Ngọt Ngào Đến Nghiện

Chương 14: Cô bé con của anh



Dường như nằm trong cái ôm ấm áp của người chồng mới cưới khiến Liễu Dung Nghiên rất an tâm. Cô ngủ say đến mức phá vỡ quy tắc thức dậy vào mỗi năm giờ sáng của mình.

Phó Liên Ngạo muốn dậy sớm hơn cô nhưng lại sợ chuông báo thức làm phiền giấc ngủ của vợ nên tối hôm qua anh chỉ có thể đeo tai nghe bluetooth.

Đầu thu, ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu xuống, những chiếc lá chao liệng trong gió rồi đáp xuống mặt đất. Rèm cửa lay động theo chiều gió thỉnh thoảng lại chiếu xuống gương mặt thanh tú của cô ánh sáng chan hòa.

Phó Liên Ngạo chăm chú ngắm nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình. Cô không biết gì, chỉ theo bản năng rúc mặt vào ngực anh, tựa như đang tìm một chốn về bình yên giữa bao sóng gió cuộc đời. Phó Liên Ngạo cầm tay cô, động tác đầy yêu thương, anh nói: "Dung Nghiên, tôi sẽ không để ai làm tổn thương em nữa."

Anh ôm cô thêm một lúc rồi ngồi dậy rời khỏi giường ngủ. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, anh đi xuống phòng bếp, đeo tạp dề màu đen lên người.

Một người đàn ông điển trai, sở hữu khuôn mặt như tạc tượng, còn đẹp hơn so với những minh tinh trong giới giải trí đang đứng ở phòng bếp. Hai miếng thịt bò ngon lành, màu đỏ tươi được anh cắt ra, rau được rửa sạch sẽ, khu vực bếp đã được lau dọn cẩn thận.

Khả năng nấu nướng của anh có thể không so sánh được với những đầu bếp ở nhà hàng nhưng chắc chắn có thể làm vừa lòng cô vợ nhỏ của mình. Phó Liên Ngạo còn cẩn thận kiểm tra lại danh sách những loại thức ăn mà vợ mình bị dị ứng hoặc không thích.

Phó Liên Ngạo lần lượt áp chảo hai miếng bít tết rồi đặt lên đĩa để trang trí. Anh còn dựa theo sở thích của Liễu Dung Nghiên để chuẩn bị nước ép trái cây.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong, Phó Liên Ngạo bưng khay đồ ăn đi lên lầu. Anh vừa bước đến cửa thì cửa phòng đã mở ra.

Liễu Dung Nghiên sững sờ nhìn anh bước vào phòng. Cô vẫn chưa tỉnh táo để tiếp nhận chuyện này, mãi đến lúc Phó Liên Ngạo gọi tên cô mới sực tỉnh.

Phó Liên Ngạo đặt thức ăn lên chiếc bàn tròn gần cửa sổ, quay đầu nói: "Tôi có chuẩn bị bữa sáng, em mau ăn chút gì đi."

Tối hôm qua chưa ăn gì nên bụng cô cũng có chút đói. Cô không từ chối mà đi đến bàn ăn, thật sự quá khó tin khi một thiếu gia như anh có thể nấu ra những món ăn ngon đến vậy.

Miếng bít tết của cô đã được anh cắt thành từng miếng nhỏ để dễ ăn hơn.

Liễu Dung Nghiên lịch sự nói: "Cảm ơn anh."

Những món ăn anh làm đều là món mà cô thích, đĩa pudding dâu ngọt ngào núng nính được trang trí rất dễ thương. Anh thậm chí đã làm một chú thỏ nhỏ bằng mứt dâu lên đó.

Cô chỉ ăn vài miếng thịt nhỏ rồi chuyển sang ăn pudding dâu, nó không quá ngọt mà có vị ngọt thanh, có chút chua nhẹ. Liễu Dung Nghiên bất giác chống một tay lên má, tập trung ăn món ngon trước mặt.

Hai má của cô lúc ăn sẽ không kiểm soát được mà phồng lên đôi chút, như một cô bé con non nớt, ánh mắt ngây thơ không chịu được.

Liễu Dung Nghiên nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình không rời. Ngẩng đầu lên thì đã thấy gương mặt Phó Liên Ngạo chỉ cách cô khoảng hai mươi centimet. Cô ngây người, cái cổ thon dài vội rụt lại, đôi mắt trong veo chớp liên tục mấy cái: "Có... có chuyện gì vậy ạ?"

Phó Liên Ngạo không để cô phát hiện ra sự mất tự nhiên của mình. Anh vươn tay chạm lên khóe môi của cô, bình tĩnh nói: "Trên miệng em có dính chút mứt."

Liễu Dung Nghiên vội chạm tay lên mặt nhưng lại không tìm thấy vị trí bị dính mứt. Cô nghi hoặc nhìn anh, dường như không tin vào câu trả lời ấy.

Anh ho khan một tiếng, né tránh ánh mắt dò xét của cô, lại nói dối không chớp mắt lần nữa: "Tôi đã giúp em lau rồi."

"Sao anh không dùng giấy lau vậy ạ?"

Phó Liên Ngạo như muốn ngừng thở, yết hầu

lên xuống mấy cái. Cô vợ nhỏ của anh đôi lúc chẳng đáng yêu gì cả. Sao lại cứ phải làm khó anh vậy chứ?

Bởi vì căn bản trên miệng cô không dính gì nên anh mới không dùng giấy lau chứ sao.

Bởi vì anh không kìm lòng được muốn chạm vào mọi đường nét trên khuôn mặt của cô. Từ đôi môi anh đào đến cặp má mềm mịn tưởng chừng có thể nhéo ra nước và chiếc mũi thon nhỏ đều có thể khiến người ta trầm luân, mê mẩn.

Liễu Dung Nghiên nghe vậy chỉ gật đầu, cũng không biết là có tin hay không.

Ăn xong, cô muốn rửa bát, anh vẫn như cũ dành công việc này từ tay của cô.

Cô gái nhỏ ấm ức phải ngồi trên sofa xem phim, chiếc chăn lông trắng quấn quanh người tạo thành một cục bông nho nhỏ.

Phó Liên Ngạo vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh chú hamster con gặm bánh. Cặp má trắng nõn phồng lên, cô giơ tay áp lên hai bên má.

Anh dựa lưng vào tường, cũng cười ngây ngốc theo hành động của cô.

Một cô bé con đáng yêu, hồn nhiên, đôi lúc lại như chú nhím nhỏ thế này, làm sao người khác không yêu thương cho được.

Liễu Dung Nghiên cắn xong một miếng bánh, ngẩng đầu lên thì Phó Liên Ngạo đã bước tới ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô rất thoải mái nhường cho anh một chiếc bánh của mình, lại chỉ cho anh cách ăn đúng nhất: "Loại bánh này anh phết thêm chút bơ hoặc chấm với sữa chua ăn sẽ rất ngon đó ạ."

Phó Liên Ngạo nghe theo lời cô, chọn cách thứ hai là chấm cùng sữa chua. Quả thật rất ngon, chua chua ngọt ngọt.

Đợi cô ăn xong bánh, Phó Liên Ngạo mới mở lời: "Dung Nghiên, lát nữa anh phải đi công tác rồi."

Liễu Dung Nghiên nhìn anh, có hơi giật mình, sau đó cô hỏi: "Anh đã chuẩn bị hành lý chưa?"

Phó Liên Ngạo trả lời: "Trợ lý Tiêu đã sắp xếp đồ đạc xong rồi. Tôi nghĩ mình nên thông báo cho em trước."

Dù sao chỉ mới kết hôn hơn một tuần mà chồng đã đi công tác thì cũng không tốt lắm. Nếu không phải là vì dự án quan trọng thì anh cũng sẽ không trực tiếp ra mặt đàm phán với đối tác.

Hai người yên lặng trong chốc lát, Liễu Dung Nghiên cúi đầu, cũng không cảm thấy có gì mất mát hay khổ sở, cô cứng nhắc dặn dò anh vài câu như phải chú ý sức khỏe, mặc đồ đừng để bị lạnh,...

Phó Liên Ngạo đã đoán được phản ứng của cô, mặc dù không nỡ nhưng công việc không thể chậm trễ. Anh chỉ có thể "cảm ơn" cô một tiếng.

Tài xế đã lái xe chờ trước cửa, Phó Liên Ngạo đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo.

Liễu Dung Nghiên cũng đứng lên theo anh, cô muốn tiễn anh đi công tác. Nhưng Phó Liên Ngạo bảo cô không cần ra ngoài bởi vì trời đang nắng gắt. Anh sợ cô bị cảm nắng.

Cô rất hiểu chuyện, không cố chấp đi theo anh nữa mà xoay người đi lên lầu. Phó Liên Ngạo cứ tưởng cô về phòng nghỉ ngơi cho đến khi kéo vali ra cửa, trên cầu thanh truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

Liễu Dung Nghiên chạy xuống, trên tay cầm một chiếc khăn quàng màu đen, dày dặn, ấm áp. Cô gấp nó lại cẩn thận rồi đưa cho anh, nói: "Hôm qua em xem tin tức, mấy ngày này ở Mỹ đang có tuyết, nhiệt độ thấp lắm. Anh dùng cái này, chú ý giữ ấm cơ thể nhé."

Phó Liên Ngạo thu lại sự lạnh nhạt trong mắt, anh mỉm cười nhìn cô, vui vẻ nhận lấy chiếc khăn quàng. Anh vươn tay ôm mặt cô, ngón tay mơn trớn hàng lông mày thanh tú của cô gái nhỏ: "Vợ à, sao em lại đáng yêu quá vậy hả?"

Vừa dứt lời, không đợi cô kịp phản ứng thì anh đã dời tay khỏi người cô. Anh xoa đầu cô và nói: "Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi. Đừng chịu đựng một mình, nhé?"

Liễu Dung Nghiên gật nhẹ đầu, trước khi anh lên xe, cô vẫn không quên nói một câu: "Anh đi cẩn thận nhé! Chúc anh thượng lộ bình an."

Cho tới khi chiếc xe lăn bánh nửa đoạn đường, trong trí nhớ của anh vẫn hiện lên khuôn mặt của Liễu Dung Nghiên và cả giọng nói dịu dàng của cô. Tất cả làm đáy lòng anh dâng lên cảm giác khó tả, như tách trà nóng chậm rãi sưởi ấm trái tim băng lạnh của anh.