Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 31: Vậy hát cho một mình tôi nghe



Luật pháp không khoan dung.

Có nguy cơ về phòng cháy chữa cháy ở chỗ đông người tụ họp lại giải trí là chuyện lớn, một khi xảy ra chuyện thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả, cho nên mặc cho trong đoàn nói như thế nào cũng không thể thay đổi lệnh bắt buộc ngừng kinh doanh ba ngày để chấn chỉnh và sửa chữa.

Không đợi đến chiều, rạp hát của đoàn Phương Cảnh đã bị niêm phong.

Khi Lâm Thanh Nha được Bạch Tư Tư đưa đến đoàn kịch, nhóm thợ sửa hệ thống phun nước tự động cho đoàn kịch đã được mời đến, đang ra ra vào vào rạp hát.

Cô xoay người đi sâu vào hành lang, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa phòng làm việc hé mở của trưởng đoàn Hướng Hoa Tụng.

Tiếng nói chuyện bên trong im bặt.

Hướng Hoa Tụng nhìn sang đây, thấy Lâm Thanh Nha, đôi mày cau chặt của ông giãn ra: “Thanh Nha? Mau vào đi, cháu ngồi ở sofa đợi chú một chút.”

“Vâng.”

Lâm Thanh Nha đi đến trước sofa, ngồi xuống.

Tiếng nói chuyện nghiêm túc bên bàn làm việc vang lên: “Trao đổi với nền tảng, chiều nay lập tức áp dụng hoàn tiền vé tự động cho khán giả, sau đó nhắn tin xin lỗi đến từng số đặt vé.”

“Trưởng đoàn, trường hợp này, có thể bên nền tảng sẽ đòi bồi thường.”

“Vậy thì làm thủ tục bồi thường cho họ.”

“Vâng.

Có điều phía bên khán giả, dù có hoàn trả đủ tiền vé thì tôi nghĩ họ vẫn sẽ rất bất mãn, e là cực kỳ ảnh hưởng đến danh tiếng của đoàn kịch.

Hơn nữa…”

Tiếng nói chuyện ở bàn làm việc dừng lại, sau một lúc lâu sau vẫn không nói tiếp.

Hướng Hoa Tụng mất kiên nhẫn nói: “Đã là lúc nào rồi còn ấp a ấp úng, có chuyện gì cứ nói.”

“Khi bọn con xác minh với bên phòng vé thì được biết hình như trên mạng đã đồn rằng chúng ta muốn hủy buổi diễn lần này.”

“Cái gì? Đã đồn rồi à?”

“…”

Không chỉ có Hướng Hoa Tụng ngạc nhiên, Lâm Thanh Nha đang ngồi ở sofa nghe vậy cũng quay đầu lại.

Cô là diễn viên chính trong đoàn, trong đoàn có biến động dù là nhỏ nhất cũng thông báo cho cô trước, thế nhưng nửa tiếng trước cô mới biết được sự việc, làm sao trên mạng lại đồn nhanh như thế.

Sắc mặt Hướng Hoa Tụng u ám: “Hơn phân nửa là có người nói ra, đây là lập bẫy liên hoàn cho chúng ta chui vào.

Hẳn bọn họ đã biết về nguy cơ cháy nổ của rạp hát từ lâu, chỉ là cố tình đến hôm nay mới báo, ý đồ độc ác.”

“Vâng! Bọn con cũng cảm thấy như thế!” Người ngồi ở trước bàn làm việc cũng tức giận theo, “Con thấy hẳn là người của tập đoàn Thành Thang giở trò quỷ, vì không để mất một mảnh đất nhỏ này mà làm chuyện không biết xấu hổ!”

“Được rồi, giận thì có ích gì? Nếu đã có lời đồn, chúng ta càng phải chủ động, mau chóng đưa ra thông báo xin lỗi, lát nữa bên này tôi quyết định được phương án bồi thường sẽ báo cho cậu.”

“Rõ ạ, vậy trưởng đoàn, con ra ngoài trước.”

“Ừ.”

Người nọ vừa đi, Hướng Hoa Tụng thu dọn tài liệu trên bàn xong lập tức đứng dậy đi đến bên sofa, than thở: “Thanh Nha, chú Hướng xin lỗi cháu, cháu nói xem, cháu mới vừa cứu được buổi diễn thứ hai, trong đoàn lại loạn thế này.”

“Chú đừng khách sáo,” Lâm Thanh Nha nói, “Chuyện lần này chúng ta ai cũng không ngờ được, không thể trách chú.”

“Ôi, không giám sát được, bị người ta chụp cho cái sọt, nói đến cùng vẫn là trách nhiệm của trưởng đoàn như chú.”

Lúc này Lâm Thanh Nha không định truy cứu trách nhiệm, trái lại hỏi: “Bên phía khán giả, chú định bồi thường như thế nào?”

“Kế hoạch ban đầu là hoàn trả nửa vé cho tất cả người xem trên hệ thống nhưng …”

“Sao ạ?”

Lâm Thanh Nha thấy Hướng Hoa Tụng chần chừ, cô ngẩng đầu lên.

Trưởng đoàn ngồi ngồi trên sofa, mười ngón tay đan vào nhau, mặt mày ủ dột: “Bồi thường cho người xem không phải vấn đề không lớn, nhưng nếu thua thỏa thuận đánh cược thì làm sao có cơ hội bồi thường cho họ?”

Lâm Thanh Nha nhíu mày.

Thời hạn kết thúc thỏa thuận giữa đoàn kịch và tập đoàn Thành Thang được ấn định vào cuối tháng này, chính là ngày ba mươi.

Vốn ngày hai mươi tư hôm nay là hoàn thành ba buổi diễn, trong đoàn không có kế hoạch dự phòng cho buổi diễn thứ tư, giờ buổi diễn thứ ba bị bắt hủy, đành phải cân nhắc lại.

“Ngừng kinh doanh ba ngày, 24, 25, 26 không có hy vọng.

Người ở sở phòng cháy chữa cháy sẽ đến kiểm tra vào ngày 27, nếu hôm đó không có vấn đề gì thì ngày cũng phải đến ngày 28 mới có thể bắt đầu kinh doanh.”

Hướng Hoa Tụng thở dài.

“Nói như vậy, chúng ta chỉ có thể gấp rút tổ chức một buổi diễn khác vào cuối tháng.

Với tình hình hỗn loạn thế này, khó mà nói trước được khán giả có đến xem nữa không, trong hai ba ngày có thể bán hết vé không cũng không nói trước được.”

Lâm Thanh Nha hơi dừng lại, do dự nói: “Chú định tổ chức bù buổi diễn cuối cùng vào ngày ba mươi?”

Hướng Hoa Tụng vội vàng ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, Thanh Nha, hôm đó cháu có gì không tiện à?”

Đối mặt với cảm xúc căng thẳng của Hướng Hoa Tụng, Lâm Thanh Nha thật sự không đành lòng tạo thêm áp lực cho ông.

Cô rũ hàng mi xuống, lắc đầu: “Không có gì, cháu có thể lên sân khấu.”

“Tốt lắm, tốt lắm, được vậy thì tốt rồi.”

“…”

“Gì? Ngày ba mươi??”

Ở sân sau đoàn kịch, Bạch Tư Tư vừa nghe vậy lập tức dựng lông.

Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ, dựng thẳng ngón trỏ lên trước môi: “Tin này vẫn chưa được thông báo, cô nói nhỏ chút.”

“Không phải, ngày ba mươi sao được giác nhi, ngày đó cô ――” Bạch Tư Tư nhịn kìm lại, áp sát vào tai Lâm Thanh Nha nói, “Cô quên đó là ngày bà dì đến à, mỗi lần bà dì đến cứ như lấy mạng cô, cô quên rồi hả? Như thế làm sao lên sân khấu được!”

Lâm Thanh Nha không tự tin đáp: “Có lẽ không sao đâu nhỉ?”

“Sao mà không sao được, cực kỳ có sao!”

“…”

Bạch Tư Tư đi vòng quanh Lâm Thanh Nha líu ríu nói về “đau thương” Lâm Thanh Nha phải chịu khi bà dì đến, Lâm Thanh Nha nghe đến mặt ngày càng trắng bệch.

Cuối cùng không nhịn được nữa, Lâm Thanh Nha khẽ bảo dừng: “Được rồi, cô nói cứ như tôi bị xe cấp cứu đưa đi ấy.”

“Không phải giống mà là thật,” Bạch Tư Tư khuyên bảo hết nước hết cái, “Giác nhi, chắc cô là người có phản ứng khủng khiếp nhất khi bà dì đến mà tôi từng gặp ấy chứ nhỉ? Ít nhất người khác còn có thể uống thuốc giảm đau, cô có uống được không?”

Lâm Thanh Nha nghiêm túc lắc đầu: “Không được, thuốc giảm đau làm ảnh hưởng cảm giác, ảnh hưởng biểu diễn.”

Bạch Tư Tư hận không thể trợn trắng: “Thì đó! Cho nên hôm đó sao cô lên sân khấu được, buổi diễn quan trọng hay là cô quan trọng!”

Lâm Thanh Nha: “Diễn.”

Bạch Tư Tư: “…”

Thấy dáng vẻ nghẹn họng của Bạch Tư Tư, khóe mắt Lâm Thanh Nha cong lên: “Biết là cô lo cho tôi, nhưng giờ đoàn kịch loạn trong giặc ngoài, tình hình nghiêm trọng, bọn họ không còn lựa chọn khác.”

“Thế, thế cô đến tập đoàn Thành Thang bảo bọn họ châm chước một hai ngày đi.”

“Nói với ai?”

“Đương nhiên là Đường Diệc, chỉ cần cô đi nói, chắc chắn anh ta ――”

Đột nhiên Bạch Tư Tư im lặng không nói tiếp.

Vài giây sau, cô ta quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt trong veo gợn sóng của Lâm Thanh Nha, một lúc lâu sau thở dài một hơi: “Giác nhi, có phải cả đời này cô cũng sẽ không sửa lại cái tính không cầu xin người khác đúng không?”

Lâm Thanh Nha cụp mắt, dịu dàng cười nhạt, trông như đóa hoa trắng nở rộ như tuyết rơi trên cành: “Có lẽ… là vậy.”

Bạch Tư Tư biết mình không lay chuyển được Lâm Thanh Nha, tức giận nói: “Đến lúc đó cô đau đến ngất xỉu ai lo cho cô đây?”

Lâm Thanh Nha suy nghĩ một lúc, nửa đùa nửa nghiêm túc, nói: “Tôi sẽ cố đến lúc chào cảm ơn, đến lúc đó nhờ cô đỡ tôi.”

Bạch Tư Tư: “…”

Tức chết cô ta mà.

Sự thật chứng minh, Bạch Tư Tư đúng là miệng quạ.

Ngày hai mươi bảy thuận lợi thông qua kiểm tra, ngày hai mươi tám mở bán vé.

Có lẽ là có tiếng tăm của “Tiểu Quan Âm” bảo đảm nên trên diễn đàn lớn của diễn viên nghiệp dư nào đó vẫn có “Người có tâm” ủng hộ buổi diễn của đoàn Phương Cảnh.

Đến ngày ba mươi, buổi diễn bổ sung gần như bán hết vé.

Sau khi bên bán phiếu tính toán, xác định buổi diễn bổ sung thứ ba này đã đủ số lượng ba trăm lẻ sáu khán giả, tất cả mọi người trong đoàn đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có một mình Bạch Tư Tư là không vui nổi.

Bạch Tư Tư mặt mày ủ rũ mang trang phục diễn hí đi qua các thành viên không nén nổi tươi cười trên mặt trong đoàn kịch đến phòng thay quần áo.

Lâm Thanh Nha đang ở gian thay quần áo số một, lúc này đang ở đối diện gương soi toàn thân.

Trước giờ tiểu Quan Âm trắng nõn, lúc nhỏ giống như hồ lô trắng trắng hồng hồng, sau khi lớn cũng không thay đổi.

Có điều hôm nay còn hơn cả ngày trước ―― gương mặt thanh tú xinh đẹp trắng bệch không có lấy một giọt máu, môi tái nhợt, trông hết sức ốm yếu tái xanh.

Ánh mắt vẫn như mọi khi, trong veo động lòng người như chứa đựng cả hồ nước mùa xuân.

Bạch Tư Tư đi qua, chậm rãi đặt trang phục diễn xuống: “Giác nhi, cô thật sự muốn lên sân khấu à?”

“Ừm.”

“Không phải chứ, cô nhìn sắc mặt cô đi, đã khó chịu thành như vậy rồi, tôi sợ cô ngất trên sân khấu mất!”

“Hoá trang là che được.”

Bạch Tư Tư chán nản, nghẹn họng một chốc, lấy cái hộp đè dưới khay ra: “Thế cô uống cái này rồi hãy lên sân khấu.”

“…”

Lâm Thanh Nha quay lại nhìn sang.

Một hộp thuốc nhỏ màu tím nhạt, là thuốc giảm đau.

Lâm Thanh Nha đưa tay nhận lấy.

Mắt Bạch Tư Tư sáng như đèn pha, cho rằng cuối cùng giác nhi nhà cô ta cũng hết đau, thế mà sau đó lại thấy Lâm Thanh Nha nhận xong, nhìn “tác dụng phụ trên hộp thuốc, lẩm bẩm đọc: “Choáng đầu, mắt mờ, ù tai…”

Đọc xong, Lâm Thanh Nha bỏ hộp trở lại: “Mấy thứ này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng diễn.”

Bạch Tư Tư nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đã khó chịu thế này rồi, lên sân khấu chắc không không ảnh hưởng?”

Lâm Thanh Nha nghĩ ngợi nói: “Tôi có thể chịu đựng.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ trả lời với sắc mặt tái nhợt của tiểu Quan Âm, Bạch Tư Tư giận mà không biết phải làm sao.

“Bỏ đi, tôi nói mà cô chẳng chịu nghe.”

Bạch Tư Tư nói xong kéo rèm che của gian phòng thay đồ lại cho Lâm Thanh Nha, xoay người đi ra ngoài phòng thay đồ lớn, dựa vào tường, đập đập lưng vào tường vài cái, cuối cùng hạ quyết tâm gì đó, nhíu mày lấy di động ra.

Bạch Tư Tư vào danh bạ, lướt xuống nhật ký cũ, cuối cùng Bạch Tư Tư tìm được một dãy số không tên.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, gọi đi.

Điện thoại được kết nối.

Bạch Tư Tư: “Chào anh, tôi là ――”

“Cô Bạch,” giọng nói phía đầu dây bên kia ôn hòa xa cách, “Cô gọi cho tôi có chuyện gì không?”

Bạch Tư Tư nghẹn mấy giây: “Trợ lý Trình vẫn còn nhớ số của tôi à?”

“Đương nhiên.”

“À, chuyện là, là thế này, tôi không biết số của Đường Diệc, bây giờ sếp Đường có đang ở cùng trợ lý Trình không?”

“…”

Trình Nhận quay đầu lại, nhìn về phía văn phòng bên trong cửa.

Đường Diệc đang mở họp online xuyên quốc gia dành cho các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Thành Thang, nghe những người phụ trách chi nhánh thị trường nước ngoài báo cáo thường kỳ của tháng này.

Lúc này, khuôn mặt sắc sảo và đẹp quá mức kia lọ ra vài phần lười biếng.

Bởi vì dáng vẻ này mà lúc hắn mới vừa nhận chức phó chủ tịch của tập đoàn Thành Thang đã bị nghi ngờ rất nhiều.

Qua nhiều năm làm việc với cường độ như không muốn sống để tích lũy thành tích, những tranh cãi về năng lực của hắn hoàn toàn biến mất, có điều thái độ này vẫn bị mấy ông già nào đó trong hội đồng quản trị lên án mãi.

Trong lúc Trình Nhận thầm than thở, anh ta đã sắp xếp xong lịch trình của Đường Diệc từ chiều nay đến tối.

Sau khi sắp xếp mức độ quan trọng của một số lịch trình và hõa chiến lược đối phó trong lòng, Trình Nhận quay lại với cuộc gọi: “Cô Bạch cứ nói, tôi sẽ chuyển lời cho sếp Đường sớm nhất có thể.”

“…”

Lúc Trình Nhận lái xe đưa Đường Diệc tới rạp hát của đoàn Côn kịch Phương Cảnh, còn chưa đầy hai tiếng nữa là bắt đầu buổi biểu diễn.

Bọn họ tới bất ngờ, không báo trước gì cả.

Có người trong đoàn vừa nhìn thấy chiếc xe mà cả Bắc Thành đều biết đỗ ở bên ngoài, lập tức chạy về báo tin.

Hướng Hoa Tụng đang ở trong phòng làm việc, nghe Giản Thính Đào báo cáo tình hình chuẩn bị trước khi mở màn.

Sau khi nghe người trong đoàn hổn hển báo tin xong, sắc mặt hai người đều thay đổi.

Hướng Hoa Tụng: “Sao đột nhiên Đường Diệc đến đây? Thính Đào, con có nhận được thông báo của bên Thành Thang không?”

“Không có.”

“Đã là ngày cuối cùng rồi, xem ra chuyện báo cho bên phòng cháy chữa cháy là do bọn họ giở trò rồi.

Lần này người tới không có ý tốt, đi, đi ra ngoài xem xem!”

“…”

Dường như Giản Thính Đào muốn nói cái gì đó, nhưng trong lúc anh ta do dự Hướng Hoa Tụng đã bước nhanh đi ra ngoài, anh ta đành nuốt chữ trở về, cùng đi ra ngoài.

Trước giờ, người của đoàn Côn kịch Phương Cảnh vừa kiêng kỵ vừa sợ hãi vị thái tử của Thành Thang này, nhận được tin báo, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm túc bày thế trận sẵn sàng đón quân địch.

Đường Diệc vừa bước qua cửa, tầm mắt đảo một vòng qua tất cả mọi người trước tiên.

Đôi mắt đẹp ấy vừa đen lại thâm trầm, giống như có thể vắt ra mực, nhìn người khác cứ như lưỡi dao vừa cắt qua, làm giảm mất ba phần khí thế của các thành viên trong đoàn.

… Không thấy.

Đường Diệc chẳng buồn để ý đến ai, lập tức đi vòng qua bọn họ ra phía hậu trường.

Hắn đã quá quen thuộc chỗ này rồi.

Hướng Hoa Tụng đang đi tới từ phía hành lang bên cạnh, cản người lại: “Sếp Đường, đột nhiên ngài đến thăm, không biết có ――”

Vốn dĩ Đường Diệc đã không quen nghe cách nói chuyện nho nhã của người trong đoàn kịch này, lúc này càng không có kiên nhẫn.

Hắn lạnh lùng nhìn lên: “Tránh ra.”

Hướng Hoa Tụng sửng sốt, gượng cười: “Vẫn chưa đến hạn thỏa thuận, vẫn còn ngày hôm nay, sếp Đường thế này có phần không thích hợp nhỉ?”

Ánh mắt Đường Diệc cực kỳ đáng sợ: “Tôi bảo ông tránh ra.”

“…”

Thoáng chốc rạp hát im phăng phắc.

Có trưởng đoàn ở đây, tất nhiên các thành viên không dám lên tiếng, dốc hết tinh thần đề phòng người nọ nổi điên.

Hướng Hoa Tụng không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa: “Sếp Đường, dù sao ngài cũng là khách, xông vào không hợp thân phận của ngài, có chuyện gì ngài cứ nói với tôi.”

“!”

Cảm xúc trong mắt Đường Diệc bùng nổ thành một màu đen lạnh lẽo.

Ngón tay buông thõng bên người hắn khẽ giật, nắm chặt lại rồi giơ lên, bước về trước một bước, định nắm lấy cổ áo của Hướng Hoa Tụng.

“Ông nghe không hiểu ――”

“Sếp Đường!”

Bỗng nhiên phía sau có tiếng gọi.

Bão bùng đè nén trước đó bùng nổ.

Đường Diệc nhìn qua.

Giản Thính Đào mặc trang phục diễn, mái tóc đen đẹp đẽ vẫn chưa hóa trang, đang cau mày đứng ở cửa hậu trường, căng thẳng nhìn Đường Diệc.

Đường Diệc buông tay ra, đi ngang qua Hướng Hoa Tụng, thoáng chốc đã dừng ở trước mặt Lâm Thanh Nha.

Ánh mắt hắn giống như lưỡi dao lướt qua từ mũi đến môi cô không sót chỗ nào, cuối cùng u ám trở lại: “… Cô muốn lên sân khấu?”

“Đúng vậy.”

Đôi môi tái nhợt khẽ khép mở, giống như đóa hoa phủ sương tuyết.

“Không được lên.”

Lâm Thanh Nha cụp mắt xuống, khe khẽ nói: “Hôm nay là buổi diễn cuối cùng rồi, thỏa thuận cũng đã ký, anh Đường đừng nuốt lời.”

“Tôi không có nuốt lời.” Đường Diệc thấy lúc này rồi mà còn nhớ tới thỏa thuận, giận đến giọng khàn đi, “Một mảnh đất chó má thôi mà, cùng lắm thì tôi tặng cho cô!”

“…”

Bỗng dưng rạp hát im bặt.

Trong góc phòng, mọi người trao đổi ánh mắt loạn xạ với nhau, tất cả đều đè nén sự ngỡ ngàng và khiếp sợ.

Lâm Thanh Nha nhíu mày.

Cô ngước lên nhìn Đường Diệc, bên trong giống như sương mù và mưa bụi trên mặt hồ bình lặng, vừa mờ mịt lại hút hồn.

“Khán giả sắp vào rồi.” Dường như cơn đau bụng vì bà dì đến khiến cho mặt Lâm Thanh Nha hoàn toàn trắng bệch.

Cô cố chịu đựng cơn đau có tính chu kỳ này, ngẩng khuôn mặt trắng như tuyết lên, nghiêm túc nói với Đường Diệc: “Bắt đầu mở màn, phải diễn cho đến cùng không được gián đoạn.

Đây là bài học đầu tiên mà thầy đã dạy tôi.”

“Giờ vẫn chưa mở màn!”

“Đoàn kịch không thể vô cớ trả vé.”

“…”

Đường Diệc sắp bị chọc cho điên, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Nha giống như muốn ăn thịt cô vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô không thể không hát?”

Vẻ mặt u ám đó khiến cho người khác nhìn mà sợ hãi.

Ngay cả Trình Nhận đứng bên cạnh cũng chỉ đỡ mắt kính, lùi về sau một bước, tuyệt đối không chọc vào.

Những người khác càng không dám ở gần tên điên này.

Chỉ có tiểu Quan Âm là không sợ hắn.

Sau khi chịu đựng một cơn đau dữ dội, chậm rãi gật đầu, cô nói nhỏ đến gần như không nghe thấy: “Phải có trách nhiệm với khán giả là quy tắc của Lê Viên bọn tôi.

Đây là nghề nghiệp của tôi và cũng là cách tôi tôn trọng nó.”

“Trình Nhận.”

Đường Diệc nắm chặt tay thành quyền.

Trình Nhận tiến lên một bước: “Sếp Đường?”

“Tìm người canh cửa rạp hát.

Một vé một ngàn tệ, không cho ai vào.”

“Vâng.”

Lâm Thanh Nha ngẩng lên, Đường Diệc quay lại bắt gặp ánh mắt nhìn hắn, Đường Diệc kiềm chế cảm xúc, ngược lại đôi môi mỏng thì lại cong lên.

“Hôm nay tôi bao hết chỗ này, tiểu Bồ Tát muốn hát đúng không? Được thôi.”

“…”

Một giây sau nụ cười của Đường Diệc tan biến.

Hắn liếc nhìn cô, ánh mắt chứa đầy bão tố ――

“Vậy thì hát cho một mình tôi nghe, không hát đến ngất thì không được xuống.”