Ngọt Tới Trong Tim

Chương 25: Rời đi



“Rời khỏi? Lam tỷ, vì cái gì?” đột nhiên ánh mắt của Tần Duyệt Hàn liền tối đi vài phần, mười ngón tay giao nhau, tuy trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh, nhưng những người thân thiết sẽ nhận thấy cô không chút vui vẻ nào.

“Có người muốn lợi dụng em cùng với Giang Thịnh Hoài, sau đó dùng cách bỉ ổi nhất để đối phó cậu ta.” Trương Lam nói xong, thật sự cô chưa bao giờ chịu thua những loại người như vậy, nhưng mà lúc này cô lại lộ ra một tia mệt mỏi.

Vòng xoáy quá sâu, Trương Lam đã ở trong giới này nhiều năm như vậy, hiện tại cô đã có chút mệt mỏi.

“Chị Lam Lam em đã hiểu.” Tần Duyệt Hàn cười ôn nhu mà ôm ôm Trương Lam, cô cũng không muốn tiếp tục khiến cho Trương Lam thấy khó xử.

Tuy rằng mọi người nói Lam tỷ là người lạnh lùng mà tim cũng như vậy, duy chỉ có Tần Duyệt Hàn biết, kỳ thật Trương Lam mà một người vô cùng tốt.

Năm đó Trương Lam bị chính trợ thủ đắc lực của bản thân đào góc tường mang hết những nghệ sĩ của cô đi, thiếu chút nữa thì Trương Lam đã không còn ở trong giới showbiz nữa. Là lúc đó Tần Duyệt Hàn vừa tốt nghiệp liền chủ động lựa chọn cô, từ đó Trương Lam vẫn luôn ghi tạc ở trong lòng.

Nhiều năm như vậy, tuy răng cô lãnh đạm, nhưng chưa từng có cưỡng bách cô làm chuyện gì mà bản thân cô không thích.

“Nếu như em thật sự muốn đứng ở bên cạnh anh ta, tôi nhất định sẽ giúp đi lên.” Trương Lam bị cái ôm bất thình lình của cô mà có chút chua xót, có chút khàn khàn mà nói.

Nhan Lạc đứng xem ở một bên có chút không hiểu, cô còn cảm thấy chị Lam Lam ngày thường đối với chị Duyệt Hàn còn rất hung, hôm nay hai người này làm sao vậy, cô nhìn đến mức cũng muốn khóc luôn rồi.

“Ân, em vẫn luôn tin tưởng Lam tỷ.” Từ một khắc kia cô lựa chọn Trương Lam, cô cũng chưa bao giờ hoài nghi ánh mắt của chính mình.

Trương Lam rời khỏi cái ôm của cô, nhìn về phía Nhan Lạc dặn dò nói: “Em ở chỗ này chăm sóc Duyệt Hàn, chị đi tìm Lê đạo nói một câu.”

Nhan Lạc vô cùng ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Chị Duyệt Hàn, hiện tại có phải là chị rất khổ sở hay không? Từ trước đến này em cũng không có gặp qua một người mà bản thân mình thích.” Nhan Lạc đau lòng mà bĩu môi.

Đi theo Duyệt Hàn đã vài năm, trừ lúc đóng phim, Nhan Lạc chỉ thấy là cô đối với Giang ảnh đế chính là sự yêu thích hơi quá mà thôi.

“Chị không có việc gì!” Vốn dĩ ngày hôm này Tần Duyệt Hàn bị cảm, dạ dày lại quặn lên một trận. Nhưng vì không muốn cho Nhan Lạc phải lo lắng, cô vẫn là cố nén lại cười nhẹ một cái.


Đợi được một lát, Trương Lam đã trở lại.

“Chị đã cùng với Lê đạo giải thích qua, người xem còn có đồ vật gì cần thu thấp hay không, kêu Nhan Lạc cùng đi đi.”

Từ trước đến này tác phong làm việc của Trương Lam vô cùng nhanh nhẹn, Tần Duyệt Hàn đột nhiên đứng lên nói: “Đồ đạc cũng không nhiều lắm, em tự chính mình thu dọn một chút liền xong, không cần Nhan Lạc đi theo.”

Tần Duyệt Hàn đi vào chung cư, vừa đúng lúc đụng phải Nghê Kiều ở cửa.

Nghê Kiều nhìn cô hào phóng mà cười cười, Tần Duyệt Hàn đơn giản đáp lại một chút rồi liền cất bước đi vào.

Giang Thịnh Hoài đang ngồi ở trên sô pha, chỉ bằng một cái bóng lưng của anh, cũng đủ khiến hàng vạn cô gái ngã gục.

Tần Duyệt Hàn vốn dĩ muốn mở miệng chào hỏi một cái, nhưng là suy nghĩ của nửa ngày, cô cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Chần chờ một lúc, cô liền tính toàn hướng về phòng ở trên lầu mà đi lên.

“Như thế nào? Tính toán rời đi cũng không nói với tôi một tiếng?” Giang ảnh đế tận lực khắc chế tâm tình mở miệng nói, nhưng trong giọng nói vẫn tràn ngập một tia ẩn nhẫn tức giận.

“Giang lão sư, thực xin lỗi.” Tần Duyệt Hàn đứng ở tại chỗ, bởi vì vô duyên vô cớ bị cảm, cho nên cái cong eo này cũng đặc biệt phải cố hết sức.

Đột nhiên Giang Thịnh Hoài từ trên sô pha đứng lên, tấm lưng thẳng tắp mà hướng về phía cô đi tới, rồi ở trước mặt cô dừng lại.

“Em có phải hay không lại quên lời tôi nói? Hửm?” Giang Thịnh Hoài cắn răng hỏi, một cỗ lửa giận từ lúc Lê Bách Hằng gọi điện cho Nghê Kiều nói cho bọn họ biết Tần Duyệt Hàn phải rời khỏi chương trình, vẫn luôn ở đó đến tận bây giờ,


Chỉ là chờ một cái cơ hội, liền có sẽ bùng nổ.

“Giang lão sự, tôi….” Tần Duyệt Hàn vốn dĩ cũng chỉ cho rằng câu kia của anh lúc đó là nói đùa.

“Tôi xem em thật ra là không nhớ được.” Giang Thịnh Hoài khẽ hừ một tiếng, bàn tay đột nhiệt siết chặt bên hông của cô, cánh môi lạnh băng cùng đối phương kề sát. Tần Duyệt Hàn hơi thất thần, thì đột nhiên liền cảm nhận được cảm giác mềm mại nơi đầu lưỡi ở trong miệng mình, hơn nữa….

Cô trừng lớn hai mắt, nhìn trong ánh mắt lập lòe kia của anh là dục vọng muốn đem cô nuốt chửng vậy.

Cô quên mất cả phản kháng, tùy ý cho anh phát tiết đủ rồi, cô mới có chút mê mang mà nhìn anh.

“Như thế nào? Bị dọa rồi?” Giang Thịnh Hoài thay cô lau đi nước miệng ở bên khóe miệng, vẻ mặt là tôi sai rồi nhưng là sống chết cũng không có thái độ là chịu thừa nhận.

Sắc mặt Tần Duyệt Hàn ửng hồng, thanh âm khàn khàn, bởi vì bị giật mình cho nên cái gì cũng không nói được, trừ bỏ nhìn anh, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Ánh mắt lại đơn thuần sạch sẽ như vậy, Giang Thịnh Hoài lại càng cảm thấy bản thân thất bại.

“Em thích tôi, có phải là vì bảy năm trước tôi giúp em không?”

Bảy năm trước, Giang Thịnh Hoài được mời đến trường học cũ, lúc đi ngang qua phòng biểu diễn, nhìn thấy bọn họ đang nói về một tác phẩm, có một vị lão sư đem kịch bản của một cô gái nhỏ tùy ý ném ở trên mặt đất, mắng: “Em nhìn xem chính mình đang viết cái gì, em biết hiện tại thị trường đang theo hướng nào hay không?”