Ngọt Ngào Đến Nghiện

Chương 24: Đến thăm ông nội



Hôm nay, Liễu Dung Nghiên và Phó Liên Ngạo dậy sớm hơn thường ngày.

Anh phải xử lý xong tất cả mọi văn kiện và công việc của tập đoàn để dành cả ngày ở bệnh viện cùng ông nội. Còn cô phụ trách chuẩn bị thức ăn và một số đồ dùng cần thiết cho ông cụ Phó. Hai người đã quyết định sẽ ở lại với ông qua đêm để đón ông xuất viện vào ngày mai.

Ông cụ Phó không điều trị ở bệnh viện công mà là bệnh viện tư nhân thuộc quyền quản lý của tập đoàn Phó Hoằng. Phòng bệnh của ông nằm ở khu vực được ưu tiên nhất nên tương đối yên tĩnh, cả một tầng không quá năm bệnh nhân.

Liễu Dung Nghiên ôm một bó hoa hồng xanh đi vào. Vừa nhìn thấy cô, hai mắt cụ Phó sáng rực lên, cũng chẳng thèm quan tâm đến bàn cờ đang đánh dở với mấy ông bạn già.

Ông cụ thiếu điều muốn nhảy xuống giường để khoe khoang cô cháu dâu yêu quý: "Giới thiệu với mấy ông, đây là Dung Nghiên, là cháu dâu của tôi."

Liễu Dung Nghiên cười nhẹ, cúi đầu lễ phép chào hỏi: "Cháu chào mọi người ạ!"

Phó Liên Ngạo dường như đã tàng hình ngay trong chính nơi mà anh thường hay ghé tới và những người mà anh thân thiết nhất. Tất cả bạn bè của ông nội đều đổ dồn ánh mắt tán thưởng cho cô vợ nhỏ của anh mà chẳng mảy may để ý gì đến đứa cháu hàng ngày đánh cờ, câu cá cùng bọn họ.

Bị mọi người bơ đẹp, Phó Liên Ngạo cũng không lên tiếng để tránh rước nhục. Anh biết rõ tính cách của ông nội, càng nói càng giúp ông ấy có cơ hội để trêu chọc anh hơn.

Một cô gái ở độ tuổi hai mươi ba trò chuyện với mấy ông lão đã ngoài bảy mươi, trái với suy nghĩ của người khác là quan điểm sẽ bất đồng, Liễu Dung Nghiên rất được lòng của các cụ.

"Ông Liêm, cô cháu dâu này của ông đúng là phước trời ban đấy. Giới trẻ ngày nay hiếm ai am hiểu về trà đạo với mấy cái xa xưa của chúng ta lắm."

"Phải nói là nhà họ Phó có phúc mới đúng, có được cháu dâu vừa xinh đẹp vừa ngoan hiền thế này cơ mà."

Ông cụ Phó nghe lời khen của mấy ông bạn già dành cho cháu dâu, tự hào đến nỗi mũi cũng muốn nở ra.

Liễu Dung Nghiên cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Ông nội có thể vui vẻ nói chuyện cùng bạn bè chứng tỏ sức khỏe đã có chuyển biến tốt.

Cô lại quay đầu nhìn anh, trùng hợp thay anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.

Hai người không tỏ ra lúng túng hay ngượng ngùng, cô cười, anh cũng cười theo. Mà cảnh này vừa hay được mấy ông lão trên giường bệnh nhìn thấy hết.

Các cụ già gật gù, thầm nghĩ: Vợ chồng mới cưới thật khác, dù ở đâu đều có thể thể hiện tình cảm.

Ông cụ Phó giờ mới nhớ đến đứa cháu trai đã đứng trong góc hơn một tiếng đồng hồ. Vốn là định tỏ ra lạnh nhạt một chút nhưng tình cảm của đôi vợ chồng tốt như thế, ông cũng vừa ý phần nào.

Tâm trạng vui thì mọi điều đều suôn sẻ, ông cụ vẫy tay gọi Phó Liên Ngạo: "Liên Ngạo, lại đây nói chuyện cùng mọi người đi!"

"Cũng đâu phải con nít, cứ phải đợi người ta lên tiếng mới đến à?"

Phó Liên Ngạo từ tốn bước tới, ngồi xuống bên cạnh Liễu Dung Nghiên.

Cô gái nhỏ chăm chú xem trưởng bối chơi cờ, thỉnh thoảng lại lén chỉ cho ông cụ Phó một nước đi. Kết quả là hai ông cháu cứ lén cười thầm, thủ thỉ với nhau về chuyện "gian lận".

Ông bạn già của ông Phó không chịu thua, liên tục chơi mấy trận liền. Số tiền cầm theo đều bị cụ Phó ăn sạch sành sanh.

"Ông Liêm, ông lại chơi gian lận để Dung Nghiên chỉ cờ à?"

Cuối cùng, chiêu trò của hai ông cháu đã bị phát hiện. Mấy cụ bạn thay nhau chất vấn, hết bất mãn rồi lại đòi tiền trở về.

Ông cụ Phó sống chết đòi giữ lại, tuyệt đối không trả.

Các cụ già đùa giỡn với nhau rất vui, trong phòng bệnh vang lên những trận cười giòn tan, khoan khoái khiến người ta rất dễ chịu.

Liễu Dung Nghiên thấy vậy cũng không nhịn được mà cười theo.

Phó Liên Ngạo nhìn cô đến ngẩn cả người, đây là nụ cười khác hẳn với bất kì nụ cười nào trước đây của cô.

Nó không kìm nén, không dịu dàng mà là cười rộ lên, như một đóa hoa vốn chỉ luôn hé mở đột nhiên nở ra lan tỏa vẻ đẹp tươi tắn, quyến rũ chết người.

Nếu mật ngọt làm chết ruồi vậy thì anh hẳn đã chết chìm trong nụ cười có đôi chút ngây ngô vụng về của cô.

Liễu Dung Nghiên đem khá nhiều thức ăn đến nên hoàn toàn đủ để mọi người cùng ăn mà không phải sợ ai sẽ chịu đói.

Đồ ăn mặc dù không quá cầu kỳ như ở nhà hàng nhưng khá hợp mắt, hương vị rất được nên các cụ chỉ ăn trong chốc lát đã hết phần của mỗi người.

Cô ăn chậm hơn tất cả mọi người, khi ai nấy đều đã ăn xong thì cô vẫn còn hơn nửa chén cơm. Có đôi lúc cô thật sự khó chịu vì thói quen này, nhưng làm mọi cách vẫn không thể bỏ nổi.

Phó Liên Ngạo nhìn thấy sự khó xử trong mắt cô, anh ra hiệu cho ông nội tổ chức thêm mấy trò chơi tiêu khiển cho các cụ nhằm đánh lạc hướng sự chú ý.

Ông nội ra dấu đã hiểu, không nhìn cô nữa mà quay đi.

Anh xoa đầu cô, cười dịu dàng rồi nói: "Không cần cố ăn nhanh đâu. Bây giờ chỉ có anh nhìn vợ ăn thôi."

Cả đời nhìn cô ăn cũng được, là anh cam tâm tình nguyện.

Liễu Dung Nghiên ngây người một lúc, sau đó mới hiểu ra ý của anh là gì. Cô hạ mắt, gật đầu, nói: "Cảm ơn anh."