Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 3: Kẻ điên người đẹp và chó



Khuê môn đán hát màu (1) từ trên sân khấu chạy vào hậu trường là Hồng Trứ Nhãn.

Vừa thấy cô ta ngồi xuống trước gương trang điểm là không kiềm được khóc như mưa —— cô gái còn trẻ tuổi, tầm mười bảy, mười tám tuổi, bị con chó dữ kia dọa sợ không nhẹ.

“Khách khứa đều bị dọa chạy hết rồi!” Sư đệ trong đoàn chạy về tố cáo với Giản Thính Đào, vừa hoảng vừa sợ, “Phía dưới sân khấu đều bị người công ty con bọn họ dẹp sạch, chỉ để lại một chiếc bàn và một cái ghế bành!”

Giản Thính Đào tức giận đến trán nổi gân xanh: “Khinh người quá đáng —— tôi đi tìm trưởng đoàn.”

Lâm Thanh Nha đứng ở một góc hậu trường không cản trở ai, thoáng thấy Bạch Tư Tư đi dọc theo góc tường từ sảnh trước về lại hậu trường.

Vừa rồi có tiếng ồn ào, Bạch Tư Tư lập tức chạy ra trước hóng hớt.

Chờ cô ta quay lại trước mặt, Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ nhìn cô ta: “Xem đủ rồi?”

Bạch Tư Tư nói nhỏ: “Người bọn họ bảo vệ, tôi chưa nhìn thấy mỹ nam đó trông như thế nào, chỉ nhìn thấy con chó ngồi xổm bên cạnh ghế bành của anh ta —— da lông sáng bóng, oai vệ lẫm liệt! Nó ngồi xổm mà cao gần bằng nửa người tôi, khủng khiếp lắm!”

Lâm Thanh Nha: “Tôi thấy là cô không sợ lắm.”

Bạch Tư Tư giả ngu lè lưỡi: “Không phải tôi quay lại ngay à…”

“Ôi bà cô của tôi ơi, cô đừng khóc nữa, khóc nữa lớp hóa trang thành cái gì đây?” Trước gương hoá trang, thợ trang điểm của đoàn kịch gấp đến độ chỉ vào đồng hồ, “Không còn bao nhiêu thời gian đâu, cô còn phải lên sân khấu nữa!”

Không nói lên sân khấu cô gái còn có thể nín khóc, vừa nói phải lên sân khấu, nước mắt chảy xuống như mưa, nín cũng không nín được: “Tôi không, không lên đâu…”

“Bậy!”

Các sư huynh sư đệ vây quanh thấy có hai người đi tới, tất cả đều cúi đầu: “Trưởng đoàn, đại sư huynh.”

Giản Thính Đào tức giận: “Có chút chuyện nhỏ này cũng không dám lên sân khấu, cô ngại người ta xem kịch hay ở đoàn Phương Cảnh chúng ta chưa đủ sao?”

“Vâng… Xin lỗi sư huynh…” Cô gái hóa trang cắn môi cố gắng kiềm chế không khóc nữa, thế nhưng bả vai không kìm nén được, run lên hai cái vì khóc.

Giản Thính Đào định nói thêm gì đó nhưng bị trưởng đoàn Hướng Hoa Tụng giữ lại: “Được rồi, đừng làm khó cô ấy nữa.

Dù có nín khóc thì với trạng thái này cô ấy cũng không lên đài được.”

“Nhưng ‘Du viên’ này là do bên công ty con chỉ định, giờ không sửa kịp.”

Hướng Hoa Tụng cắn răng nói: “Vậy đổi người.”

“Đổi ——” Giản Thính Đào theo phản xạ nâng cao giọng, rồi lại giật mình hạ giọng xuống, giọng chua chát, “Trưởng đoàn, năm ngoái Tống Hiểu Ngữ tự rời đoàn, hiện giờ trong đoàn trừ cô ấy ra thì không còn ai hát khuê môn đán nữa.”

Sắc mặt Hướng Hoa Tụng như đĩa nước tương bị đổ, vừa đen vừa nặng nề, nếp nhăn giữa mày mang vẻ mệt mỏi già nua.

Trong đoàn ai cũng nhìn ông bằng ánh mắt mong chờ, toàn bộ trông cậy vào ý kiến của một mình ông để xoay chuyển tình thế.

Mấy năm qua ông đã trải qua loại chuyện này quá nhiều rồi.

Có lẽ giờ ông đã già, không còn ý chí chiến đấu của tuổi trẻ nữa, thậm chí ông còn cảm thấy không chống đỡ nổi cái sân khấu này, có lẽ đã đến lúc rồi…

“Để tôi lên.”

Một giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa như mưa phùn thấm mềm đất cứng.

Hướng Hoa Tụng dừng lại, Giản Thính Đào cũng hoảng hốt ngẩng đầu lên: “Sư phụ Lâm.”

Bước vài bước Lâm Thanh Nha đã ngừng ở bên cạnh Hướng Hoa Tụng, khóe mắt và đuôi lông mày cô như có nét mềm mại, không cười cũng trong trẻo.

Giản Thính Đào bình tĩnh lại: “Này có làm khó sư phụ quá không?”

“Lần trước tôi và trưởng đoàn đã giao ước với nhau rồi,” Lâm Thanh Nha nói, “Hôm nay tôi đến để bù vào chỗ người thiếu, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể để tôi thay thế.

Dưới ánh mắt cảm kích khôn xiết của Hướng Hoa Tụng, mọi người trong đoàn kịch đều thở phào nhẹ nhõm.

Thợ trang điểm vẫn còn tỉnh táo nhớ rõ công việc của mình, nôn nóng nói: “Không bao lâu nữa là lên sân khấu rồi, làm sao đủ mang toàn bộ trang sức?”

Lâm Thanh Nha xoay người sang một bên, chưa mặc trang phục diễn đã xắn tay áo nước lên, mặt đẹp nhăn lại: “Thế thì hát chay, chỉ mặc trang phục diễn, không trang sức, hóa trang.”

“…”

Chỉ với ánh mắt trong trẻo này, một đống lời oán giận của thợ trang điểm quay ngược trở lại bụng hết, làm theo lời cô.

Đoàn kịch thật sự nghèo đúng nghĩa.

Trang phục Đỗ Lệ Nương chỉ còn dư có một bộ, đợi khuê môn đán đã hóa trang cởi ra đưa cho Bạch Tư Tư mang vẻ mặt đau khổ cầm, đưa áo bối tử màu hồng nhạt và váy mã diện cho Lâm Thanh Nha bên kia.

Ở nơi này chỉ có hai người các cô.

Nhân lúc Lâm Thanh Nha sửa sang lại làn váy, Bạch Tư Tư không nhịn được hỏi: “Giác nhi, cô nhúng tay vào vũng nước đục này làm gì? Lỡ như tên Đường điên đó làm khó làm dễ, trực tiếp thả chó thì làm sao bây giờ?”

Lâm Thanh Nha sửa sang lại vạt áo song song, bật cười: “Không thể nào.”

“Tôi không có dọa cô đâu, vừa rồi Giản Thính Đào nói với tôi, mọi người ở Lê viên đều biết cái tên Đường điên này không thích nghe diễn, chỉ thích hí phục nữ!”

“…”

Ngón tay vén tóc mai của Lâm Thanh Nha dừng lại.

Bạch Tư Tư thấu tiến lên: “Cô sợ?”

Lâm Thanh Nha rũ mắt, vẫn là vẻ không cười cũng mang nét ôn hòa: “Không sợ.”

Bạch Tư Tư: “Cô có hơi sợ mà, có người lén nói rằng hắn thật sự bị điên, treo trang phục diễn hí của nữ khắp cả một phòng!”

Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng chỉnh lại tóc mai, khoanh tay khẽ liếc mắt qua: “Càng đồn càng thái quá, lời hoang đường gì cũng dám nói.”

Bạch Tư Tư ngây người hai giây, lùi về sau mấy bước liên tiếp: “Ôi ôi không được, giác nhi, cô nhập vai diễn cũng đừng nhìn tôi như vậy, phàm phu tục tử như tôi làm sao chống đỡ lại cái liếc mắt của ‘tiểu Quan Âm’, làm xương cốt người ta mềm nhũn cả rồi!”

“Lại ồn ào.”

Lâm Thanh Nha không để bụng việc Bạch Tư Tư nửa thật nửa giả trêu ghẹo, vén rèm che chỗ thay quần áo lên, đi ra ngoài.

Mái tóc dài đẹp đẽ tinh tế như nhung như gấm được buộc lên, nhẹ nhàng đung đưa ở vạt áo bối tử màu hồng nhạt, hết lần này đến lần khác, khiến cho lòng người dậy sóng.

Bạch Tư Tư nhìn vài giây, mặt mày ủ dột đi theo ra ngoài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giác nhi, hiện tại tôi thật sự cảm thấy cô phải cẩn thận chút đó.”

“…”

Trước đài.

Dưới sân khấu trống rỗng, một bàn một ghế, lặng ngắt như tờ.

Chiếc bàn vuông kiểu cổ được đặt chính giữa.

Ngồi bên trái ghế bành là một người đàn ông trẻ tuổi, nghiêng người tựa vào bên cạnh bàn nghỉ ngơi.

Mái tóc đen của người nọ nửa rũ xuống, hơi xoăn nhẹ, đôi mắt nhắm nghiền hẹp dài đầy đặn, hốc mắt khá sâu.

Đường nét mặt nghiêng khỏe khoắn sáng sủa, tôn lên làn da trắng lạnh lùng, quả đúng với từ “Mỹ nam” trong miệng Bạch Tư Tư.

Đáng tiếc có một hình xăm màu đỏ ở nơi hắn mở hai cúc áo, một vết sẹo nằm ngang trước động mạch cổ, dữ tợn kỳ lạ ——

Hoàn toàn huỷ hoại bề ngoài đẹp đẽ.

“Gâu!”

Dường như con chó to bên cạnh không ngồi xổm nữa, đi tới đẩy đẩy tay trái của người đàn ông sang một bên.

Đường Diệc không mở mắt, tránh nước dãi nó mưu toan quệt lên tay, giọng nói mang theo vẻ không kiên nhẫn: “…Cút ngay.”

Con chó to lù lù bất động.

Cuối cùng Đường Diệc cũng bị nó làm phiền phải mở mắt ra.

Đồng tử hắn màu đen, sâu hun hút, đuôi mắt hẹp dài xếch lên, vốn phải trông thâm tình đáng tiếc bị ánh mắt vô tình của hắn phá vỡ hoàn toàn sự ấm áp trong ấy ——

Nhìn ai cũng vô cùng hung dữ.

Khi hắn nhìn người ta, hẳn có thể dọa cho trẻ con tè ra quần.

Đổi thành người lớn cũng không chịu nổi cảm giác đó.

Ít nhất giờ phút này, người phụ trách công ty con ở bên cạnh đứng thẳng như cây kim đan len.

Cứng nhắc cười xòa vài giây, người phụ trách thấy người đàn ông nhắm hờ mắt ngồi ở kia đưa tay ra ngoắc mình.

Người phụ trách chột dạ tiến lên, bày ra khuôn mặt tươi cười thân thiết đến cha ruột còn chưa từng thấy: “Sếp Đường?”

Đường Diệc dựa vào bên cạnh bàn.

Thấy anh ta cười, Đường Diệc cũng cười lại, đẹp đẽ mập mờ, giọng nói trầm thấp dường như kéo theo sự lười biếng ve vãn: “Mùng ba Tết cực khổ thế này là để tôi tới hẹn hò với cậu?”

Nhất thời người phụ trách không cười nổi nữa.

Anh ta định giơ tay lau mồ hôi nhưng lại không dám, khom lưng rót trà cho Đường Diệc: “Chuẩn, chuẩn bị hóa trang nên lâu chút, tôi đã bảo người đi giục, hẳn là, hẳn là sắp ra tới rồi.”

Tách trà được đưa đến tay Đường Diệc.

Đường Diệc nhắm mắt, thoáng chốc nụ cười vừa rồi phai nhạt đi, chẳng còn lại gì ngoài sự lạnh lùng nơi khóe mắt.

Hắn nhận lấy bằng một tay, tách trà và mặt bàn va vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy, dưới sân khấu yên tĩnh đến một cây kim rơi còn nghe thấy tiếng thì âm thanh đó quá là chói tai.

“Ba phút,” Đường Diệc nhìn chằm chằm lá trà nhấp nhô trong tách trà, giọng nói càng thêm lười nhác bởi hơi trà nóng, “Nếu không ra, tôi cho cậu gội đầu bằng trà.”

“!”

Trong lòng người phụ trách phát run, theo phản xạ nhìn về phía ấm nước vừa mới nấu sôi.

Anh ta không hề cho rằng Đường Diệc hù doạ anh ta ——

Kẻ điên thì có chuyện gì mà không làm được?

Người phụ trách thầm chửi mẹ kiếp trong lòng, bước nhanh về vị trí cũ của mình.

Anh ta đè giọng khẽ mắng người bên cạnh: “Mau vào hậu trường giục đi! Bọn họ đang đóng quan tài cho mình à, sao cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết thế?!”

“Ôi.”

Một phút.

Hai phút.

Hai phút rưỡi…

Trơ mắt nhìn kim giây ở dưới mặt đồng hồ quay lên trên đi một vòng cuối cùng, “ting”, quay về giữa.

Người phụ trách đổ mồ hôi như mưa, liều chết cúi đầu, sau đó nghe thấy bên tai có tiếng cười vui vẻ khe khẽ.

“Hay lắm.”

“?”

Người phụ trách lòng mang hy vọng xa vời ngẩng đầu lên thì thấy không biết từ khi nào người nọ đã giơ tay lên, ngón tay trắng trẻo lạnh lẽo như ngọc đặt lên chỗ hình xăm đỏ chói ở cổ.

Hình xăm bị hắn dụi ngày càng đỏ, dường như đang rỉ máu.

Đường Diệc buông thõng một tay xuống, mặt mày lạnh như băng, hắn đứng dậy khỏi ghế bành, ném tách trà trong veo gợn sóng đi ——

“Ào!”

“Xoảng!”

Nước trà và mảnh sứ vỡ bắn tung tóe.

Đường Diệc chẳng buồn nâng mí mắt lên, mặt không biểu cảm xoay người muốn đi.

Người phụ trách đứng cứng đờ không dám thở mạnh, muốn ngăn lại mà không dám.

Nhưng vào lúc này, sau rèm che cũ bỗng nhiên tiếng nhạc và tiếng sáo cùng vang lên.

Đường Diệc dừng bước, xoay người lại.

Vốn con chó to oai phong lẫm liệt đang nhìn thẳng chợt giống như ngửi thấy gì đó, đột nhiên nó chuyển hướng nhìn ra sau rèm che.

Tiếng đàn tỳ bà và đàn tam huyền hòa lẫn tạo nên giai điệu dễ nghe, sau lan can tự khắc, một cô gái mặc trang phục diễn hí thêu hoa màu hồng nhạt chậm rãi đi ra.

Dáng người xinh đẹp động lòng người.

Tóc dài như thác nước, quạt xếp hơi mở, khuôn mặt sau quạt dịu dàng liếc mắt một cái ——

Người Đường Diệc cứng lại.

Trong một giây này, đột nhiên con chó săn to im lặng ngồi canh như bị kích thích, sủa to một tiếng “Gâu,” chân sau nó giẫm một cái, phóng như lao đến sân khấu.

Chuyện diễn ra trong chớp mắt, căn bản không ai kịp phản ứng.

Dưới sân khấu và sau hậu trường vang lên những tiếng kinh hô hỗn loạn, nhát gan không dám nhìn “Thảm cảnh” trên sân khấu.

Cho đến khi tiếng kinh hô giữa chừng bị bẻ cong một trăm tám mươi độ ——

“Ơ?”

Không có âm thanh thảm thiết như suy đoán, những người còn lại nhìn về phía sân khấu.

Chỉ thấy con chó săn to oai phong bên cạnh Đường Diệc lúc này giống như chú chó nhỏ gieo rắc vui mừng, chạy loạn xạ vòng quanh làn váy trang phục diễn hí của cô gái trên sân khấu, còn liên tục kêu “Ẳng ẳng” “Gâu gâu.”

Cuối cùng sau khi mừng gỡ làm loạn xong, nó nhấc chân đi tè ở bên cạnh, sau đó ngồi xổm xuống ngay tại chỗ cô gái mặc trang phục diễn hí trên đài, ngoe nguẩy cái đuôi đến mức cái đuôi sắp rơi ra ngoài.

Nịnh hót không chịu nổi, không nỡ nhìn thẳng.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Sau đó cuối cùng cũng có người nhớ ra, lén nhìn về phía ghế bành ——

Đường Diệc đứng tại chỗ.

Hắn đang nắm chặt ghế bành, gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn nổi đầy lên nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm người trên sân khấu như muốn khắc sâu vào xương tủy.

Ánh mắt gần như dữ tợn.

—---------------------

(1): Khuê môn đán: đào diễn vai tiểu thư nhu mì hướng nội.

Hát màu (Thái xướng): Một hình thức biểu diễn các loại hình nghệ thuật dân gian, trong đó có côn khúc.

Với loại hình biểu diễn này sẽ có hai hoặc nhiều hơn nghệ sĩ cùng biểu diễn một lúc, trái với hát đơn là chỉ có một người hát.

(2) Áo bối tử: là một loại Hán phục, bắt đầu từ thời nhà Tùy.

Áo gài có cổ thẳng và hai bên hông không được khâu từ nách.

Chúng thường được mặc bên ngoài các loại quần áo khác.

Phổ biến vào các triều đại nhà Tống và nhà Minh

Váy mã diện, còn được gọi là "váy xếp ly mặt ngựa", là một trong những kiểu váy chính của phụ nữ dân tộc Hán ở Trung Quốc cổ đại, phổ biến ở thời nhà Minh và Thanh, chủ yếu là vải trắng.