Ngọt Ngào Đến Nghiện

Chương 21: Người đàn ông của em



Sức khỏe của Liễu Dung Nghiên hồi phục khá nhanh, chỉ nằm viện ba ngày đã được bác sĩ cho phép về nhà để điều dưỡng. Bác sĩ và y tá khen ngợi Phó Liên Ngạo đã chăm sóc vợ rất tốt, người bình thường có lẽ phải ở lại đến một tuần cũng chưa chắc đã khỏe hẳn.

Mặc dù được cho xuất viện nhưng Phó Liên Ngạo vẫn khăng khăng muốn vợ mình ở thêm vài ngày để theo dõi sức khỏe. Cô bé con ốm yếu, xanh xao khiến anh rất lo lắng. Thậm chí, anh đã tranh cãi với bác sĩ ngay trong phòng bệnh.

Những lúc như thế, Liễu Dung Nghiên lại giật nhẹ cánh tay của anh, bảo anh phải lễ phép với bác sĩ. Phó Liên Ngạo nào dám làm trái ý cô, yên lặng để bác sĩ kê thuốc cho cô xuất viện.

Phó Liên Ngạo ngồi bên cạnh, nắm tay cô, rất ra dáng một người "anh lớn" khuyên nhủ: "Vợ à, chúng ta ở lại vài ngày nữa để theo dõi, được không em?"

Liễu Dung Nghiên lắng nghe lời dặn dò của bác sĩ, không bỏ sót một chữ, cô nhận đơn thuốc từ tay bác sĩ, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn.

Bác sĩ ra ngoài, lúc này cô mới quay sang nhìn anh. Liễu Dung Nghiên mỉm cười tự nhiên khiến thần sắc cũng theo đó mà hồng hào và có sức sống đôi chút: "Liên Ngạo, em thật sự đã khỏe rồi. Em không thích bệnh viện chút nào nên anh đừng bắt em ở lại, được không ạ?"

Xong rồi! Cô bé con nói như thế, giọng điệu còn mềm mại, đáng yêu tới vậy, anh làm sao cưỡng lại được.

Phó Liên Ngạo thở dài, không cố chấp với suy nghĩ của mình nữa. Anh xoa nhẹ đầu cô, khẳng định chắc nịch: "Không ở lại cũng được, cùng lắm thì anh đảm nhận việc chăm sóc em."

Báo chí đã nhận được tin tức từ rất sớm, phóng viên đợi bên ngoài cổng bệnh viện lên đến hàng trăm người. Tin tức liên quan đến nhà họ Phó liên tục xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đã gây nên sự chú ý của cư dân mạng. Đặc biệt là việc Liễu Dung Nghiên đột nhiên phải vào bệnh viện cấp cứu chỉ sau vài ngày ổn định được tình hình tập đoàn và cả việc Phó Liên Ngạo bình an thoát chết.

Cuộc chiến hào môn luôn là điều khiến mọi người tò mò và thích thú. Những âm mưu, đồn đoán xoay quanh hận thù, lợi ích và tiền tài trong nội bộ gia tộc luôn là biến số lớn nhất mà các "thám tử mạng" không ngừng điều tra.

Phó Liên Ngạo sớm biết sẽ xảy ra chuyện này nên đã cho người giả dạng làm anh và cô để đánh lạc hướng truyền thông. Trong lúc này, anh không muốn có bất kì điều gì uy hiếp và gây ảnh hưởng đến tinh thần của cô xuất hiện.

Trên xe, Liễu Dung Nghiên và anh ngồi ở ghế sau, tài xế là một người đàn ông trung niên không quá quen mặt.

Cô phát hiện ra một chuyện rất thú vị là đằng sau ghế ngồi có đầy ắp đồ ăn vặt và thực phẩm bổ dưỡng. Cô xoay người, với tay muốn lấy một bịch snack thì bị Phó Liên Ngạo giành trước.

Anh cất giọng nghiêm nghị: "Đồ ăn vặt đợi sau này khỏe hẳn mới được ăn. Từ giờ cho đến cuối tháng, em chỉ được ăn những thức ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, không được phép ăn đồ ăn nhanh."

Liễu Dung Nghiên luyến tiếc nhìn theo những gói snack, kẹo ngọt bị anh gạt sang ra phía xa. Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn anh, lại ra bộ tủi hờn cụp mắt lại.

Phó Liên Ngạo đau lòng cho cô, nhưng không thể nào không nhớ lời bác sĩ dặn dò. Anh vươn tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ của cô, lý trí khuất phục trái tim, anh nói: "Không ăn đồ ăn sẵn. Về nhà anh làm cho em ăn, được không vợ?"

"Thật sao ạ?"

"Không lừa vợ."

Hai mắt cô sáng rực lên, tựa như những vì sao trong đêm tối mịt mờ. Lúm đồng tiền nhỏ xinh thoát ẩn thoát hiện theo nụ cười yểu điệu của cô gái.

Cô vui làm anh cũng vui lây theo, nét cười tràn ra khóe mắt.

Tài xế ở ghế lái chưa bao giờ thấy một Phó Liên Ngạo ấm áp và dịu dàng như vậy. Ông ấy nhất thời chấn động, mất tập trung khi lái xe, đôi mắt nhìn qua kính chiếu hậu không rời.

Phó Liên Ngạo nhận ra có người đang nhìn, anh hơi cau mày ngẩng đầu lên, trao cho tài xế ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng.

Tài xế: Được rồi, tôi biết cậu chỉ như thế với cô vợ nhỏ.

Ông dứt khoát không để ý đến đôi vợ chồng son đằng sau nữa.

Vừa về đến nhà, Liễu Dung Nghiên đã gấp không chịu được. Cô kéo tay anh đi thẳng đến phòng bếp, còn thuận tay đeo tạp dề màu hồng cho anh.

Phó Liên Ngạo ghét bỏ muốn cởi ra nhưng liếc sang gương mặt mong chờ, hồn nhiên của cô, anh vẫn để mặc chiếc tạp dề trái ngược với tính cách ở lại.

Anh làm loại snack phổ biến nhất là snack khoai tây.

Khoai tây được anh hấp chín rồi tán nhuyễn ra, tiếp đến là cho thêm các loại bột như bột bắp, tinh bột bắp, bột hành và bột tỏi, sau đó là cho vào các gia vị cần thiết làm cho món snack ngon hơn.

Qua thêm một số công đoạn như nhào bột, cán bột và tạo hình rồi cho vào chiên đến khi miếng bột mềm dẻo trở nên giòn rụm, món snack thơm ngon đã ra đời.

Phó Liên Ngạo để tất cả vào một bịch giấy đưa cho cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh chăm chú xem từng bước.

Anh véo nhẹ cặp má núng nính, mềm mềm của cô, giống như nhìn một đứa bé rồi nói: "Cô bé con hai mươi ba tuổi, ăn có ngon không?"

Liễu Dung Nghiên cho một miếng vào miệng, cảm nhận hương vị mằn mặn, cay cay nơi đầu lưỡi. Cô gật đầu lia lịa, cười tươi không ngớt.

"Liên Ngạo, anh thật lợi hại!"

Cô vừa nói vừa đung đưa chân, cô được anh đặt ngồi lên bếp, vì vậy nhìn từ khoảng cách này chân có chút ngắn. Ít nhất thì so với anh là quá chênh lệch.

Phó Liên Ngạo chống tay lên mặt bếp, cắn miếng snack trên tay cô trước khi cô kịp cho vào miệng.

"Thật sự lợi hại sao?"

Liễu Dung Nghiên không keo kiệt mà còn đút thêm cho anh một miếng. Cô rất hào phóng gật đầu tán dương anh lần nữa, còn nói thêm một câu: "Mẹ em gọi đó là người đàn ông của gia đình."

"Mẹ nói sai rồi."

"Sao ạ?"

Anh bật cười, nhéo mũi cô một cái, ngữ khí đặc biệt êm dịu, trầm ấm: "Anh chỉ là người đàn ông của em."