Ngọt Ngào Đến Nghiện

Chương 40: Chó đừng cản đường chủ



Vết thương của Liễu Dung Nghiên hồi phục khá nhanh, bị đâm sâu như vậy nhưng chỉ mới một tuần đã bắt đầu có dấu hiệu liền lại.

Bác sĩ cảm thấy khá hài lòng với khả năng phục hồi này của cơ thể cô. Xem ra là được chăm sóc rất cẩn thận và kĩ càng, chế độ dinh dưỡng rất phù hợp.

Ông ấy không căn dặn gì nhiều, chỉ viết đơn thuốc cho cô rồi nói: "Dù vết thương không còn nghiêm trọng nữa nhưng vẫn phải chú ý đến vấn đề vệ sinh, tránh để vi khuẩn xâm nhập."

Liễu Dung Nghiên nhận đơn thuốc từ tay vị bác sĩ già, cô gật đầu, lễ phép nói: "Cháu cảm ơn ạ."

Khi cô mở cửa phòng bệnh bước ra đã thấy cô bạn thân của mình đứng ở xa tít đằng kia.

Mà Nam Cung Dụ vẫn với phong thái ung dung, thản nhiên đứng khoanh tay dựa lưng vào tường, ánh mắt hướng về Phương Miên.

Đột nhiên, Liễu Dung Nghiên có một linh cảm mà chính cô cũng không dám tin.

Cô bạn thân này của cô... Chắc là sẽ không đâu nhỉ?

Phương Miên đang cúi đầu nhìn bàn chân của mình, vừa ngẩng đầu đã thấy cô ra ngoài. Cô nàng giống như bắt được phao cứu sinh, liều mạng chạy đến ôm tay cô.

Tiểu thư mặt lạnh Phương Miên ủ rũ đi sau cô, không biết vì sao mà cả khuôn mặt đỏ ửng, kéo cô chạy trối chết đến thang máy.

Nam Cung Dụ quan sát từng động thái của cô mèo nhỏ, quả thật đáng yêu hết mức.

Chẳng qua chỉ là trêu chọc cô bé ấy một chút thôi mà cũng khiến cô đỏ mặt tía tai rồi.

Danh hiệu người đẹp lạnh lùng mà mọi người gán cho hình như không đúng lắm thì phải.

Phương Miên vẫn còn đang cảm thấy may mắn và vui vẻ vì Nam Cung Dụ không đi theo bọn họ xuống sảnh bệnh viện. Ai ngờ được lại gặp phải kẻ mà cô nàng và cục bông nhỏ không muốn gặp nhất.

Viên Tuệ đi ra từ khoa Chấn thương chỉnh hình, bên cạnh là một người đàn ông trẻ tầm hai mươi sáu tuổi đang đỡ tay cô ta.

Một bộ dạng yếu đuối mỏng manh chỉ dành cho mấy kẻ chuyên muốn giật chồng người khác.

Giả tạo đến ghê tởm!

Phương Miên liếc nhìn cô ta, thầm mắng trong lòng. Cô nàng vốn cũng chẳng có ác cảm gì với cô ta cho lắm, cho đến khi được trợ lý báo lại chuyện cô ta cùng bạn thân đến làm phiền Liễu Dung Nghiên.

Kẻ thứ ba không biết liêm sỉ, còn dám đến tận nhà để ra oai phủ đầu với chính thất.

Viên Tuệ từ xa đã nhận ra được sự xuất hiện của Liễu Dung Nghiên. Trong bệnh viện cũng bắt mắt như vậy, ông trời đúng là thiên vị quá mà.

Cô ả bước đi khập khiễng, cả người vẫn như dựa lên người đàn ông bên cạnh. Đây là con mồi mới của Viên Tuệ, con trai út của công ty giải trí Thời Quang, tên là Lục Xuyên.

Mặc dù khả năng không bằng Phó Liên Ngạo nhưng anh ta cưng chiều cô ả hết mực, nâng niu như trứng, còn hỗ trợ rất nhiều cho con đường sự nghiệp ở nước ngoài của Viên Tuệ.

Nhưng mà dĩ nhiên cô ta sẽ không buông tha dễ dàng như thế. Một Liễu Dung Nghiên mà thôi, không có tình cảm làm tiền đề, chỉ cần một vài câu nói khích tướng của cô ta là đủ, để xem cô gái nổi tiếng nhất Lăng Thành có chịu đựng nổi không.

Viên Tuệ đến gần, ra vẻ thân thiết mỉm cười chào hỏi Liễu Dung Nghiên: "Dung Nghiên, chào em. Chúng ta có duyên quá!"

Liễu Dung Nghiên một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn cô ta. Cô chỉ im lặng, đôi mắt thoáng qua sự rét lạnh.

Ngược lại là Phương Miên, cô nàng chẳng quen ba cái trò diễn vai em gái trà xanh này nên chẳng nể nang gì, giọng điệu khinh thường: "Ai lại muốn có duyên với hạng người thiếu đàn ông thì chết chứ?"

Ra vẻ thân thiết với ai vậy?

Loại người này còn muốn nói chuyện với cục bông nhỏ của cô ấy?

Lục Xuyên nghe không lọt lỗ tai, Viên Tuệ là cô gái anh ta theo đuổi thời gian dài. Dựa vào cái gì mà người khác lại sỉ nhục?

Anh ta bực mình, lên giọng chất vấn: "Cô là ai, sao có thể nói những lời độc địa như thế?"

Phương Miên đâu phải người sợ hãi trước đàn ông. Cô nàng nghiêng đầu, nhún vai, thản nhiên đáp: "Tôi là ai á? Tôi cmn là mẹ của anh đấy."

"Con trai, gọi mẹ nhanh đi!"

Lục Xuyên tức muốn nổ phổi, cả mặt hằm hằm lộ ra sự dữ tợn khác hẳn vẻ thư sinh hiền lành lúc nãy. Anh ta tiến nhanh đến, chẳng bận tâm đối phương là nam hay nữ, giơ tay lên muốn đánh.

Nhưng một bàn tay trắng nõn đã nắm chặt lấy tay anh ta rồi vặn ngược ra sau. Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Lục Xuyên ôm tay đau đớn khuỵu xuống sàn.

Anh ta hét lên đau đớn, cảm tưởng như cánh tay bị chặt đứt lìa.

"Đau!"

Lục Xuyên ngẩng đầu lên chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ của Liễu Dung Nghiên.

"Anh thử động vào cậu ấy xem."

Rõ ràng không hề có sự tức giận lại khiến người ta lạnh gáy.

Hơn nữa, sức lực của cô còn mạnh như vậy.

Viên Tuệ mặt mày tái mét ngồi xuống, cúi thấp đầu kiểm tra tay cho Lục Xuyên. Nước mắt trực trào muốn rơi ra.

Thật sự thì biểu cảm đáng thương, tủi thân đến phát khóc của cô ta khiến nhiều người khá đồng cảm.

Chỉ có Phương Miên và Liễu Dung Nghiên mới hiểu được lý do vì sao cô ta làm như thế.

Liễu Dung Nghiên nhìn ra phía cửa chính bệnh viện, Phó Liên Ngạo một thân âu phục nghiêm trang sang trọng đi vào, phía sau là thư ký và vệ sĩ thân cận.

Mà nước mắt của Viên Tuệ rưng rưng là kẻ từ khi cô ta quay đầu nhìn thấy anh đang đến.

Phương Miên: Hơ, diễn cũng thật chân thực, sao không đi làm diễn viên luôn đi!

Phó Liên Ngạo đã sớm nhìn thấy Viên Tuệ ngồi dưới sàn nhà, tư thế giống như bị đẩy ngã. Mà đôi mắt ướt át của cô ta quả thật khiến người ta cảm thấy cực kì đáng thương và vô hại.

Viên Tuệ khịt mũi, chóp mũi đỏ ửng, quay đầu đối diện với cặp mắt dò xét của Phó Liên Ngạo.

"Ngạo... em đau..."

Giọng nói mềm yếu như tơ, mỏng nhẹ như gió thế này, đúng là rất dễ khiến người khác thương cảm.

Nét diễn này, ắt hẳn anh sẽ tin đúng không?

Tuy nhiên, trái với suy nghĩ của cô ta, dò xét vẫn chỉ là dò xét. Anh nhanh chóng lướt qua cô ta, đi thẳng đến chỗ Liễu Dung Nghiên đang đứng.

Liễu Dung Nghiên không nói chuyện, không ầm ĩ, không tỏ ra khó chịu với sự xuất hiện của Viên Tuệ. Nhưng trong lòng anh biết, cô bé của anh chắc chắn vẫn cảm thấy uất ức, khó chịu.

Đến giờ còn rất nhiều kẻ mù quáng tin vào chuyện cổ tích Lọ Lem và Hoàng tử mà xem nhẹ cô công chúa của anh.

Thật là coi nhầm mắt cá thành ngọc trai mà!

Vẻ mặt đáng sợ và cảnh giác của anh không còn nữa, thay vào đó là sự yêu chiều và sủng nịnh.

"Bé yêu, em có sao không?" Phó Liên Ngạo xem mọi thứ như điều hiển nhiên, mở miệng nói: "Nếu em muốn, anh cho người đuổi hai người họ ra ngoài nhé?"

Liễu Dung Nghiên lắc đầu, cô cảm thấy không tới nỗi phải làm như vậy. Ít nhất cũng nên chừa lại chút mặt mũi.

Phó Liên Ngạo vuốt nhẹ chóp mũi cô, thân hình cao ngất của anh đổ xuống, hương gỗ tùng trầm ấm quẩn quanh khứu giác khiến cô có chút nóng. Anh gõ trán cô một cái, không nhịn được trêu chọc: "Cô bé thỏ ngốc!"

Nam Cung Dụ vừa xuống tới nơi thì thấy cảnh này, anh ta không có quá nhiều cảm xúc. Cho đến khi nhìn qua khuôn mặt hiện đầy vạch đen của Phương Miên.

Cô nàng bĩu môi: "Thức ăn chó đáng sợ quá đi!"

Phó Liên Ngạo không quan tâm, anh bỗng bế cô lên, hướng ra bãi đậu xe mà đi.

Liễu Dung Nghiên không có ý muốn anh thả xuống, đầu tựa lên ngực anh, trông ngoan không chịu được.

Viên Tuệ đứng bật dậy muốn đi theo, cảm xúc không nén nổi nữa. Nhưng cô ta còn chưa kịp cất bước đã bị Phương Miên chặn lại.

Cô nàng luôn có bộ dáng cao ngạo, mắt cao hơn đầu. Lời nói cũng tùy người mà trở nên cáu kỉnh và sắc đá hơn: "Chó chớ cản đường chủ!"

Mặt Viên Tuệ hết xanh lại trắng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Liên Ngạo đưa Liễu Dung Nghiên lên xe, đặt lên ghế lái phụ.

Chỗ đó vốn nên là của cô ta! Của cô ta mới đúng!

Cô ả muốn chạy theo nhưng mấy bóng đen đổ xuống, che khuất tầm nhìn. Hai người bảo vệ cao lớn của bệnh viện được Nam Cung Dụ gọi tới.

Nam Cung Dụ không có hứng chèo kéo, giải quyết xong sớm càng tốt, vì vậy anh dứt khoát nói: "Đem hai đống rác này vứt ra ngoài đi."

Phương Miên cảm thán, ông chú cũng quá ngầu rồi đi!

Đống rác sao? Tuyệt cmn vời!

Viên Tuệ cố gắng che đi khuôn mặt của mình, nếu như để người khác chụp được rồi đăng lên mạng thì danh dự của cô ta sẽ mất trắng.

Không khí không bị người khác ảnh hưởng, tâm trạng Phương Miên tốt hơn nhiều.

Cô nàng nhếch môi cười cười. Cuộc sống đúng là còn nhiều thứ để trải nghiệm.

Ví dụ như lâu rồi chưa xé rách mặt hồ ly, bây giờ lại được tận hưởng.

Nam Cung Dụ đứng đằng sau lưng cô mấy phút mà cũng chẳng nhận ra. Anh cầm lòng không đặng mà vươn tay xoa xoa đầu cô.

Tóc thật mềm!

Phương Miên lập tức có phản ứng, giật mình lùi ra sau. Cô chỉ tay vào mặt anh, ngay cả khả năng nói chuyện cũng trở về con số 0: "Anh... anh... anh..."

Sao lại xoa đầu cô chứ? Hai người họ đâu thân quen gì?

Nam Cung Dụ trầm giọng cười khẽ, đôi mắt híp lại. Tóc mái che đi một phần biểu cảm trong mắt.

"Xin lỗi, nhịn không được."

Ai bảo cô mèo con này lại đáng yêu đến vậy.

Phương Miên lại lùi ra, xa đến cả mấy mét.

Dựa vào khẩu hình miệng của cô nàng, anh chắc chắn cô đang mắng anh là đồ điên.

Nam Cung Dụ nhìn cô.

Ừm... quả thật mình cũng khá giống người điên.

Điên vì tình, không có gì phải ngại.

Cô mèo con lại chạy rồi.