Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 40: Hắn sắp điên rồi



Lâm Thanh Nha được dẫn vào sân sau nhà họ Đường, đi vào một nhà kính trồng hoa bốn phía đều là kính mờ.

“Cạch.”

Cửa kính ở phía sau cô đóng lại.

Lâm Thanh Nha không quay đầu lại.

Cô giẫm lên con đường nhỏ lát đá cuội, vòng qua những giàn cao treo trên cao.

Cây điếu lan* phát triển rất tốt vào mùa đông lạnh lẽo này, hoa nở rộ với đủ màu sắc lộn xộn trên những dây leo rũ xuống sắp chạm đất, được chia thành những khối màu đẹp mắt theo chủng loại và rũ xuống bên cạnh cửa.

*Còn gọi là cây dây nhện, cỏ lan chi.

Vòng qua khu điếu lan, tầm nhìn không bị cản trở nữa, Lâm Thanh Nha liếc mắt một cái là cô có thể nhìn đến cuối con đường mòn này.

Cô bước qua.

Ở cuối đường là một người phụ nữ lớn tuổi mặc trang phục công sở, nhìn qua ít nhất cũng đã hơn năm mươi tuổi nhưng tóc và quần áo đều chỉn chu, đứng thẳng lưng ở đó, không giận tự uy*.

*Không giận tự uy: Tả một người tuy không tức giận nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm.

Mắt bà không có lấy một gợn sóng, lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Nha đi tới.

“Soạt, sột soạt.”

Bình tưới nước bị đưa lên, hơi nước phun ra, tạo thành một vùng phản chiếu màu cầu vồng.

Lâm Thanh Nha dừng lại ở gần đó, cô nhìn thấy một người đang ngồi xổm bên cạnh đường mòn, trước đó bị những hoa cỏ cao lớn rũ xuống đất che mất.

Sau khi đặt bình nước xuống, người nọ đứng dậy, phủ bùn đất dính trên tạp dề làm vườn, sau đó tháo bao tay xuống, rồi lại tháo mũ làm vườn xuống.

Mái tóc hoa râm xoăn tự nhiên.

Lâm Thanh Nha cụp mắt xuống: “Bà Mạnh.”

“Ừ, tới rồi à, còn tới rất nhanh.”

“Người làm vườn” treo bao tay và mũ vừa mới tháo xuống lên giá trúc bên cạnh, xoay người lại, lộ mặt ra.

Bà đã hơn sáu mươi cũng gần bảy mươi tuổi đến nơi, dù có dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền đến đâu cũng không tránh khỏi nếp nhăn mọc thành cụm, có điều làn da bà trắng sáng, cũng ít có đốm đồi mồi, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp có thể nhìn thấy dấu vết của tháng năm thì bà không khác gì những cụ bà tầm tuổi của trong các gia đình bình thường.

Không có chút gì khiến người ta liên tưởng tới “Bà Mạnh” tiếng tăm lẫy lừng trong thế hệ trước ở Bắc thành.

Lâm Thanh Nha cũng không ngạc nhiên.

Bảy tám năm trước cô đã từng gặp cụ bà này.

“Cô không ngại nói chuyện ở chỗ này chứ?” Mạnh Giang Dao đi đến một góc nhà kính, cách đó vài bước có một chậu rửa mặt.

Lâm Thanh Nha: “Không ngại.”

Mạnh Giang Dao bắt đầu rửa tay, nói: “Tôi biết đa phần người trẻ tuổi các cô không thích hoa cỏ này nọ, trước đây tôi cũng không thích, sau này trồng lại trồng ra chút tình cảm.”

Lâm Thanh Nha bình tĩnh đáp: “Bà ngoại cháu cũng thích hoa, bà ấy nói chăm sóc hoa cỏ tốt hơn đối nhân xử thế, có thể tu thân dưỡng tính, cũng được yên tĩnh.”

Mạnh Giang Dao gật đầu, quay người lại, “Lời ấy thật sự chính xác.”

Người phụ nữ lớn tuổi mặc trang phục công sở đứng bên cạnh đưa khăn lông sạch qua rất đúng lúc, Mạnh Giang Dao nhận lấy lau tay.

Sau khi lau xong bà nhớ đến điều gì đó, tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc Đường Diệc không thích mấy thứ này, đợi đến lúc tôi trăm tuổi, hơn phân nửa nó sẽ đào bới cả lên.”

Lâm Thanh Nha ngẫm nghĩ nói: “Anh ấy thích động vật.”

“Động vật? Ví dụ như con chó luôn đi theo bên cạnh nó?”

“Vâng.”

“Ha ha,” ý cười hiện lên trong mắt Mạnh Giang Dao, trong ánh mắt có nhiều cảm xúc khác nhau, “Vậy cô nhìn lầm nó rồi.”

“?”

Lâm Thanh Nha ngước lên.

Mạnh Giang Dao đi qua phía bên cạnh.

Đó là khu đất trống duy nhất trong nhà kính này, ở phía Tây Nam, một bức tường rào kiểu Âu đẹp đẽ cao bằng nửa người được xây riêng biệt, bao quanh một một chiếc bàn vuông.

Đi lên hai bậc tâm cấp có bàn ghế bện bằng cây mây.

“Trước năm mười một tuổi nó vẫn luôn lớn lên ở Đường gia, lúc ấy em trai nó cũng có nuôi một chú chó,” Mạnh Giang Dao vô ý dừng hạ, “À, cô biết nó có một người em trai nhỉ?”

Lâm Thanh Nha: “Cháu có nghe nói, tên là Đường S.”

“Đúng vậy, đứa nhỏ đó từ khi còn nhỏ đã bị cha mẹ chiều hư, nuôi chó tính tình chó cũng hung dữ.

Nói ra khá kỳ lạ, dường như động vật trong nhà đều không hợp bát tự với Đường Diệc, nhìn thấy nó là gầm gừ muốn nhào tới.

Biểu hiện của con chó ấy vô cùng rõ ràng.”

“…”

Hàng mi Lâm Thanh Nha run lên, người và quá khứ đều dừng lại.

Mạnh Giang Dao đã đi lên hai bậc tâm cấp, ngồi xuống một chiếc ghế mây, bà còn xoay người lại mỉm cười vẫy tay với Lâm Thanh Nha: “Lại đây ngồi.”

Lâm Thanh Nha cụp mắt tiến lên, cô vén mái tóc dài ngang eo, ngồi xuống, bất giác đuôi tóc bị nắm chặt trong lòng bàn tay: “Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó,” Mạnh Giang Dao vỗ vỗ đầu gối, “Tôi nhớ rõ năm ấy nó mười tuổi, Đường S và mấy đứa trẻ nhà khác đưa nó đi chơi cùng, không cẩn thận nhốt nó và con chó kia trong cùng một phòng.”

“――!”

Thoáng chốc sắc mặt Lâm Thanh Nha trắng bệch, cô hoảng hốt ngẩng lên, đôi môi tái nhợt đi hơn phân nửa: “Sao có thể…”

“Không sao đâu, trời, trông cô sợ quá đấy,” Mạnh Giang Dao cười, “Trẻ con đều nghịch ngợm mà, hiếm có đứa nhỏ nào chưa từng bị chó cắn.”

Lâm Thanh Nha cắn môi, không nói gì, rũ mắt ngấm ngầm chịu đựng.

Mạnh Giang Dao nói: “Hơn nữa kết cục của con chó của Đường S còn thảm hơn nó nhiều.

Tiểu An, cô còn nhớ chứ?”

“Quên không được,” người phụ nữ lạnh lùng đứng im bên cạnh giống như người máy đáp, “Nếu không phải hôm sau Đường S ngủ dậy, khóc lóc chạy tới tố cáo, ai mà biết được bãi máu me nhầy nhụa kia là một con chó?”

Lâm Thanh Nha cúi đầu thấp hơn, ngón tay siết lại ngày càng chặt, đốt ngón tay trắng bệch.

Mạnh Giang Dao thở dài: “Đúng vậy, tôi cũng không quên.

Khi nó bước ra khỏi căn phòng ấy ống quần còn chảy máu xuống, ánh mắt đó nào giống với đứa nhỏ mười tuổi? Cũng may, may mà bị nhốt trong đó chỉ là một con chó.”

“Sao có thể…”

Cuối cùng Lâm Thanh Nha vẫn không nhịn được.

Cô nhẹ hít vào một hơi, kìm nén run rẩy trong giọng nói của mình, ngẩng đầu lên.

“Sao có thể cũng may được?”

“Ừ, tất nhiên là may không phải người,” Mạnh Giang Dao như là đang nói đùa, “Không thì chẳng phải nhà họ Đường có một kẻ giết người đúng không?”

“Nhưng Đường S kia cũng không phải là sơ ý,” giọng Lâm Thanh Nha run rẩy, “Dù anh ta có còn bé thì đó cũng là giết người.”

Mạnh Giang Dao không nói nữa.

Bà cụ quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Nha, ánh mắt đó quá bình tĩnh, khiến người ta sởn tóc gáy.

Lâm Thanh Nha không cảm thấy sợ, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, lạnh từ trong xương cốt lạnh ra.

Còn có đau nữa.

Lâm Thanh Nha đảo mắt nhìn sang bên cạnh, cố kìm nén nước mắt dâng lên như thủy triều.

“Trước đây, trên người anh ấy toàn là sẹo, một đứa trẻ còn bé như thế, hóa ra các người… Chỉ đứng nhìn anh ấy bị tra tấn như vậy…”

Mạnh Giang Dao im lặng lắng nghe, hỏi: “Cô hối hận?”

Hô hấp của Lâm Thanh Nha nghẹn lại.

Mạnh Giang Dao: “Hối hận lừa nó quay về nhà họ Đường, hối hận rời bỏ nó.

Nó chẳng cảm ơn cô lấy một chút, chỉ hận cô, hận suốt bảy tám năm.”

Lông mi Lâm Thanh Nha run lên, mất một lúc lâu để cô nén tiếng nức nở thật lâu sau cô đè nặng khóc nức nở, cô khe khẽ nói: “Cháu không hối hận.”

“…”

“Dù có cho cháu chọn lại trăm ngàn lần, cháu cũng không thể nào nhìn anh ấy bị nhà họ Từ đưa vào trường giáo dưỡng… Làm vậy sẽ huỷ hoại anh ấy.”

Lâm Thanh Nha quay đầu lại với đôi mắt hạnh ửng hồng, trong trẻo lạnh lùng nhìn Mạnh Giang Dao.

Đôi mắt ngấn lệ khiến cho đôi mắt cô càng thêm đẹp đẽ quyến rũ.

Mạnh Giang Dao với cô nhìn nhau một lúc, đột nhiên bà mỉm cười, vừa cười vừa lắc đầu: “Thảo nào, đúng là thảo nào.”

“Thảo nào gì ạ?”

Mạnh Giang Dao: “Thảo nào rõ ràng nó ghét tất cả động vật, bao gồm cả người, vậy mà lại cố chấp chờ cô, còn thế nào cũng phải là cô.”

Lâm Thanh Nha không nói gì.

Mạnh Giang Dao cười xong nói: “Nhưng tại sao cô lại đến với nó?”

Bà cụ vươn tay kéo tay Lâm Thanh Nha nắm ở trên bàn.

Đôi bàn tay ấm áp và gầy gò của bà dịu dàng vỗ về lên mu bàn tay Lâm Thanh Nha giống như xoa dịu cô.

Bà ấy nói: “Cô và Đường Diệc, rõ ràng khác nhau nhất, thậm chí cực kỳ trái ngược.

Cô hiền lành dịu dàng, tôn trọng lễ nghĩa, đến nói lời cay độc còn không nói được huống chi là làm; còn Đường Diệc, nó máu lạnh, kiêu căng, không từ thủ đoạn…”

“Đường Diệc rất tốt.”

Lâm Thanh Nha nhìn thẳng vào mắt bà cụ, từ tốn mà kiên định rút tay về.

Cô khẽ nói, nói rất nghiêm túc ――

“Còn cháu thì không tốt được như vậy.

Mấy điều này đều là thành kiến của bà ạ.”

“?”

Mạnh Giang Dao quay lại nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nha một chốc: “Cô thật sự cảm thấy thế?”

Lâm Thanh Nha gật đầu.

Mạnh Giang Dao lại cười: “Cô biết đổi thành người khác ngồi ở chỗ này của cô, bọn họ sẽ nói thế nào không?”

“Bọn họ sẽ nói giống những gì cháu nói.”

“Đừng suy bụng ta ra bụng người,” Mạnh Giang Dao cười bĩu môi lắc đầu, “Bọn họ chẳng cảm thấy bất công mà nói thay cho Đường Diệc chữ nào đâu, bởi vì bọn họ lo cho chính mình hơn, hoặc là mưu đồ, cho nên bọn họ không dám.”

Lâm Thanh Nha nhíu mày, theo phản xạ muốn phản bác lại.

Lại bị Mạnh Giang Dao không nhanh không chậm cản mất: “Giống như mấy năm Đường Diệc sống ở nhà họ Đường khi còn bé, mặc kệ nó bị bọn Đường S tra tấn thảm đến cỡ nào, chưa từng có một ai dám giúp đỡ nó.”

Sắc mặt Lâm Thanh Nha tái nhợt.

Có vẻ như Mạnh Giang Dao đoán được, quay đầu lại: “Cô xem, mặc dù chuyện tôi nói đã qua rất nhiều năm rồi nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Đường Diệc gọi cô là tiểu Bồ Tát đúng không, quả thật nó không gọi sai.”

Lâm Thanh Nha siết chặt tay: “Dù bọn họ không, ít nhất Đường Diệc cũng không như bà nói…”

Mạnh Giang Dao: “Vậy cô lại đoán xem, nếu đổi thành Đường Diệc ngồi ở đây nghe những lời này của tôi, nói sẽ có phản ứng gì?”

Ánh mắt Lâm Thanh Nha run lên: “Bà không thể làm như vậy.”

Mạnh Giang Dao: “Tại sao?”

“Bởi vì làm vậy ――” cô tức giận đến mí mắt trắng như tuyết ửng đỏ lên, “Không xứng làm trưởng bối.”

Lời này có lẽ là lời nặng nề nhất mà tiểu Quan Âm trong đời, đây là lời bất kính với trưởng bối nhất.

Mạnh Giang Dao sửng sốt.

Sau đó bà mỉm cười xua tay, quay lại dựa vào ghế mây: “Đường Diệc sẽ không quan tâm.

Tôi nói rồi, nó không thích bất kỳ động vật nào, kể cả tất cả mọi người bên ngoài.

Cho nên ai nói gì nó cũng sẽ không quan tâm, chỉ cần không liên quan đến cô ―― đây là sự máu lạnh tự cao của nó, không tin thì cô thử thăm dò nó xem.”

“…”

Lâm Thanh Nha không phản bác.

Cô nhớ đến bữa tiệc tối cách đây không lâu, bên ngoài hành lang trước toilet, ngực cô đau nhói đến không thở nổi khi Đường Diệc nghe thấy những lời đó, nhưng hắn lại lờ đi, thậm chí nói cười tự nhiên khiêu khích cô.

Cứ như người bị khinh thường trong những lời đó không phải hắn.

Lâm Thanh Nha nhắm chặt mắt lại.

Cô không dám nghĩ nữa, càng nghĩa càng đau đớn như đáy lòng bị xé rách đau đến không thở nổi, cô càng không muốn thất thố ở cái nơi lạnh lẽo này.

Dường như Mạnh Giang Dao nhận ra cảm xúc của cô, thản nhiên đổi chủ đề, giống như đây chỉ là một cuộc tán gẫu bình thường.

Cho đến khi mặt trời sắp lặn, người ở bếp hỏi Mạnh Giang Dao về việc sắp xếp cho bữa tối.

Lâm Thanh Nha uyển chuyển từ chối lời mời dùng cơm của Mạnh Giang Dao.

Trước khi đi, Lâm Thanh Nha đứng dậy tạm biệt bà, sau khi bước xuống bậc tam cấp, cô dừng lại, xoay người nhìn bà cụ đang đứng đấm lưng.

“Tại sao hôm nay lại gọi cháu tới ạ?”

Mạnh Giang Dao quay đầu lại, vô tội hỏi: “Tôi chưa nói à?”

“Chưa ạ.”

“Đúng là già rồi chóng quên… Chỉ là gọi đến nói vài chuyện thường này, nhà họ Đường lạnh lẽo, người sống chả được mấy người, Đường Diệc không đặt chân vào lấy một bước, có những lúc tôi muốn tìm một hậu bối trò chuyện ấy mà.”

Lâm Thanh Nha nhìn chằm chằm không nói gì.

Mạnh Giang Dao: “Cô không tin? Vậy cô nghĩ tại sao tôi gọi cô tới mà yên tâm theo tới thế này?”

Lâm Thanh Nha trầm mặc vài giây, rũ mắt: “Cháu tưởng bà phải nhắc nhở cháu về điều kiện lúc trước nhà họ Đường giúp anh ấy khỏi phải đi trường giáo dưỡng, cháu đã hứa không tiếp xúc với anh ấy nữa.”

Mạnh Giang Dao: “Năm đó không phải cô đã làm theo?”

Lâm Thanh Nha muốn nói lại thôi.

Mạnh Giang Dao cười nói: “Hơn nữa tôi cũng trừng phạt mình vì lỗi của người khác ―― thực hiện lời hứa hay không là lựa chọn của cô, tâm an hay áy náy là thành quả của cô, có liên quan gì đến tôi?”

Lâm Thanh Nha cứng họng.

Thấy Mạnh Giang Dao thật sự không có ý nhắc lại, Lâm Thanh Nha tạm biệt rồi xoay người đi.

Đi được vài bước, đột nhiên bà cụ cầm kéo làm vườn lên ở phía sau nhớ ra chuyện gì đó: “Mà này, cô không nói thiếu chút nữa tôi quên mất.”

“?” Lâm Thanh Nha xoay người lại.

Mạnh Giang Dao: “Chồng sắp cưới của cô là con trai độc nhất của truyền thông Nhiễm thị đúng không?”

Trong lòng Lâm Thanh Nha có linh cảm bất an: “Bà quen ạ?”

Mạnh Giang Dao: “Tôi chỉ tình cờ biết thôi, gần đây Đường Diệc đang lên kế hoạch cho một việc không quá vẻ vang, mười phút trước nó lấy danh nghĩa chồng sắp cưới của cô mời ông bà ngoại cô đến một nhà hàng nào đó ―― nhiều nhất nửa tiếng nữa sẽ đến.”

Ánh mắt Lâm Thanh Nha căng thẳng, sự bất an trong lòng ngày càng khuếch đại lên nhiều lần.

Mạnh Giang Dao quay người lại, giơ kéo làm vườn trong tay lên, khoa chân múa tay trước bụi cây: “Địa chỉ tôi đã cho người đưa cho trợ lý của cô, cô đi ra ngoài sẽ có người trả cô ta lại cho cô.”

“…Cảm ơn.

Bà Mạnh, gặp sau ạ.”

Thấy Lâm Thanh Nha cúi chào mình rồi mới bước nhanh rời đi, Mạnh Giang Dao đi qua đi lại, cuối cùng lo lắng đến đặt kéo làm vườn xuống: “Cô nói xem tại sao bây giờ vẫn còn có người trẻ tuổi kỳ lạ như thế?”

Nữ quản gia bình tĩnh hỏi lại: “Bà đang nói về Lâm Thanh Nha, hay là Đường Diệc và Đường Hồng Vũ?”

Sắc mặt Mạnh Giang Dao suy sụp, bà nói: “Đừng nhắc đến cái người chẳng ra gì đó.

Nghề gì cũng làm, nhà họ Đường bị cô ta làm mất hết mặt mũi… Lúc trước bảo Đường Diệc xử lý, vốn tưởng rằng nó sẽ đưa cô ta xuất ngoại, thế mà vẫn giữ lại.”

Nữ quản gia: “Có lẽ, Đường Diệc coi trọng huyết thống.”

Mạnh Giang Dao bật cười: “Đường Diệc coi trọng huyết thống? Cô cũng bị tiểu Bồ Tát kia lây bệnh à?”

Nữ quản gia: “Thế tại sao cậu ta giữ Đường Hồng Vũ lại.”

Mạnh Giang Dao: “Không bình thường đúng chứ?”

Nữ quản gia: “Vâng, từ sau khi Đường Diệc nhận chức, không nể tình với bất kỳ ai cả.”

Mạnh Giang Dao: “Không phải câu trả lời đã rõ ràng rồi sao.”

Nữ quản gia: “?”

Mạnh Giang Dao: “Những gì khác thường của Đường Diệc chắc chắn có liên quan đến Lâm Thanh Nha.

Về phần nguyên nhân là gì, chỉ có mình nó biết.”

“…”

Cuối cùng Mạnh Giang Dao cũng nhắm được vị trí, cúi người xuống, giơ kéo làm vườn lên cắt tách tách hai tiếng, mấy chiếc lá vàng khô rơi xuống đầy đất.

Mạnh Giang Dao không vội đứng dậy, tiếp tục cúi người dùng kéo làm vườn bới lùm cây, thuận miệng nói: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Nữ quản gia bước đến gần: “Bà thật sự mặc kệ chuyện của Đường Diệc và Lâm Thanh Nha?”

Mạnh Giang Dao tập trung nhìn chằm chằm cây cỏ, chậm rãi nói: “Con người, giống như những cái cây này nọ, khi còn nhỏ thì có thể cắt tỉa nhiều cành non tránh cho nó phát triển.

Nhưng nếu nó lớn…”

Mạnh Giang Dao đặt kéo làm vườn xuống, chống nó dưới đất, đỡ lưng chậm rãi đứng dậy: “Mà có lớn, cho dù có mọc dài cong xuống đất cũng không nhúc nhích nổi.

Rút ra hoặc là bẻ gãy.”

Nữ quản gia lắc đầu: “Rút không được, nhà họ Đường chỉ còn một cây duy nhất.”

Mạnh Giang Dao: “Đúng vậy, rút không được, tôi cũng lười bẻ.”

Nữ quản gia khó hiểu ngẩng đầu lên.

Mạnh Giang Dao nói đùa: “Người sống càng lâu càng thông thấu, không thể quá nghiêm túc, cho dù có bẻ gãy, cái lưng già này của tôi phải làm sao bây giờ?”

Hiếm khi nụ cười treo trên khuôn mặt không cảm xúc của nữ quản gia.

Mạnh Giang Dao nhẹ nhàng phủ bụi trên mặt một chiếc lá to, sau đó dùng kéo làm vườn làm gậy chống, chống đi ra ngoài.

“Huống chi, tên điên mà Dục Tuyết sinh đã không còn là đứa trẻ mặc cho người ta sắp đặt.”

Địa chỉ nhà hàng Mạnh Giang Dao đưa cho chỉ cách nhà họ Đường hai mươi phút chạy xe.

Bạch Tư Tư chạy như bay với tốc độ tối đa, cuối cùng đưa Lâm Thanh Nha đến dưới tầng nhà hàng trong vòng hai mươi phút.

“Giác nhi, cô lên trước xem hình tình đi, tôi tìm chỗ đỗ xe, xảy ra chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi trước!”

“Ừm.”

Tìm chỗ đỗ xe vào chập tối cuối cùng ở Bắc Thành đúng là thảm họa, Lâm Thanh Nha không có thời gian dây dưa với Bạch Tư Tư, lập tức đồng ý với kế hoạch của cô ta.

Địa chỉ rất cụ thể, nó chỉ thẳng đến phòng số 1 trên tầng VIP của nhà hàng.

Lâm Thanh Nha đi thang máy lên lầu.

Vừa ra khỏi thang máy thì có nhân viên phục vụ của nhà hàng đón chào trước: “Thưa cô, đây là tầng VIP, xin hỏi cô đã đặt trước chưa?”

Lâm Thanh Nha chần chừ nói: “Bạn của tôi đã đặt trước phòng số 1.”

“Bạn của cô họ gì ạ?”

“Đường.”

Nhân viên phục vụ gật đầu: “Vâng, mời cô đi theo tôi.”

“…”

Lâm Thanh Nha đi theo đối phương vào hành lang bên ngoài các phòng, đi được vài bước, cô nhớ ra điều gì đó hỏi: “Phòng này đã có khách khác đến chưa?”

“Chưa ạ, chỉ có một mình anh Đường ở đó.”

Lòng Lâm Thanh Nha nhẹ nhõm đi.

Tuy cô không biết Đường Diệc muốn làm gì, nhưng chỉ cần ông bà ngoại chưa tới thì vẫn còn kịp xoay chuyển tình hình hoặc là ngăn cản.

“Thưa cô, chính là nơi này.”

“Cảm ơn.”

Nhân viên phục vụ cúi người chào rồi rời đi.

Lâm Thanh Nha đứng ở trước cửa phòng, sau khi ổn định lại hô hấp, cô giơ tay gõ cửa phòng.

Lúc Lâm Thanh Nha thầm đếm ở trong lòng đến năm, cửa phòng được kéo ra, một người đàn ông mặc mặc áo len mỏng màu đen phối với một chiếc quần dài giản dị xuất hiện ở trong tầm nhìn của cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sự lười nhác trong mắt người nọ giảm đi, đôi con ngươi đen như mực co lại, giống như quấn chặt lấy bóng hình của cô, thoáng có chút như một giấc mơ ngoài ý muốn.

Lâm Thanh Nha khẽ nói: “Tôi tới để…”

Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra, cổ tay của Lâm Thanh Nha đã bị người nọ nắm chặt lấy kéo vào trong phòng, cửa phòng đóng lại ở phía sau cô.

Lưng cô dựa vào vách tường cứng.

Lâm Thanh Nha thoáng thất thần.

Khi cô gần như nghi ngờ mình đã bước vào một cái bẫy đã được giăng sẵn từ trước thì Đường Diệc vẫn luôn rũ mắt nhìn cô cuối cùng cũng cúi đầu xuống.

Cánh tay trái của hắn chống lên vách tường trên đỉnh đầu cô, cúi xuống trước mặt cô, cười với chất giọng khàn khàn: “Thiếu chút nữa tôi cho rằng mình đang nằm mơ, không thì làm sao có thể nhìn thấy tiểu Bồ Tát tự đưa mình đến cửa chứ?”

Lâm Thanh Nha hơi hé miệng ra.

【Đường S và mấy đứa nhỏ nhà khác…】

【Không cẩn thận…】

【Nhốt nó và con chó kia ở trong một phòng…】

Giọng nói của Mạnh Giang Dao từ nơi xa xăm mơ hồ vọng lại bên tai cô, quanh quẩn không thôi.

Nghe lần nào là trong lòng cô lại cảm thấy chua chát đau xót lần ấy.

Lâm Thanh Nha nhắm chặt mắt lại.

Tập trung.

Trước hết cô cần giải quyết vấn đề có thể xảy ra tiếp theo đây.

“Xem ra là có người báo tin cho cô?”

“――”

Lâm Thanh Nha bất ngờ mở mắt ra.

Nụ cười của Đường Diệc mang theo sự thù địch: “Ai?”

Lâm Thanh Nha nhỏ giọng hỏi: “Dục Diệc, anh đây là muốn làm gì?”

Đường Diệc: “Người báo tin không nói cho cô biết?”

Lâm Thanh Nha lắc đầu.

Thấy tiểu Quan Âm thành thật như vậy, Đường Diệc không khỏi bật cười, “Hỏi cái gì đáp cái đó, sao hôm nay tiểu Bồ Tát ngoan thế.”

Lâm Thanh Nha không hiểu sao được hắn ưu ái trêu đùa đến mặt nóng lên, cô tránh đi, khẽ nói: “Tôi chỉ biết anh cho người đi đón ông bà ngoại tôi.

Anh muốn làm gì cũng không sao cả nhưng đừng liên lụy đến bọn họ, được không?”

“Tôi muốn làm cái gì, cũng không sao?” Đường Diệc chậm rãi lặp lại lần nữa, giọng nói mang theo ý cười trầm khàn, “… Cô đúng là thật dám nói.”

“Sao?”

Lâm Thanh Nha đang khó hiểu thì thấy người trước mặt đã đứng dậy, hắn nắm cổ tay cô kéo vào phòng, “Đáng tiếc hôm nay có kịch, không thì chắc chắn tôi sẽ không lãng phí cơ hội này.”

“Kịch?” Trong lòng Lâm Thanh Nha ngày càng bất an, “Của ai?”

“Tự mình xem đi.”

“?”

Đột nhiên Đường Diệc dừng lại.

Dừng lại ở huyền quan trong phòng thông với lối đi vào khu vực dùng cơm trống trải.

Lâm Thanh Nha nhìn theo hướng Đường Diệc nghiêng người và nhìn thấy trên vách tường có một…

“Tấm gương.”

Nói chính xác hơn thì, đây là một tấm gương một chiều ――

Lâm Thanh Nha có thể nhìn thấy rõ ràng, trong gương, một người đàn ông mặc vest bị một người phụ nữ mặc váy đỏ lộng lẫy cầm theo cà vạt đè ở trên sofa.

Đôi môi đỏ mọng quyến rũ lướt qua cổ áo sơ mi trắng tinh của người đàn ông, tư thế thân mật, ánh mắt quyến rũ ướt át, hình như đang mờ ám thì thầm to nhỏ.

Lâm Thanh Nha không nghe thấy, nhưng cô có thể nhìn thấy: Hai người không có phản ứng gì khi cô và Đường Diệc đứng cách đó mấy mét.

Hơn nữa hai người đó còn là người cô quen.

Nhiễm Phong Hàm và Đường Hồng Vũ.

Lâm Thanh Nha hoảng hốt hít vào một hơi, trong mấy giây đó cô nghĩ đến điều gì đó, định lên tiếng nói.

“Ơ…”

Còn chưa kịp nói.

Đường Diệc đã đoán được từ trước, hắn đứng ở ngay phía sau cô, ngắm nghía phản ứng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, sau đó hắn ở phía sau lưng cô giơ tay giữ lấy chiếc cằm trắng nõn của tiểu Bồ Tát và hoàn toàn che mất miệng cô.

“Suỵt.”

Đường Diệc cúi đầu.

“Tiểu Bồ Tát ở dưới sân khấu nên làm khán giả đi, đừng quấy rối vở kịch này.”

Lâm Thanh Nha định đẩy tay Đường Diệc ra đi sang cách vách ngăn cản, nhưng cô còn chưa kịp bước đi đã bị Đường Diệc nắm lấy hai cổ tay cô để ra sau ép lên vách tường phía sau lưng.

Trong lúc giằng co, mảnh lụa trắng buộc tóc cô bị tuột xuống, mái tóc dài như lông quạ xõa xuống tán loạn, xõa trên bờ vai đơn bạc và trên lưng váy trắng của cô.

Phần đuôi tóc tại thành một đường thẳng nhỏ sau lưng cô, phần đuôi ở xương cụt hơi cong lên.

Trong lúc giãy giụa lưng cô dán vào trong lòng ngực hắn.

Dán sát.

Dường như cô không phát hiện ra, chẳng những không dừng lại mà còn lo lắng giãy giụa ở khoảng trống hẹp ở trước người hắn.

Váy trắng đan xen với mái tóc dài đen như mực, kéo khoảng trống hẹp lại gần sát, tóc cô cong lên cọ vào cổ hắn vì bị tĩnh.

Độ cong lồi lõm do đuôi tóc màu đen như lông quạ phác họa ra có bao nhiêu “Chết” người hắn đều cảm nhận được hết giữa khoảng cách thân mật.

Phút chốc.

Ánh mắt Đường Diệc tối đi, hít mạnh vào một hơi khí lạnh.

“Lâm Thanh Nha!”

Hắn hét lên với cô bằng chất giọng khàn khàn.

Đây là lần đầu tiên hắn dán sát vào tai Lâm Thanh Nha, gắt gỏng hét tên cô.

Lúc này tiểu Quan Âm bị dọa cho hoảng sợ.

Vài giây sau, cô mới chậm rãi quay lại nhìn hắn, đôi môi vẫn bị che kín, chóp mũi trắng nõn ửng đỏ lên.

Cô không che giấu được sự hoảng hốt trong đôi mắt màu trà, lông mi khẽ run rẩy, hàng mi đen nhánh được điểm thêm những giọt nước li ti, trong ngoài khóe mắt đều ửng đỏ.

Đã dán sát vào hắn như thế còn nhìn hắn.

Ngực Đường Diệc đau đến thở không nổi.

… Hắn sắp điên rồi.