngón tay cho tiểu Quan Âm.

Đường Hồng Vũ không muốn quan tâm đến tên tâm thần này nữa, lúc rời đi thuận tiện dắt hai cô gái đang hóa đá cùng đi ra ngoài.

Lâm Thanh Nha thu hồi ánh mắt trên chiếc cửa đóng chặt lại, nhìn Đường Diệc đang quỳ một chân trước mặt cô, cánh môi cô hé mở, định nói gì đó.

“Tôi hôn một chút cũng không được thế mà để mặc cho nó liếm?” Đột nhiên tên điên đang cúi đầu thốt lên câu này.

Những lời muốn nói của Lâm Thanh Nha bị chặn bởi câu này.

Sau khi hoàn hồn, hai gò má vốn đã ửng đỏ vì bệnh giờ càng thăm thêm sắc đỏ, hiến khi cô có chút bực thế này: “Anh… Sao anh đi so sánh với em ấy.”

“Đúng thế,” Đường Diệc lạnh lùng nhếch nôi, sau khi lau xong ngón tay cuối cùng cho cô, cặp mắt hẹp dài xinh đẹp ngước lên, “Đối với cô, từ trước đến nay tôi còn chẳng bằng một con chó, sao so sánh được?”

“…”

Lâm Thanh Nha từ bỏ tranh cãi, cụp mắt xuống.

Tiểu Quan Âm chưa bao giờ cãi nhau với người khác, hiếm khi thể hiện cảm xúc, Đường Diệc đã quen rồi, không bất ngờ lắm.

Hắn cũng cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ nhắn nằm trong lòng bàn tay mình.

Một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì, Lâm Thanh Nha muốn rút tay về nhưng lại bị kéo lại.

Khi cô khó hiểu ngẩng mắt lên thì thấy Đường Diệc đang quỳ một chân dưới đất, mái tóc đen xoăn nhẹ quen thuộc che đi khuôn mặt đẹp trai của hắn.

Hắn cúi xuống.

Khoảnh khắc đó Lâm Thanh Nha trợn tròn mắt, cô di chuyển ngón tay một cách đầy hoài nghi.

Trả đũa.

Cảm giác đau đớn nóng bỏng vì bị cắn truyền đến.

“Dục…”

Cổ tay trắng nõn ửng đỏ lên, lần đầu tiên tiểu Quan Âm mất bình tĩnh, ánh mắt hốt hoảng như con hươu con hoảng sợ.

Trước khi cô rút tay về, tên điên lười biếng thẳng người lên, đôi môi mỏng đa tình cong lên, đôi mắt đen nhánh ẩm ướt.

Vẻ thù địch nơi khóe mắt và đuôi lông mày của hắn vẫn chưa phai đi đã nhuộm ý cười, khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ lên, hút hồn người ta đến không dời mắt được.

“Đây, tôi đã liếm rồi, còn cắn nữa,” hắn sung sướng cười rộ lên, “Tiểu Quan Âm không giận à, cho tôi một dao chứ?”

“…”

Lâm Thanh Nha nắm chặt tay, vành tai đỏ lên.

Đôi đồng tử của Đường Diệc nhìn cô ngày càng tối đi.

Đến khi sắp không kiểm soát được cảm xúc mãnh liệt kia, hắn mới cúi đầu mỉm cười, buông tay ra đứng lên, đút tay vào túi quần.

Hắn từ trên nhìn xuống cô, vừa thành kính lại điên cuồng, giọng trầm thấp: “Đâm chết thì tính cho tôi, đâm không chết thì tính cho cô, được chứ?”

Lâm Thanh Nha chậm rãi ổn định hơi thở lại.

Cô cầm áo khác đặt ở bên cạnh lên, không buồn liếc nhìn người đàn ông đẹp trai và điên rồ đang giương nanh múa vuốt, đi thẳng ra cửa.

Tiếng cười biếng nhác cợt nhả ở sau lưng quấn lấy cô.

“Cắn cũng đã cắn, cô thật sự không định nói gì ư?”

Lâm Thanh Nha dừng lại trước cửa.

Cảm xúc trong đôi mắt màu trà của cô ổn định lại, ánh mắt cũng bình tĩnh theo.

Chỉ có đầu ngón tay còn ửng đỏ do tội ác của ai đó gây ra.

Lâm Thanh Nha suy nghĩ một lúc, giọng khe khẽ.

“Cẩn thận ngã bệnh.”

Đường Diệc cứng đờ.

Hắn biết cô đang giận hay thật sự nghiêm túc, huống chi tiểu Quan Âm chưa từng giận ai cả, càng không thốt ra lời tổn thương người khác.

Đường Diệc cười tự giễu, hắn xoay người lại: “Bệnh gì? Bệnh chó dại?”

Lâm Thanh Nha vẫn trầm mặc.

“Anh thật sự phải cẩn thận đấy.”

“?”

Nụ cười trên môi Đường Diệc tắt dần.

Qua nửa bức rèm che, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng cô không chớp mắt, dục vọng nơi đáy mắt sắp không kìm nén được.

Một lúc lâu sau, yết hầu người nọ khẽ trượt, cúi đầu cười giễu.

“Nếu ngày nào đó tôi thật sự điên, cô mau chạy ngay đi, chạy trốn càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng để tôi tìm được.”

“Bằng không…”

Bóng lưng đơn bạc khảm trong đôi mắt đen như mực bị dục vọng mãnh liệt xé nát thành từng mảnh.

Hắn khẽ nói.

“Tôi sẽ chơi ‘chết’ cô.”