Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 8: Lời đồn



Mùng bảy Tết, đoàn Côn kịch Phương Cảnh bắt đầu làm việc trở lại.

Buổi diễn đầu tiên của năm mới vào ngày mười hai tháng giêng, trước đó không có buổi diễn nào khác.

Giống như lớp dạy học bình thường: Vợ của trưởng đoàn là Kiều Sinh Vân đứng đầu nhóm sư phụ dạy, hướng dẫn các diễn viên trẻ luyện tập.

Hôm nay, Hướng Hoa Tụng vừa đến rạp hát lập tức nói: “Sư phụ Lâm của các cậu tới à?”

“Vâng trưởng đoàn, sáng sớm hôm nay sư phụ Lâm đã tới rồi.

Bây giờ đang ở phòng luyện tập, đích thân dạy An Sinh với mấy đứa nhỏ.”

“Ừ, để tôi đi xem.”

Phía sau sân sau đoàn kịch có một tòa nhà ba tầng ở phía Đông, tầng giữa tòa nhà ấy chính là phòng luyện tập của đoàn.

Hướng Hoa Tụng vừa mới lên cầu thang đã nghe thấy chỗ rẽ sau hành lang tầng hai truyền đến tiếng hát như oanh hót yến ca, uyển chuyển duyên dáng không ngừng quanh quẩn trên xà nhà, dường như trời cuối đông bị giục cho nảy ra ba phần ý xuân:

“Niểu tình ti xuy lai, nhàn đình viện, diêu dạng xuân như tuyến*…”

*Dịch nghĩa: Sợi tơ nhện mảnh mai mềm mại nhẹ nhàng bay lượn trên bầu trời trong vắt, như bị gió xuân thổi vào sân vắng.

(Trích từ “Kinh Mộng – Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ)

Hướng Hoa Tụng bước chậm lại.

Đã nhiều năm rồi ông ta không được nghe thấy giọng hát nhã nhặn mềm mại một phần ca, ba phần thở than thế này ở trong đoàn, không khỏi dừng bước đứng lại nghe si mê.

Ngay lúc tiếng hát sắp đưa ông ta đến đình trong khu vườn đầy sắc xuân thì đột nhiên một vài tiếng thì thầm to nhỏ ngày càng đến gần kéo ông quay về hiện thực ——

“Khó trách năm đó cô ấy mới mười bảy mười tám tuổi đã có thể một xướng thành danh ở Lê viên, ánh mắt này, giọng hát này, dáng người này, quá xuất sắc.”

“Còn phải nói? Gặp cô ấy rồi tôi mới biết, tại sao người ta hay nói vẻ đẹp tuyệt đỉnh của Côn khúc hoàn toàn phụ thuộc vào khuê môn đán.”

“Cậu nói xem vì chuyện gì mà năm đó ‘tiểu Quan Âm’ mai danh ẩn tích ngay lúc đỉnh cao sự nghiệp…”

“Đi thôi đi thôi, chúng ta có thể gọi tiểu Quan Âm được chắc? Chúng ta phải gọi là sư phụ Lâm.”

“Vậy cậu nói xem tôi gọi cô ấy là cô Thanh Nha được không? Cô ấy còn nhỏ hơn tôi hai tuổi đấy, gọi sư phụ Lâm cảm giác cô ấy già quá.”

“Ơ kìa, đừng tưởng sư huynh không biết chút tâm tư này của cậu, gọi cô Thanh Nha cũng không có khả năng cho cậu cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga đâu —— Ối ối! Ai đánh tôi đấy?”

Hai sư huynh đệ trong đoàn sờ đầu quay lại, đối diện với một khuôn mặt đen như đáy nồi.

Hai người lập tức ủ rũ: “Trưởng đoàn.”

Hướng Hoa Tụng: “Hai người các cậu không lo luyện tập cho tốt, ở đây làm cái gì?”

Sư huynh lanh trí nói: “Bọn con có nghe mà, nghe sư phụ Lâm hát hí khúc, học tập sư phụ.”

“Học tập? Hát vai nam năm sáu năm, bây giờ định chuyển sang vai đào à? Được thôi, ngày mai tôi lập tức bảo sư phụ các cậu ——”

“Ối đừng đừng, trưởng đoàn, bọn con sai rồi, đoàn trưởng đừng nói cho sư phụ biết!”

Hai sư huynh đệ xin tha một phen mới được thả cho chạy đi.

Hướng Hoa Tụng cau mày, quay đầu đi về phía phòng luyện tập cuối tầng hai.

Khi đoàn trưởng đẩy cửa vào, Lâm Thanh Nha đang mặc một chiếc áo dài trắng trơn, dáng người thướt tha, hai tay áo giữa không trung như những chú bướm bay trên không.

Cùng nhau, rơi xuống, thu lại.

Lâm Thanh Nha ôm lấy tay áo ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt chậm rãi thoát khỏi vai Đỗ Lệ Nương: “Động tác vung tay áo, độ cao dừng lại, chiều dài tung ra, phải nhịp nhàng, thiếu một thứ cũng không được, mọi người đã hiểu chưa?”

“…”

An Sinh dẫn đầu đám nhóc mờ mịt, gật đầu từ đầu đến cuối.

Cẩn thận sửa lại động tác tay áo của đám nhóc, Lâm Thanh Nha nhìn thấy Hướng Hoa Tụng ở cửa.

Cô sắp xếp cho bọn An Sinh tự luyện tập vung tay áo.

“Chú Hướng?”

“Vất vả cho cháu rồi.

Để cháu dạy đám nhóc này đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn,” Hướng Hoa Tụng cười khổ, “Cháu và bọn chúng quá chênh lệch, hẳn dạy rất mệt mỏi nhỉ?”

Lâm Thanh Nha khẽ lắc đầu: “Coi như là củng cố nền tảng.”

“Đó là do bọn chúng may mắn.”

“Chú Hướng,” Lâm Thanh Nha tạm dừng, “Bên kia trả lời sao ạ?”

“…”

Tất nhiên Hướng Hoa Tụng biết “Bên kia” Lâm Thanh Nha nhắc đến là gì, ông ta trầm mặc một lúc lâu, thở dài: “Còn sao nữa.”

“Sao ạ?”

Hướng Hoa Tụng nói: “Hai ngày qua vẫn viện lý do, nói gì mà việc tái phát triển khu đất này liên quan đến quy hoạch toàn bộ khu thương mại, phải đợi cấp cao quyết nghị.”

Tay áo của Lâm Thanh Nha đung đưa, cụp mắt xuống.

Hướng Hoa Tụng không để ý, mặt ủ mày chau: “Sáng nay đột nhiên bọn họ gọi điện cho chú, nói hạng mục này đã được chuyển giao cho trụ sở chính của tập đoàn Thành Thang, chiều này người phụ trách mới sẽ đưa đối tác hợp tác đến chỗ chúng ta tham quan.”

“…Đối tác hợp tác?”

Lâm Thanh Nha giật mình, ngước mắt lên.

Hướng Hoa Tụng lắc đầu thở dài: “Đúng vậy, thái độ của người phụ trách mới bên kia rất cứng rắn, đây là không muốn để lại đường sống nào cho chúng ta trao đổi, đưa người khác đến ý muốn trực tiếp đuổi người mà.”

Im lặng một lúc, Lâm Thanh Nha khẽ hỏi: “Chiều này bọn họ đến đây?”

“Đúng thế, lúc điện thoại nói như vậy.”

Lâm Thanh Nha gật đầu: “Cảm ơn chú Hướng, cháu hiểu rồi.”

“Haizz, chuyện này là do chú Hướng vô dụng, vốn tưởng đã cắm rễ ở Bắc Thành đã nhiều năm, thế nào cũng có thể chuẩn bị thuận lợi kéo dài chút thời gian với bên sếp Ngụy, không ngờ hạng mục này chuyển về trụ sở chính của Thành Thang ——”

Hướng Hoa Tụng ngừng lại, lời chưa nói xong hóa thành một tiếng thở dài cười khổ: “E là đoàn chúng ta không có cái may mắn khổ tận cam lai.”

“…”

Lâm Thanh Nha nhíu mày, không nói gì.

Cơm trưa dùng ở đoàn kịch.

Trong Lê viên rất trọng bối phận.

Lâm Thanh Nha theo học sư phụ Du Kiến Ân, truyền nhân Côn khúc đời thứ hai, dù là học trò cuối cùng, tuổi lại nhỏ, nhưng bối phận ở Lê viên vô cùng cao.

Cô không tiện ngồi ăn cùng bàn với các diễn viên đoàn kịch, hơn nữa cô đã quen ăn chay, Hướng Hoa Tụng đặc biệt bố trí một “căn bếp nhỏ” trong nhà ăn đoàn kịch cho Lâm Thanh Nha.

Trước và sau bữa trưa Lâm Thanh Nha không hề nhìn thấy Bạch Tư Tư, hỏi ra mới biết Bạch Tư Tư chạy theo các sư huynh đệ trong đoàn đến nhà ăn nhỏ.

Khi Lâm Thanh Nha vén rèm đi vào, bên trong trò chuyện vô cùng sôi nổi.

“Đường điên lại muốn tới? Không thể nào!”

“Muốn lấy mạng người ta mà.

Lần trước tôi bị con chó dữ của anh ta dọa cho sợ tới mức để lại di chứng, đến bây giờ nghe thấy tiếng chó sủa còn hoảng đây này.”

“Không phải nói Ngu Dao nhìn trúng mảnh đất của đoàn kịch chúng ta à, sao thành Đường Diệc muốn tới?”

Tay đang vén rèm của Lâm Thanh Nha chợt dừng lại.

Cô nhìn qua, bước sang.

“Mọi người không nghe nói gì à?”

“Hả? Nghe nói gì?”

“Lại đây lại đây, vào đây nghe sư huynh nói cho biết —— trong giới nghệ sĩ đồn rằng, Ngu Dao ôm đùi vàng của tập đoàn Thành Thang, thăng tiến vùn vụt.”

“Thật không đó?”

“Thật, có người tận mắt nhìn thấy Ngu Dao và Đường Diệc ở trong khách sạn vào ngày mùng bốn, cùng nhau dùng bữa tối, cùng nhau trải qua đêm đẹp!”

“…”

Mọi người vây quanh bàn vuông ồ lên.

Sau khi cơm nước xong, vui nhất là nghe mấy tin đồn thế này, mọi người không kìm được, ai ai cũng châu đầu ghé tai, nhưng đa số vẫn là nửa tin nửa ngờ.

“À, chuyện này tôi biết!”

Một giọng nói quen thuộc không biết vang lên từ góc nào.

Trong ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Thanh Nha ánh lên sự bất đắc dĩ, cô đi về phía giọng nói, quả nhiên nhìn thấy Bạch Tư Tư đang cầm bát, chen vào trong đám người đang nhốn nháo giống như một con sóc.

“Cô Bạch, cô biết? Biết cái gì thế?” Mấy sư huynh đệ mù mịt hỏi.

“Đường Diệc và Ngu Dao, tôi đã nhìn thấy họ.

Vào đêm mùng 4 Tết ở nhà hàng kiểu Pháp lancefair gì đó, lúc tôi chờ giác nhi nhà tôi, vừa khéo nhìn thấy Ngu Dao và trợ lý của cô ta.”

“Ồ? Thế Ngu Dao đi cùng Đường Diệc thật à?”

“Đảm bảo là cùng dùng bữa tối, cùng trải qua đêm xuân,” Bạch Tư Tư cười xấu xa, “Tuy tôi không tận mắt nhìn thấy nhưng dám chắc tám phần, bởi vì tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của trợ lý Ngu Dao và Ngu Dao!”

“Bọn họ nói cái gì?”

“…”

Bị Bạch Tư Tư thêm mắm thêm muối thừa nước đục thả câu, dù là người có hứng thú hay không hứng thú trong nhà ăn nhỏ đều dựng lỗ tai lên nghe.

Bạch Tư Tư: “Trợ lý cô ta đợi ở phòng trà, nói bình thường Đường điên ỷ mình đẹp trai không để ý đến ăn mặc, chưa bao giờ mặc vest nghiêm chỉnh, thế nhưng tối hôm đó lại ăn mặc hết sức chỉnh chu.

Hơn nữa còn đến sớm hơn giờ hẹn tận hai tiếng đồng hồ! Mọi người cũng nghe nói thế, kiểu này làm gì giữa họ không xảy ra chuyện gì cho được?”

Các sư huynh đệ đoàn kịch nghe xong, bàn tán sôi nổi.

“Hóa ra mọi người hay nói Đường điên chay mặn đều không ăn, chỉ có thể ngắm hí phục của các người đẹp chứ không chạm vào —— xem ra lần này lật thuyền chính là muốn thua trong tay Ngu Dao.”

“Vậy thì chắc chắn mảnh đất này giao cho đoàn ca múa hiện đại của Ngu Dao rồi?”

“Không hổ là thái tử của Thành Thang, quá bạo tay mà —— nếu mà viết thành kịch bản, đây sẽ là ‘Thái tử hào phóng ném nghìn vàng, chỉ vì mua nụ cười của mỹ nhân’ nhỉ?”

“Ha ha, tôi thấy được đó, kịch bản mới của đoàn năm nay quyết định cái này đi!”

“Quyết định cái gì mà quyết định!”

Đột nhiên cửa sổ bị đẩy ra, giọng nói bực dọc vang lên oanh tạc toàn bộ nhà ăn.

Không biết ai gân cổ gào lên: “Đại sư huynh tới!”

“Ối ——”

Thoáng chốc các sư huynh đệ trong đoàn vây quanh bàn tản ra bốn phía như chuột, để lại một mình Bạch Tư Tư nghiệp vụ không chuyên ngồi ngớ người ra ở giữa.

Đợi hoàn hồn lại, Bạch Tư Tư chớp chớp mắt, nhìn phía cửa cười gượng: “Giác nhi, cô tới hồi nào vậy?”

“Lúc cô nói.”

“Tôi có nói gì đâu…”

Lâm Thanh Nha lạnh nhạt nhìn chòng chọc.

Bạch Tư Tư bị nhìn đến chột dạ, không dám nói nữa.

Cô ta xám xịt nhảy xuống ghế dài, trở lại bên cạnh Lâm Thanh Nha.

Đại sư huynh Giản Thính Đào nén cơn giận dữ, lúc này đã đi vào, nói với Lâm Thanh Nha: “Sư phụ Lâm, sư phụ và trưởng đoàn mời sư phụ Lâm đến rạp hát một chuyến.”

“Hửm?”

“Đường Diệc tới, cùng với ——”

“?”

Sau một lúc lâu không thấy Giản Thính Đào nói tiếp, Lâm Thanh Nha ngoái đầu lại nhìn.

Giản Thính Đào nhớ đến mấy lời nói đùa vừa rồi của các sư đệ, nhíu mày, bất mãn nói:

“Anh ta tới cùng Ngu Dao.”