Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 36: Đau lòng



Có hơn mười bàn tròn nằm rải rác trong sảnh tiệc rộng.

Trước khi tiệc tối chính thức bắt đầu, nhân viên của trương trình sắp xếp khách khứa vào bàn tiệc theo thứ tự ưu tiên.

Những dịp này đều có danh sách khách quan trọng, lần này cũng không ngoại lệ.

Tổ chương trình bố trí một bàn tiệc chính và một bàn phụ ở trung tâm sảnh tiệc.

Bàn chính là tổ chương trình và các nhà đầu tư, bàn phụ còn lại là các đội trưởng hoặc đại diện của các đội thi.

Nhiễm Phong Hàm đang gặp gỡ đối tác của nhà họ Nhiễm, ở trong góc sảnh tiệc nói chuyện với nhau, Lâm Thanh Nha đi theo người phụ trách tổ chương trình đi đến bàn tiệc.

“Cô Lâm, mời bên này.” Người phụ trách kéo ghế dựa ra cho Lâm Thanh Nha, “Đây là chỗ của cô.”

“Cảm ơn.”

Lâm Thanh Nha vén mái tóc đen xõa xuống qua cổ chéo của chiếc váy dài, đang định ngồi xuống thì bắt gặp ánh mắt của hai người bên cạnh dừng cuộc nói chuyện lại nhìn cô.

Nụ cười của một người trong đó không giấu được ý thù địch ⎯⎯

Ngu Dao.

Lâm Thanh Nha thoáng bất ngờ, dừng động tác lại.

Không ai nói với cô rằng đoàn ca múa của Ngu Dao cũng tham gia chương trình cạnh tranh này.

Nhưng cô cũng dừng lại khoảng một hai giây.

Sau khi hoàn hồn lại, hàng mi dài của Lâm Thanh Nha khẽ chớp, đôi mắt màu trà rũ xuống.

Ngu Dao không chịu được cảnh bị bơ: “Ơ, đây không phải là cô Lâm sao? Không ngờ đoàn Côn kịch của cô cũng muốn tham gia chương trình này?”

Lâm Thanh Nha ngước mắt không nói gì, im lặng nhìn cô ta.

Ngu Dao bị nhìn đến nụ cười cứng đờ.

Người ngồi bên cạnh Ngu Dao thu hồi ánh mắt kinh ngạc trước vẻ đẹp của Lâm Thanh Nha: “Cô Ngu, vị này là?”

“Diễn viên chính của đoàn Côn kịch Phương Cảnh, cũng là một người quen cũ của tôi.”

“Đoàn gì cơ?”

Ngu Dao cười mỉa: “Đoàn Côn kịch… Phương Cảnh.”

“Là đoàn Côn kịch mới à, nghe tên có hơi quen nhỉ?”

“Không phải, là một đoàn Côn kịch khá lâu năm rồi.

Đáng tiếc thuộc tư nhân, Côn khúc mà, cậu cũng biết ngoại trừ mấy đoàn Côn kịch to, những đoàn nhỏ khác không có bao nhiêu khán giả, khó tránh khỏi hơi nghèo chút.”

“Vậy à.”

Sau khi người nọ nói chuyện với Ngu Dao, ánh mắt nhìn sang đây rõ ràng không còn sự nóng bỏng kinh ngạc vì vẻ đẹp của Lâm Thanh Nha nữa, ánh mắt lạnh nhạt đi rất nhiều, còn có chút nghi hoặc.

Tất nhiên hắn ta cảm thấy khó hiểu, một đoàn Côn kịch nhỏ như vậy làm sao có tên trong danh sách tham gia chương trình này.

Trong giới nào cũng không thiếu người kiêu căng hoặc nịnh bợ.

Lâm Thanh Nha đã quen.

Đúng lúc lúc này, người phục vụ đi đến bên cạnh cô, cúi xuống nói: “Cô Lâm, chúng tôi cần thu bảng tên lại ạ.”

“Vâng, xin cứ tự nhiên.”

“Cảm ơn cô Lâm hợp tác.”

“…”

Người phục vụ nói xong, cầm lấy bảng tên trước chỗ ngồi của Lâm Thanh Nha.

Tấm bảng kim loại phản chiếu ánh đèn trần, lóe qua phía Ngu Dao.

Người vừa rồi nói chuyện với Ngu Dao quay lại, đột nhiên ngẩn người.

“Lâm… Thanh Nha.”

“?”

Lâm Thanh Nha ngước lên.

Trong mắt cô, thoáng chốc làn da người nọ chuyển sang ửng hồng, người nọ kích động đứng dậy khỏi ghế dựa: “Cô chính là tiểu Quan ⎯⎯ xin lỗi, cô chính là sư phụ Lâm, theo học với bậc thầy Côn khúc tiền bối Du Kiến Ân?”

“Đúng vậy.”

“Thật tốt quá! Lúc trước tôi nghe nói cô về nước nên định đến thăm hỏi, không ngờ có thể gặp cô ở đây!”

Lâm Thanh Nha hơi ngả người ra phía sau, hoảng hốt trước dáng vẻ cuồng nhiệt của người nọ, cô không xác định hỏi: “Xin hỏi anh là?”

Người nọ vội vã bước sang, thiếu chút nữa vấp ngã, người nọ không quan tâm, vui mừng nói: “Tôi là Phương Trí Chi của đoàn kinh kịch Bắc Thành, lúc nhỏ tôi đã thích nghe Du tiền bối hát Côn kịch, mấy năm trước may mắn nghe được bản thu cô hát vở ‘Nhớ trần tục’, tôi vô cùng ngạc nhiên, cô nhận được sự truyền thừa sâu sắc từ truyền phái Du kết hợp với phong cách cá nhân một cách tinh tế nhất, ngoài cô ra lớp trẻ không ai có được…”

“…”

Đối phương không còn trẻ, thoạt nhìn cũng đã có tuổi, thế mà xưng hô với Lâm Thanh Nha trái một câu “Sư phụ” phải một câu “Cô” không hề có vẻ đã đứng tuổi.

Người nọ không hề bủn xỉn, tặng cho cô cả cơn mưa lời khen.

Gần nửa phút Lâm Thanh Nha chẳng thể xen vào nói được nửa câu.

Cho đến khi người ở đoàn Côn kịch Bắc Thành gọi Phương Trí Chi đi, lúc này tai Lâm Thanh Nha mới được yên tĩnh.

Khi cô nhìn xuống, gần như mắt đối diện với khuôn mặt tái mét của Ngu Dao.

Bàn tiệc im phăng phắc.

Ngu Dao không muốn để người khác nhận ra cô ta bất hòa với Lâm Thanh Nha, đè ánh mắt xuống, hạ giọng nói thật nhỏ: “Trùng hợp gặp người quen mà thôi, cô đừng có đắc ý qua.”

Tiểu Quan Âm thản nhiên đáp: “Tôi không có.”

Ngu Dao nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuộc thi của chương trình còn dài, chúng ta từ từ xem, trái lại tôi muốn xem cái đoàn Côn kịch vừa nhỏ vừa nát của cô có thể làm được gì.”

“…”

Lâm Thanh Nha rũ mắt, mặc kệ Ngu Dao.

Từ nhỏ cô đã không hiểu tại sao sư tỷ được mẹ vô cùng yêu thích này lại luôn so đo với mình, giống như con gà chọi dựng đứng bộ lông xinh đẹp khoe khoang không biết mệt mỏi.

Sau này, Ngu Dao nổi loạn phản sư môn quyết xuất sư trong lúc nhà họ Lâm bấp bênh nhất, cọng rơm cuối cùng của Lâm Phương Cảnh đứt gãy, Lâm Thanh Nha cũng không bao giờ muốn hiểu cô ta nữa.

Hôm nay cũng thế.

Nhưng tất nhiên là “Gà chọi” không muốn buông tha cô.

Ngu Dao khó chịu vì Lâm Thanh Nha không đáp lời mình, lúc tức giận quay đi thì nhìn thấy Nhiễm Phong Hàm đứng thấy cách đó không xa đang nói chuyện với ai đó.

Ánh mắt Ngu Dao lóe lên, đôi môi đỏ cong lên thành một nụ cười xấu xa: “Ồ, hôm nay cô đến cùng anh Nhiễm à?” Cách một chiếc ghế trống, Ngu Dao nghiêng người về phía Lâm Thanh Nha, “Anh Nhiễm cũng biết chuyện vị thái tử nhà họ Đường kia mờ ám với cô à?”

Hàng mi của Lâm Thanh Nha run lên.

Một hai giây sau, cô hờ hững giương mắt lên: “Cô nói cái gì?”

Ngu Dao bị ánh mắt của Lâm Thanh Nha dọa sợ.

Sau khi bình tĩnh lại, Ngu Dao càng bực hơn: “Cô đừng tưởng tôi không biết ⎯⎯ Ngày đó ở dưới lầu nhà hàng Đức Ký, giọng nói tôi nghe thấy trong điện thoại của Đường Diệc rõ ràng là giọng của cô!”

“Thì sao?”

“Thế nào?” Ngu Dao cười lạnh, “Cô có dám nói Đường Diệc không có ý nghĩ không an phận với cô không?”

“Anh ấy…”

Lâm Thanh Nha chết lặng.

Đối với Dục Diệc là bản năng bảo vệ nhưng khoảnh khắc mở miệng nói kia, đột nhiên có rất nhiều lời cô cho rằng mình đã quên mất bị kéo về vang vọng bên tai cô.

【Tôi giống như bọn họ, chỉ muốn kéo tiểu Quan Âm lạnh lùng không nhiễm một hạt bụi tiểu Quan Âm kéo khỏi toaf sen của cô.

Làm lầy lội, làm bẩn tuyết trắng, mà tôi…】

【Tôi khinh nhờn cô.】

【Tôi không làm gì khác, chỉ làm chuyện năm đó tôi vẫn luôn muốn làm nhưng lại không dám làm.】

【Nếu đó mà là buông thả dục vọng…】

【Sau này, tôi muốn từng chút từng chút cắn xé quần áo cô, rồi lại chính miệng nếm thử eo cô thon thả cỡ nào… Thế thì đó gọi là gì?】

“!”

Trong vài giây ngắn ngủi.

Ngu Dao tận mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Quan Âm đỏ ửng lên, đôi mắt ướt át vì hoảng loạn hoang mang, vô cùng quyến rũ.

Ngu Dao ngây ngẩn cả người.

Cô ta đã quen với việc Lâm Thanh Nha hiếm khi có phản ứng với bất kỳ lời nói nào.

Từ bé tiểu Quan Âm đã như thế, cho nên cô ta không hề ngờ rằng lời này của mình đạt được hiệu quả tốt như vậy.

Tốt đến mức… Khiến trong lòng cô ta dâng lên cảm xúc bực dọc ghen ghét khó hiểu.

Ngu Dao lạnh lùng nói: “Nể tình đồng môn ngày trước tôi nhắc nhở cô một câu.

Nhà họ Đường không phải nơi tốt lành gì, thái tử của Thành Thang cũng không phải người người bình thường có thể trèo cao ⎯⎯ đừng có mà ỷ vào việc anh ta đối xử với cô có vài phần đặc biệt, tin đồn vị kia chuyên chơi đùa hí phục mỹ nhân mặc cũng không phải mới xuất hiện một năm rưỡi nay ở Lê Viên.”

Lâm Thanh Nha nghe không nổi nữa, vịn mép bàn đứng dậy, muốn rời đi.

Ngu Dao tức giận nói: “Cô đi đâu đấy?”

Lâm Thanh Nha không buồn quay đầu lại, vành tai vẫn còn ửng đỏ, giọng sớm đã lạnh như băng: “Không liên quan đến cô.”

“Cô ――”

“Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô, Ngu Dao.

Tôi và cô đã không còn chút tình cảm đáng nói nào, đừng chà đạp hai chữ ‘đồng môn’ nữa.”

“!”

Không đợi Ngu Dao phản ứng lại, Lâm Thanh Nha đã đi xa.

Ngu Dao giận đến mặt mày trắng bệch, bàn tay nắm chặt đến phát run, cô ta oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, khi đối phương biến mất ở sau cửa hành lang, cô ta đứng dậy đi theo.

Cửa hành lang đóng lại.

Sảnh tiệc ồn ào bị ngăn ở phía sau, cuối cùng tai cũng được yên tĩnh.

Đôi môi đỏ mọng của Lâm Thanh Nha khẽ khép mở, cô thở phào một hơi.

Hơi lạnh bên ngoài cánh cửa sổ mở rộng bao trùm lấy cô, lúc này cô mới cảm thấy sự nóng bỏng trên mặt bị hồi ức gợi lên hạ nhiệt xuống.

Khi hai phục vụ nam vừa đi vừa chụm đầu trò chuyện đi ngang qua, Lâm Thanh Nha khẽ hỏi: “Xin chào, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu thế?”

“Đi thẳng phía trước đi, rẽ phải,” phục vụ nam đáp, khi nhìn thấy Lâm Thanh Nha, người phục vụ sửng sốt, “Đi… đến cuối hành lang là tới.”

“Cảm ơn.”

Lâm Thanh Nha gật đầu đi qua.

Hai phục vụ nam không hẹn mà cùng ngây người vài giây sau mới hoàn hồn: “Thật là đẹp.”

“Ngôi sao à?”

“Không biết.

Cậu quen hả?”

“Chưa từng gặp.

Bỏ đi, ngôi sao nữ đẹp chẳng hiếm, liên quan gì đến chúng ta đâu.”

“Ha ha, đúng vậy.”

“Mà cậu nói xem, những gì Từ Viễn Kính nói có thật không?”

“Ai mà biết…”

Lâm Thanh Nha không nghe rõ hai người kia nói gì.

Diện tích tầng trệt của khách sạn này rất rộng, sau khi đi qua chỗ rẽ của hành lang dài, cô đi thêm hai mươi ba mươi mét nữa mới thấy nhà vệ sinh mà họ nói.

Biển báo bằng kim loại có hình người mặc váy nằm ở phía sau, hình người mặc quần thì ở phía trước.

Lâm Thanh Nha vừa định đi qua phòng vệ sinh không có cửa của nam thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên phía trong tường.

“Những gì tôi nói là sự thật, sếp Lâm không tin cứ việc điều tra, những người giúp việc hơn mười năm ở nhà họ Đường chắc chắn biết ⎯⎯ cái gì mà lớn lên ở nước ngoài, thành niên mới đón về.

Mặc dù Đường Diệc là con của Đường Dục, thế nhưng căn bản không phải là con trai ruột của Trâu Bội!”

“Ý cậu là, Đường Diệc là con riêng của Đường Dục?”

“Không hẳn.

Mẹ nó, nói dễ nghe chút là một nữ sinh viên đại học sa ngã xuất thân từ một trấn nhỏ rách nát, chưa tốt nghiệp đã đi theo người cha cũng là một tay ăn chơi của Đường Diệc, còn giở trò để giữ đứa con lại, đáng tiếc bạc phúc nên chết sớm.

Sau này, Đường Dục cưới con gái lớn nhà họ Trâu sinh ra Đường S, không biết tại sao Đường Diệc lại chạy trốn khỏi nhà họ Đường.”

“Hắn chạy đi đâu?”

“Đến nhà bà ngoại hắn, một trấn nhỏ tồi tàn ở phía Nam.

Trong trấn đồn chuyện mẹ hắn làm tình nhân cho người ta, chưa được hai năm sau bà ngoại hắn cũng chết vì tức, cả trấn đều biết tên tạp chủng này bẩm sinh đã khắc người, không ai không ghét hắn, nghe nói hai năm đó hắn hệt như con chó hoang, ai cũng có thể đánh đá và nhổ nước bọt…”

Giọng nói đắc ý đứt quãng.

Bên ngoài, mặt Lâm Thanh Nha chẳng còn lấy một giọt máu, đến cả môi cũng như phủ lớp sương mờ, trắng bệch, khô khốc.

Cô rũ mi che khuất con ngươi khẽ run rẩy.

Cô biết đó là thật sự.

Chính bởi vì biết, cho nên không dám nghĩ đến, không dám nghe, nghe thấy một chút là đau đến trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt lấy, ngực khó chịu giống như bị tảng đá ngàn cân đè lên, đau đến như muốn nổ tung.

Lâm Thanh Nha đưa tay đè lòng ngực khó chịu lại, đuôi mắt nhắm nghiền đỏ lên.

“Dục Diệc…”

“Gọi thêm tiếng nữa.”

“――”

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Lâm Thanh Nha sợ tới mức dừng lại.

Cô còn chưa xoay người lại, hơi thở nóng rực phía sau đã bao trùm lấy cô, có người ôm lấy cô từ phía sau, dựa vào hõm cổ cô một cách say mê.

Giọng nói trầm khàn của người nọ vang lên từ phía cổ của cô: “Không cho tôi giám sát cô, cô lại lén chạy đến cái nơi quỷ quái này với Nhiễm Phong Hàm?”

“…Dục Diệc?”

“Ừm, gọi thêm một tiếng nữa đi.”

“…”

Lâm Thanh Nha vùng khỏi hắn nhưng không thể vùng ra được.

Tiếng nói chuyện bên kia tường vẫn không dừng, cô không dám nói lớn tiếng, không biết hắn có nghe thấy không.

Cô chỉ có thể nhỏ giọng hỏi hắn: “Sao anh lại đến đây?”

Ở cổ cô, người nọ tham lam hít ngửi, sau đó cười vô cùng ma mị: “Ngửi thấy mùi quả nhân sâm nên tới.”

Lâm Thanh Nha: “?”

Lâm Thanh Nha còn chưa kịp hiểu, người ở sau lưng cô ngẩng đầu lên, mái tóc đen xoăn nhẹ quét qua tai cô, kèm theo một tiếng cười trầm khàn gợi cảm đến tận xương tủy.

Đường Diệc xoay người cô lại trong lòng ngực của hắn, dồn cô lên chân tường lạnh lẽo.

Lâm Thanh Nha đối diện với đôi mắt đen láy xinh đẹp.

Giống như dải ngân hà đầy sao, vừa đen lại sâu, như muốn hút cô vào.

Lâm Thanh Nha thất thần, cô nhớ đến cậu thiếu niên ốm yếu cô gặp lần đầu tiên ở cổ trấn, người nọ cũng có đôi mắt thế này.

Trong nhiều năm, hắn từng cố chấp, thâm trầm, chăm chú nhìn cô không chớp mắt như thế này.

“… Vậy hắn quay về nhà họ Đường như thế nào?”

Chợt tiếng nói chuyện phía sau bức tường sau ngày càng gần hơn.

Tiếng mở nước vẫn không át được tiếng nói chuyện truyền đến.

“Vận chó má gì không biết.

Nếu không phải Đường Dục chết và Đường S bị thương nặng trở thành người thực vật sau vụ tai nạn xe năm đó, làm sao bà cụ Mạnh sẽ tìm tên tạp chủng này về?”

“Ha ha ha… Ngạc nhiên thật đấy, làm gì có ai ngờ rằng vị thái tử ‘khó lường’ nhà họ Đường này lại có địa vị cao như thế.”

“Thái tử? Thứ chó má như Đường Diệc mà cũng tính là thái tử, tóc xoăn bẩm sinh không biết là từ dòng máu đê tiện nào!”

“――”

Lâm Thanh Nha nghe vậy con ngươi co lại.

Một cơn giận chưa từng có dâng lên, cô gần như theo phản xạ thẳng người lên trước vách tường.

Nhưng xương bả vai vừa cách bức tường một hai centimet, đã bị người trước mặt đè về trở lại.

Lông mi Lâm Thanh Nha run lên, cô ngước mắt lên.

Đường Diệc giống như không nghe thấy gì.

Hắn thậm chí còn cong đôi môi mỏng lên, cúi người vừa khoái chí vừa thân mật muốn hôn lên khóe mắt phiếm hồng của Lâm Thanh Nha.

Tuy nhiên đến cuối cùng vẫn là không phá hỏng.

Đường Diệc cố nhẫn nhịn, càng kiềm chế con ngươi lại càng sâu, tiếng cười khàn khàn của hắn vang lên bên tai cô, ánh mắt vẫn không rời: “Đau lòng như thế à?”

“…”

Lâm Thanh Nha vừa đau lại tức.

Cô không biết “Tên điên” buồn vui thất thường ở trong miệng người khác đã phải trải qua biết bao lời nói ác độc thậm chí là bạo lực mới có thể trở nên không buồn để tâm như hắn lúc này.

Đường Diệc vẫn còn muốn nói điều gì đó nữa.

“Có điều tại sao cậu lại hận hắn như thế? À, bởi vì hắn mà công ty của nhà họ Từ các cậu mới bị thu mua đúng không?”

“Hừ… Trước đó tôi đã kết thù kết oán với hắn rồi.”

“Hả? Còn có chuyện cũ?”

“Lúc tôi học trung học, xui xẻo sao nghỉ hè phải đến cái trấn nát kia, ai ngờ con chó điên đó lại là người của nhà họ Đường? Không cẩn thận chọc phải hắn, thiếu chút nữa bị con chó điên ấy cắn chết.”

“Chọc phải thế nào?”

“Một người phụ nữ.”

“Ồ?”

“Khéo thật tối nay sếp Lâm vừa gặp đấy ―― Người đẹp hát hí khúc mà cậu đến bắt chuyện trước khi chúng ta đi đấy.”

Bên trong bên ngoài đều im bặt.

Lâm Thanh Nha vẫn đang ngưỡng cổ lên, tận mắt nhìn thấy ý cười dưới đáy mắt Đường Diệc lạnh lẽo như băng.

Ngay khi đôi mắt đen như mực ấy ngước lên, ánh mắt trở nên sắc bén đến khiến người ta sợ hãi, giống như có thể đâm thủng vách tường cứng phía sau cô.

Người bên trong không hề phát hiện.

Tiếng cười khiến cho người ta tởm lợm của Từ Viễn Kính vang lên: “Chắc sếp Lâm không biết, người đẹp nọ tên là Lâm Thanh Nha, cùng họ với sếp Lâm đấy ―― cô ta chính là người Đường Diệc độc chiếm, năm đó tôi chỉ mới nói có vài câu vậy mà hắn đã điên lên, thiếu chút nữa đánh chết tôi!”

Trong lòng Lâm Thanh Nha hoảng hốt.

Cô giơ tay lên muốn cản lại, đáng tiếc không kịp.

Đường Diệc đã bước vào trong cửa.

Phía bên trong tường vang lên một tiếng hô hoảng sợ:

“Đường ――”

Tiếng hô còn chưa dứt, đã bị ngăn lại.

Lâm Thanh Nha ngẩn ra hai giây, chợt định thần lại.

Cô xoay người bước nhanh vào: “Đường Diệc!” Lâm Thanh Nha dừng lại.

Cách đó vài mét.

Từ Viễn Kính bị Đường Diệc bóp cổ áp lên bức tường gạch men sứ trắng toát.

Khuôn mặt nghiêng anh tuấn sắc bén dữ tợn, ánh mắt u ám chứa ý cười, hắn khẽ hơi: “Mày muốn chết thêm lần nữa đúng không?”

“Khụ…”

Thấy Từ Viễn Kính bị bóp cổ đến mắt trợn trắng, Lâm Thanh Nha tái nhợt chạy tới.

Cô vươn tay ra nắm chặt cổ tay nổi đầy gân xanh của Đường Diệc, cầu xin: “Đường Diệc!”

“――”

Con ngươi của Đường Diệc co rụt lại.

Hắn buông lỏng tay đẩy Từ Viễn Kính ra xa.

Sau vài giây cứng đờ, Đường Diệc chậm rãi giơ tay lên trở tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lâm Thanh Nha, sau đó từng chút từng chút, cẩn thận ngập ngừng ôm cô vào lòng.

“Xin lỗi…” Hắn ôm chặt cô khàn khàn nói, “Tôi không cố ý.”

“Đừng không cần tôi, tiểu Bồ Tát.”