Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 25: Có chạy đằng trời (13)



Cái chuyện trả đũa như thế mà tên vật thí nghiệm này học hư nhanh thật đấy. Lúc này hắn híp mắt nhìn cái vảy trong tay Khấu Đông, cứ như đây là một chứng cứ quan trọng lắm, sau đó hắn kéo thanh niên vào trong nước cư như chuyện đương nhiên.

Khấu Đông kêu stop, nội tâm cũng cảm thấy bất lực.

Ủa má? Cái này cũng được tính hả trời?

Không có ai quản hắn hả —— hê, rõ ràng là cái này không hợp với quy tắc nhá! Có muốn tui alo cho bộ phận chăm sóc khách hàng để khiếu nại mấy người không!

"Không được," Cuối cùng y cũng tìm ra được một lý do, tay quơ loạn xạ vỗ vỗ vật thí nghiệm hai cái, "Con em, con em còn đang ở đây nè...."

Diệp Ngôn Chi lạnh nhạt ngồi trên vai y nghe y nói.

Đề nghị bớt xàm ngôn lại.

Ai là con của cậu!

Khấu Đông: "Ba nó à, bé nhân ngư còn ở trong này á...."

Vật thí nghiệm dừng động tác lại một chút sau đó hắn mới nhớ tới quả trứng tròn tròn mấy hôm trước còn lăn long lóc chui ra từ áo của thanh niên này. Hắn thậm chí còn có thể hơi thở của mình trên vỏ trứng, tuy rằng hơi thở đó yếu ớt nhưng thật sự là có tồn tại.

Khấu Đông vẫn luôn bảo với hắn, đây là liên hệ máu mủ.

Huyết mạch của tộc nhân ngư rất khó có được, nên họ coi trọng nhất là sinh tử cùng với việc sinh đẻ. Sức ở đuôi cá đang quây chặt Khấu Đông của hắn hơi buông lỏng, có vẻ đang suy nghĩ cái gì đó.

Trong lòng Khấu Đông vui vẻ, cực kỳ tốt bụng mà phổ cập tình thương của ba cho hắn: "Người ta từng nói, khi đứa trẻ được sinh ra từ quả trứng, nó sẽ nhận người đầu tiên mình nhìn thấy làm ba mẹ."

Nếu như khoảng thời gian này hắn không ở đây mà quả trứng nở ra....

Chẳng phải nó sẽ nhận nhầm người khác sao?

Nhân ngư khẽ nâng hàm, có vẻ như đã bị kích thích bởi mấy câu nói này, cuối cùng lại thả y xuống. Chân Khấu Đông chạm xuống mặt đất kiên cố, y thở phào nhẹ nhõm.

Góc áo y còn dính nước, ướt sũng dính chặt vào cơ thể, lạnh lẽo đến thấu xương. Vật thí nghiệm đứng cạnh y, cái đuôi xanh đậm của hắn cong lên, cuốn một cái, đột nhiên hắn lên tiếng: "Vậy giờ đi xem thôi."

Khấu Đông: "......"

Xem cái gì?

Vật thí nghiệm S nghiêng mặt sang, đồng tử màu đỏ tươi lướt qua mặt thanh niên, hầu kết giật giật. Giọng nói của hắn trầm thấp cất lên, nhàn nhạt: "Đứa nhỏ."

Khấu Đông: "......"

Cái lùm mé, giờ đào đâu ra cá con cho thằng cha này đây hả chời!

Thằng con mà tui nhắc đến nó còn đang ngồi chình ình trên vai tui nè!

Đôi mắt của nhân ngư hãm sâu trong lớp lông mi dày, âm trầm mà ảm đạm. Hắn kéo dài giọng, quỷ mị chẳng khác nào ác linh, ở bên tai người ta thì thầm, "Ở đâu?"

Khấu Đông yên lặng liếc mắt qua phía Diệp Ngôn Chi, tâm tình phức tạp chẳng biết tả sao.

Ở đây chứ đâu.

Đứa nhỏ vẫn đang cực kỳ khỏe mạnh, không có vấn đề gì đâu.

Y cực kỳ uyển chuyển nói: "Nếu như nở ra, biết đâu không giống anh thì sao?"

Ví dụ như không có đuôi cá nè?

Vật thí nghiệm S cứ như vừa nghe được chuyện cười.

"Đương nhiên không thể." Hắn trầm giọng nói.

Khấu Đông vẫn không từ bỏ, "Nếu như gen của anh quá yếu ấy?"

Nhân ngư nhếch khóe môi mỏng, lộ ra răng nanh trắng như tuyết bên trong.

"Gen.... Là sao?" Hắn chầm chập lặp lại từ này một lần nữa.

Khấu Đông mừng thầm, tốt quá, tên nhân ngư này vẫn còn non lắm.

Y túm lấy cơ hội này để tẩy não luôn người ta: "Chính là DNA ấy, anh không hiểu sao? Cái này rất dễ biến dị, có thể con được sinh ra cũng không hoàn toàn giống bố mẹ, ví dụ như hai người da trắng vẫn có thể sinh ra con da đen, cái này gọi là phản tổ [1]."

[1] Phản tổ: hiện tượng con cháu đời sau không có tính trạng giống với tổ tiên, ngược với hiện tượng lại tổ * đây là khái niệm editor tự thêm vì sợt gg không có*

Vật thí nghiệm cười sâu thêm một chút.

"Ta không hiểu mấy thứ này," Hắn cười cười nói, con ngươi màu đỏ đảo một vòng, yên lặng nhìn Khấu Đông, "Nhưng —— huyết mạch của ta, mạnh hơn bất kỳ nhân loại nào."

"Con của ta chỉ có thể là nhân ngư."

"Nếu không phải nhân ngư..."

Bàn tay thon dài của hắn vỗ vỗ cổ thanh niên, cái cổ của y vừa trắng vừa mịn, bên trên hằn lên mạch máu xanh nhạt, lúc móc tay xẹt qua còn có thể cảm nhận được máu đang lưu động dưới lớp da thịt.

Yếu ớt đến mức chỉ cần hơi dùng sức là có thể gãy.

Nhân ngư say mê vuốt ve thân thể ấm áp này. Nhiệt độ cơ thể con người hoàn toàn không giống với cơ thể lạnh băng của nhân ngư, sờ vào sẽ cảm thấy nóng bỏng.

Độ ấm này khiến hắn nhớ lại thời kỳ mình vẫn đang được thai nghén ở trong cơ thể mẹ.

"Thì không phải là con của ta."

"Nếu như nó không phải...."

Hơi thở dính dính ẩm ướt của vật thí nghiệm S phả vào bên gáy y, không thể nhầm được.

"Em sẽ phải sinh cho ta hàng nghìn hàng vạn đứa như thế."

Khấu Đông: "......"

Không phải chứ, đại ca này, quả táo phải trả vì tội cắm sừng này có phải hơi quá mức rồi không?

Y yên lặng nhìn con trai đang ngồi trên vai mình.

Hay là, bây giờ giả vờ kiếm cái đuôi cá cho thằng con mình nhở?

Có vẻ như là do không chịu nổi cảnh tự nhiên phải đổi hình dạng play, người tí hon đứng dậy, túm lấy tóc y.

"Hắn ta không nhìn thấy tôi —— bây giờ cứ đưa hắn đi ra chỗ khác đi."

Dường như hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này, âm thanh có vẻ như đang rất muốn làm thịt người ba đang có suy nghĩ không biết trời cao đất dày này. Đáng tiếc Khấu Đông không nghe ra, y chỉ cảm thấy cũng có lý, vội vàng kéo nhân ngư ra, "Nó còn ở trong ký túc xá...."

Bây giờ anh phải đến đó nhanh thì còn có thể thấy vỏ trứng vỡ. Chậm thêm tí nữa thì còn cái nịt, vỏ trứng cũng đừng hòng sờ được.

Vật thí nghiệm S gật đầu, đi theo y chậm rãi xuống lầu, không hề ý thức được đầu của mình giờ đã là thảo nguyên mênh mông.

Như người ta thì là chú Vương hàng xóm, hắn thì là miếng cá cách vách....

*

Người chơi dưới lầu cũng bị động tĩnh này làm cho tỉnh giấc. Sau khi tiếng kêu gào của giám đốc biến mất một lúc thì mới có người lặng lẽ hé cửa nhìn ra ngoài. Trùng hợp thay, bọn họ nhìn thấy đám vật thí nghiệm kia đi đến, một trận chiến phải gọi là khủng bố đang xảy ra ngay trước cửa phòng, phải công nhận là dùng từ che trời cũng không sai.

Trên mặt đất lác đác những vệt máu dài do đám xúc tu kia đi qua để lại. Tống Hoằng bị mùi tanh tưởi làm cho khó chịu cau mày, "Xảy ra chuyện rồi."

Anh ta quan sát nơi âm thanh truyền ra, lông mày càng căng lại, "..... Phiền phức đây."

Là gã đàn ông đeo kính.

A Tuyết cũng đứng ở trước cửa, sau khi nhìn xong thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh hơn anh ta, "Không sống nổi đâu."

Tống Hoằng: "Giờ phải làm sao?"

Gã đàn ông đeo kính tuy rằng nhát gan nhưng không thể phủ nhận gã là người hiểu biết nhất, có năng lực về cơ giới trong số bọn họ. Bây giờ việc chế tạo người máy chỉ còn lại bước cuối cùng nhưng gã đàn ông kia lại ở ngay bước quan trọng mà chết đi.

Dù là Tống Hoằng có bình tĩnh tự tin đến đâu đi nữa, vào lúc này nội tâm cũng nặng ngàn cân, rơi uỳnh xuống, cảm giác thất vọng tràn trề.

Cô gái nói: "Thôi thì tìm đường khác. Trò chơi này chắc chắn vẫn phải lưu lại cho người ta đường sống thôi."

Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác trước mắt tối sầm lại, mắt dường như vừa phát hiện điều gì đó, bây giờ đang nhìn chằm chằm vào khe cửa của họ.

Vẫn còn vật thí nghiệm chưa đi!

Sự việc đột nhiên phát sinh làm cả hai người bị dọa sợ nhìn chằm chằm vào con quái vật đang đứng trước cửa, bịt miệng không dám lên tiếng. Đồng tử của nó ở trong hốc mắt chuyển động, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi mới chầm chậm rời đi. Vật thí nghiệm cao hơn hai mét cuối cùng cũng rời khỏi cửa phòng, lần nữa gian phòng mới có chút ánh sáng, trở nên sáng sủa hơn.

Tống Hoằng thở phào nhẹ nhõm, tim vẫn đang đập bùm bụp, chỉ là cứ có cảm giác gì đó thật quái dị.

"..... Nó không thấy chúng ta ư?"

Việc xảy ra quá bất ngờ, hai người còn chưa kịp trốn đi mà vẫn ở ngay cạnh cửa. Nếu như con quái vật muốn nhìn thì chuyện thấy bọn họ là đương nhiên.

Khoảnh khắc đó, bọn họ còn tưởng là mình sẽ chết rồi.

A Tuyết căng thẳng cúi cằm, vẻ mặt lộ ra chút nghiêm túc. Mấy giây sau, cô nói: "Ra ngoài xem thử."

Tống Hoằng: "Hả?"

"Đi ra ngoài lượn một vòng." A Tuyết lặp lại, "Tôi cứ cảm thấy có chuyện gì đó rất quan trọng vừa xảy ra —— đám vật thí nghiệm này có vẻ như sẽ không tấn công chúng ta đâu."

Bọn họ cẩn thận đẩy cửa ra, dọc theo chân tường chậm rãi đi ra phía ngoài, trùng hợp đụng trúng một con vật thí nghiệm nhìn giống con báo. Hai người cùng lúc chuyển sang tư tế phòng thủ, vật thí nghiệm cũng khè ra răng nanh về phía họ, lưng nhô cao lên.

Tống Hoằng nín thở, như đã chuẩn bị xong cho một trận ác đấu —— nhưng vật thí nghiệm chỉ kêu lên hai tiếng rồi quẫy đuôi, cứ như chẳng nhìn thấy bọn họ mà rời đi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã có chút sợ hãi.

A Tuyết: "Gã đàn ông kia đã chết, sự thù hận cũng đã triệt tiêu, điều này có liên hệ gì với nhau?"

Hàm răng cắn chặt của Tống Hoằng hơi buông lỏng. Anh ta xoay xoay cổ tay một vòng, nói: "Không biết, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.... Nếu không bị tấn công thì chúng ta chỉ cần tập trung tìm chìa khóa thôi."

Bây giờ tìm chìa khóa thì đương nhiên sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Bọn họ cũng gọi những người chơi khác ra, lúc đầu còn có người không tin, đầy bụng ngờ vực; mãi đến khi nhìn thấy hai người không mất một cọng tóc đứng bên ngoài mới chậm rãi từ trong phòng đi ra, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi bàn tán về tiếng kêu vừa nghe thấy.

Bọn họ chưa từng nghe thấy âm thanh thê thảm cực độ kia. Bên trong tiếng kêu còn kèm theo tiếng da thịt bị xé nát, cứ như là đám vật thí nghiệm kia không phải là ăn thịt người mà là đang xé nát từng miếng từng miếng vải.

Chỉ có cô gái hành động một mình không hé răng, cô ta nhìn trái nhìn phải một vòng rồi hỏi: "Anh ta đâu?"

Tống Hoằng cũng giật mình, giờ anh ta mới để ý rằng trong đội còn thiếu người.

Thanh niên trông đẹp mắt nhất chẳng thấy đâu.

Cùng lúc đó, bọn họ đồng loạt nghe được tiếng động nhỏ bé.

Từa tựa tiếng con rắn đang từ từ trườn xuống bậc thang.

Đầu tiên là đuôi cá.

Sau đó đập vào mắt là một gương mặt vừa xinh đẹp vừa yêu dị.

......

Là nhân ngư.

Người chơi bắt đầu xôn xao nho nhỏ, ai ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn —— nhân ngư này tuyệt đối không phải chui ra từ trong những câu truyện cổ tích vui tươi mà ngược lại, nửa trên lộ ra cơ thể cường tráng lõa lồ, không chút nghi ngờ gì đây thuộc về cơ thể một người đàn ông, phía dưới là đuôi cá cũng mạnh mẽ không kém, nó lóe ra ánh sáng tinh mịn.

Hắn cao bao nhiêu? Nhất thời Tống Hoằng cũng chẳng thể xác định, nhưng chắc chắn rằng hắn cao hơn tất cả những người ở đây, nhưng mà thân thể linh hoạt đến thế, tạo vật như này so sánh với con người, hắn ta chẳng khác nào là một tên thợ săn.

Dưới lớp lông mi dài cong vút là ánh mắt tối tăm đến lạ thường của nhân ngư, khi bị đôi đồng tử màu đỏ tươi kia nhìn chằm chằm, thậm chí còn khiến người ta lâm vào ảo giác mê muội.

Nếu hắn ta được sinh ra, liệu rằng được sinh ra dưới địa ngục tăm tối hay là ở trong ác mộng của con người.

Tống Hoằng phát ra một tiếng cảm thán nho nhỏ. Mãi một lúc sau, khi anh ta rời được ánh mắt khỏi tạo vật này thì anh ta mới phát hiện thấy một thanh niên đang bị tên nhân ngư cuốn chặt lấy. Mái tóc dài như rong biển của nhân ngư buông xuống, che đi mặt của người đó.

Nhưng mà, chỉ cần nhìn vào cần cổ trắng nõn đó, Tống Hoằng đã có thể xác định được là ai....

Là Khấu Đông.....

Chân anh ta như đóng đinh tại chỗ, anh ta không thể cử động nổi, thậm chí không có cách nào biết được tại sao người này lại ở chung với tên nhân ngư kia. Hình ảnh này có thể nói là cực kỳ quỷ dị, người đứng ở đây cũng phải sợ hãi né sang hai bên nhường đường cho họ.

Khấu Đông cũng nhìn thấy bọn họ, y tránh né, nhỏ giọng nói gì đó với vật thí nghiệm. Sắc mặt của nhân ngư có vẻ cũng đang không tốt lắm nhưng cuối cùng vẫn buông tay ra, để y tùy ý đi và bước lên trên.

Mấy người chơi khác vừa kính vừa sợ nhìn chằm chằm y, Khấu Đông nhẹ nhàng hít một hơi.

Vị trí nhân ngư đứng cũng không cách những người này quá xa, y nói gì, bọn họ vẫn có thể nghe rất rõ ràng.

"Nghe này —— mọi người biết Tư Mã Quang [2] đập vại không?"

[2] Đây là một câu chuyện kể về Tư Mã Quang, là một nhà sử học, học giả Trung Quốc, thừa tướng thời nhà Tống. Ông là tác giả của cuốn sử nổi tiếng Tư trị thông giám, chi tiết mình sẽ ở cuối chương cho những ai cần.

Mắt Tống Hoằng hơi lay động, có chút mờ mịt.

"Tư Mã Quang đập vỡ cái vại nước lớn nhất," Khấu Đông giải thích ngắn gọn, "Ông muốn làm cho nước ở bên trong chảy hết ra ngoài...."

Y thờ ơ nói được hai câu rồi lại nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác. Vật thí nghiệm lập tức kéo y về cạnh mình, cánh tay dùng sức giữ y thật chặt.

Diệp Ngôn Chi ngồi trên vai y: "Tư Mã Quang đập vại?"

Khấu Đông dùng khẩu hình miệng trả lời hắn: "Chứ sao, đây là đang bắt nạt anh ta không có học thức...."

Haiz, người học dốt đi đâu cũng chịu thiệt thòi.

Diệp Ngôn Chi: "Vậy họ hiểu không?"

Khấu Đông: "Ai đã học qua tiểu học thì sẽ hiểu."

Sau khi nói ra câu này y mới cảm thấy sai sai, vội vàng yêu thương nói: "Không phải ba đang nói cưng đâu —— cưng còn nhỏ, sau còn rất nhiều cơ hội được đi học...."

Người tí hon lạnh lùng khoanh tay vào, cứ như đang hờn dỗi.

Đám người chơi vẫn đang đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu được Khấu Đông có ý gì.

"Cái gì mà đập vại cơ?"

Uả gì vậy trời, tự nhiên bắt ôn tập bài đọc tiểu học làm chi vậy má?

"Đập vại...." Tống Hoằng đột nhiên giật mình hiểu ra, anh ta bừng tỉnh, nói, "Ý của cậu ấy là cứu người!"

"Bọn họ vừa từ trên lầu xuống!"

Mọi người lúc này mới phản ứng được nhanh chóng chạy lên cầu thang phía trước. Cửa phòng thí nghiệm mở toang, bọn họ thấy được ống nuôi cấy của vật thí nghiệm S ở trong đó là, đây là ống nuôi cấy lớn nhất mà họ thấy được.

Mà ở trong dịch dinh dưỡng màu xanh lam, họ cũng thấy được đồ mà họ vẫn luôn mơ ước.

Một chiếc chìa khóa nhỏ nhỏ mà tầm thường.

Trong nháy mắt này, toàn bộ người chơi đều thở phào một tiếng như vừa trút ra được gánh nặng. Có người không chờ đợi nổi nữa, nói: "Mau mau mở cửa thôi, chúng ta đi ra ngoài!"

Trong đám người chơi này có cả mấy người lần đầu vào game, cho dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng sau khi đối mặt với những thứ này thì mới nhận ra rằng nó đáng sợ đến nhường nào.

Ai muốn trải qua ngày tháng như này chứ? Lúc nào tim cũng như bị treo lơ lửng, chỉ lo một ngày nào đó sẽ bị nhai không còn chút cặn nào.

Hiện giờ, cơn ác mộng này cuối cùng cũng đặt xuống được một dấu chấm.

Những người chơi ôm lấy nhau hoan hô ầm lên, họ bắt đầu xuống nước vớt chiếc chìa khóa kia ra. Trong tiếng hô hào, chỉ có mỗi Tống Hoằng vẫn đứng đó, dường như anh ta đang do dự điều gì.

Cô gái tên Giai Giai là người lấy được chìa khóa, đang vui mừng khôn xiết.

"Không biết cái này có được tính vào thành tựu không nhỉ?" Cô rạo rực nói, "Lát nữa tôi muốn mình được tự tay mở cửa!"

Số người còn lại không nhiều, vẻ mặt của A Tuyết trước sau vẫn lành lạnh, Tống Hoằng cũng không tranh giành chìa khóa với cô. Nhìn thấy chiếc chìa khóa mang theo biểu tượng cho lối thoát, cô ta vui đến phát khóc, dùng chìa khóa mở cửa ra, chẳng thèm đợi chờ gì bước vào.

"Anh Tống!" Cô ta gọi Tống Hoằng, "Sao không đi?"

Tống Hoằng không hé răng, vẻ mặt hơi chần chờ, nửa ngày sau mới nói: "Chúng ta vẫn còn một người."

Người này là ai, bọn họ đều rõ.

Sắc mặt của Giai Giai hơi đổi, sau đó cô ta cắn môi, gượng cười nói: "Không sao đâu —— bây giờ đám quái vật kia có tấn công người chơi nữa đâu, chắc chắn anh ta cũng thoát được thôi."

A Tuyết ôm tay, cô cười nhạo một tiếng không lưu tình. Tiếng cười làm Giai Giai nổi giận, cô ta trợn trừng hai mắt: "Cô cười cái gì?"

"Cười cô không có lương tâm." A Tuyết không thèm nể mặt cô ta, "Nói dối không chớp mắt."

Gương mặt cô gái trẻ lại càng đỏ hơn, "Cô....!"

"Chìa khóa là cô tìm được ư?" A Tuyết chẳng hề khách khí đặt câu hỏi, "Nhân vật then chốt cũng là cô phát hiện? Vật thí nghiệm kia là cô chế ngự?"

"Cô chẳng làm cái gì cả, từ đầu đến giờ việc cô làm chỉ là đứng sau khóc thôi. Như thế mà cũng trốn được là do số cô may — thế mà giờ cô còn cằn nhằn đòi thành tựu, có thấy xấu hổ không?"

Cô ta cũng không ngờ rằng A Tuyết lại có thể độc miệng tới vậy, thế nhưng lại khiến cô ta á khẩu không trả lời được, trong đầu cô ả cảm thấy rất khó chịu, cô ta khóc òa lên, "Anh Tống, anh xem, sao cô ấy lại có thể nói em vậy chứ!"

"Được rồi." Tống Hoằng cũng có chút xem thường cô ả, "Nếu cô muốn đi trước thì tùy cô."

Anh quay lại nhìn A Tuyết, hỏi: "Chúng ta quay lại chứ?"

"Ừ." A Tuyết trả lời, "Quay lại đi."

Bọn họ không hề lưu luyến, quay đầu lại ở trước cánh cửa biểu hiện cho sự thắng cuộc. Cô ả đứng đằng sau trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh này, giọng cao lên, "Anh Tống, không phải anh điên rồi đấy chứ? Lúc này anh trở về đó khác gì tìm chết đâu?"

Cô ta chẳng thể nào hiểu nổi, tại sao còn có người ở ngay trước mặt cửa sinh mà còn ngoảnh đầu sang cửa tử.

Bọn họ đều mang mạng mình ra để kiếm tiền như nhau thôi, hà tất phải nghiêm túc như vậy?

Cô ta cất giọng cao hơn, "Anh Tống!"

Hai người không hề quay đầu lại.

Tống Hoằng vừa quay đầu đi thì hơi thở dài, "Ôi, đây là lần đầu tiên tôi bỏ một thứ quan trọng như thế."

Cô gái nhỏ bên cạnh trầm giọng hỏi anh: "Hối hận ư?"

"Hối hận thì cũng không hẳn," Tống Hoằng nói, "Chỉ là nếu cứ như vậy mà bỏ đi thì sau tôi sẽ mất ngủ cả đời mất."

Anh dừng lại một chút, lại cười nói: "Dù sao thì chúng ta cũng ăn lợi của cậu ấy."

Cô gái cau mày, nói: "Thiếu nợ thì trả tiền, đây là lẽ bất di bất dịch, nợ nhân tình cũng là nợ."

"Được rồi được rồi." Tống Hoằng vỗ vỗ tai cô, "Hai ta cùng cứu cậu ấy. Nhưng vấn đề là cứu thể nào, bây giờ phải lập kế hoạch đã...."

Sau khi nghe xong câu này, con ngươi của cô khẽ chuyển.

"Tự nhiên em nhớ đến cái gì," Cô chậm rãi nói, "Liên quan đến nhân ngư."

Bọn họ khác với Khấu Đông, lúc đi vào trò chơi đã biết trò mình chơi là game kinh dị nên đã tranh thủ vạch sẵn cơ hội sống cho mình. Trên căn bản, tất cả những truyền thuyết dân gian hay những câu chuyện kinh dị có thật cô đều đã đọc qua.

Lúc vừa nhìn thấy nhân ngư, còn cả cái uy thế của thợ săn của hắn làm đại não cô không thể nảy số nhanh chóng được. Hiện tại đã cách xa tên nhân ngư đó, cô cuối cùng cũng nghĩ ra.

"Không biết anh đã nghe chưa," Cô thấp giọng nói với Tống Hoằng, "Về truyền thuyết Siren [3]."

[3] Chương trước có chú thích.

Truyền thuyết này Tống Hoằng có biết, "Là chuyện kể về một nữ yêu trên biển? Cô ta dùng tiếng ca hấp dẫn những con thuyền, mê hoặc thuyền viên lên bờ ư?"

"Không." A Tuyết nói, "Là cái khác."

Trong ánh mắt của cô hiện lên một nét sợ hãi hiếm có.

"Siren trong dân gian Âu Mỹ là cách gọi khác của ác ma mọc đuôi cá."

"Khi còn nhỏ bọn họ không có giới tính nhưng sau khi trưởng thành và gặp được người mình yêu thì họ sẽ dần dần phân hóa giới tính. Nhưng dù họ có yêu nam hay yêu nữ đi chăng nữa, gần như Siren hóa thân đều là đàn ông. Đồng thời, dù có phải đào từ chân trời đến tận góc biển thì họ vẫn sẽ tìm ra cái người định mệnh đó, họ sẽ đem người kia về sào huyệt của mình để đẻ trứng."

Tống Hoằng nghe không hiểu.

"Là sao? Bọn họ yêu đàn ông tại sao còn phân hóa thành giới tính nam?"

Còn cả đẻ trứng gì nữa?

Cô gái nuốt nước miếng.

"Sẽ thay đổi." Cô trầm giọng nói.

"......?". Truyện Linh Dị

"Cơ thể.... Sẽ bị biến đổi. Bọn họ sẽ tiết ra một thứ, dùng lưỡi mình để truyền thứ đó vào cơ thể người nọ, một tháng sau, người kia sẽ có thêm một khoang sinh sản."

Tống Hoằng đột nhiên run rẩy.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó ——"

"Sau đó người kia sẽ mọc ra mang, có thể hô hấp được dưới nước.

Người nọ sẽ bị Siren kéo xuống đáy biển.

Ở đó, Siren sẽ làm cho họ.... đẻ trứng không ngừng. Liên tục rót vào, không chờ người nọ đẻ hết mà cứ tiếp tục rót vào. Họ sẽ vĩnh viễn ở sâu trong đại dương, dùng cơ thể của mình để đẻ trứng cho nhân ngư."

Âm thanh cô nhỏ dần, "Cả đời này người nọ cũng chẳng thể trốn thoát được."

Sau khi nói xong lời này, da đầu Tống Hoằng cũng tê dần, anh trầm mặc một lát, cười gượng nói: "Nhưng không chắc rằng cậu ấy sẽ gặp phải kiểu như này đúng không? Gặp một nhân ngư chưa phân hóa, xác suất này rất thấp ——"

"Anh đã quên trước đó tôi nói gì rồi à?" Cô gái ngắt lời anh, khẽ cười khổ, "Tôi đã nói, tất cả NPC khác đều nhường đường cho anh ấy."

"Vì thế, anh đoán xem, bởi vì cái trò chơi này đặc biệt quan tâm đến anh ấy, hay là bởi vì vật thí nghiệm mạnh nhất ở nơi này coi trọng anh ấy đây?"

"......"

Tống Hoằng không có cách nào đáp lời. Nội tâm anh cũng không hy vọng đây là sự thật nhưng có một thanh âm lại kéo anh lại, bảo anh đây chính là chân tướng.

"Vậy anh nói xem," Cô nói tiếp, "Một quái vật như vậy. Anh cảm thấy, hắn ta là do bị người ta bắt đến, hay là vì muốn tìm ai đó nên mới giả bộ suy yếu, chủ động để người ta mang đến đây?"

*

Vật thí nghiệm S đem Khấu Đông về kí túc xá.

Thanh niên ở trong ký túc xá tìm kiếm, hắn đứng ở ngoài cửa trông chừng, yên lặng nhìn thanh niên cong lưng lên. Độ cong này trong mắt nhân ngư là cực kỳ hoàn mỹ, cơ thể của thanh niên này cũng không quá gầy yếu, khung xương y tinh tế, nhìn cũng không béo không gầy, cái cổ lộ ra mịn màng, trắng như tuyết.

Hắn chậm rãi vung đuôi cá ra trước mặt.

"Em thử nghĩ lại xem," Bỗng nhiên hắn lên tiếng, âm thanh trầm thấp êm tai, "Em đã từng gặp ta chưa."

Khấu Đông hơi hơi khó hiểu, y xoay đầu lại nhìn hắn, "Hả?"

Vật thí nghiệm mím chặt miệng, có vẻ như đang không vui.

"Em quên rồi."

Hắn nhàn nhạt thuật lại.

Khấu Đông: "......"

** má, sao dạo này cứ toàn hỏi thêm mấy câu hỏi đột ngột thế!

Y cố gắng nghĩ nghĩ, đương nhiên cái gì y cũng chẳng nghĩ ra nổi —— trước khi y đi vào cái game rách này thì y chỉ là một streamer game tình cảm ngọt ngọt ngào ngào thôi, đâu ra nhân ngư mà gặp.

Ừ thì cứ cho là có, nhưng có thì cũng là mấy nhân ngư bé bé, đáng yêu, chẳng có nhân ngư nào cao thế này đâu, nếu so cái đó với y, biết đâu cái tên này móc ra còn khủng bố hơn y ấy chứ, lại còn muốn y đẻ trứng kiểu mẹ gì.

Cái này ở đời thực, người ta gọi là gì anh biết không, là biến thái đấy.

Khấu Đông há miệng, thử thăm dò đưa ra đáp án, "Ở bờ biển đó sao?"

Sắc mặt của nhân ngư khẽ buông lỏng, mang theo một chút ý cười, "Em còn nhớ."

Trong lòng Khấu Đông khẽ than, phí lời, ngài đây không ở biển thì còn có thể ở đâu được —— thằng nào túm được nhân ngư ở sông với ở hồ?

Huống hồ y cũng đã đọc qua cuốn sổ ghi chép kia, vật thí nghiệm S là bắt ở vùng phụ cận tam giác quỷ, phải vất vả lắm mới mang về được.

Khấu Đông nhỏ giọng nói với Diệp Ngôn Chi: "Tên nhân ngư này lâu lâu hơi ngu, cưng đừng học theo hắn nhé...."

Diệp Ngôn Chi: "......"

Nhìn mặt hắn có vui tí nào không.

[09/12/2021]

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Ngôn Chi: Em ấy nói tôi ngu, còn bảo tôi không được học  theo chính mình.....

Em ấy còn bảo tôi nhận mình làm baba!