Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 40: Thải sinh (2)



Khấu Đông: "Chiết cắt?"

"Chính là kiểu đạt đến mức quái gở, đến mức tàn ác." Diệp Ngôn Chi giải thích, "Trong 《Thanh Bại Loại Sao》cũng có ghi chép liên quan, người gấu, người rắn đều do con người chế tạo ra. Bắt cóc một đứa trẻ, toàn là chọn người tàn tật, người què, người mù, người cụt tay, tất cả đều vì cái suy nghĩ ra lệnh cho bọn trẻ đó đi ăn xin, rồi đám người kia thì ngồi mát ăn bát vàng —— đây là một đoạn nội dung được ghi chép trong đó."

Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên trong phòng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Người đàn ông kiểm qua từng người một, trừ Khấu Đông cùng vài người mới đến, những người khác đều nhiều ít lấy ra một ít tiền. Gã vẫn tỏ vẻ không hài lòng, ánh mắt đảo qua đảo lại như muốn tìm kiếm từ trên người đám nhỏ, đám nhỏ đó bắt gặp ánh mắt của gã, không khỏi cong lưng lại nhìn sang hướng trái ngược lại, co rụt người lại.

Người đàn ông u ám nói: "Đứa nào đưa ít nhất?"

Lời này vừa mới nói xong, đám nhóc lại bắt đầu lục đục. Bọn chúng đưa mắt nhìn lẫn nhau, từ từ chậm rãi đứng dạt sang một bên, để lộ một người đứng trơ trọi ở giữa.

Đó là một cậu bé rất gầy, cả người còn đang run rẩy. Có thể là bởi vì bộ dáng không có gì đáng ngạc nhiên, mũi nhỏ mắt nhỏ, thậm chí còn hơi xấu xí, thoạt nhìn cũng không phải kiểu khiến cho người ta sinh ra cảm giác thương tiếc.

Nó vẫn muốn chạy vào giữa đám người đang đứng kia, nhưng không biết lại bị ai đẩy đi, nó lại bị đẩy ra như cũ.

Người đàn ông khạc ra một ngụm đờm, bước đến gần chỗ nó.

"Nói," Gã thô lỗ nói, "Mày kiếm được mấy đồng?"

Gã cũng không được coi như cường tráng. Nhưng vừa đứng bên cạnh đứa bé trai kia thì lại càng khiến dáng vẻ thằng nhóc trông giống như một con gà bị rớt xuống nước, từ đầu đến chân đều lộ ra một sự hốt hoảng. Tay nó đưa ra phía sau đầu, âm thanh vừa khàn vừa nhỏ: "Ba... ba đồng tiền."

"Ba đồng?"

Người đàn ông cười lạnh, cứ như là vừa mới nghe thấy một câu chuyện cười, chìa một tay ra xách áo nó, hoàn toàn xách thẳng nó lên.

"Bọn mày có nghe thấy cái gì không? —— Ba đồng!"

Trong phòng im ắng, không có một tiếng cười nào được phát ra. Một lát sau, mới có một đứa nhỏ vụng về phụ họa hai tiếng, "Ha ha, ha ha ha...."

Một tiếng này vang lên như khởi đầu, tất cả mọi người đều cười rộ lên ngay sau đó.

"Chỉ có ba đồng? Quá ít phải không?"

"Tìm bừa một người để xin thì cũng không thể được mỗi như này...."

Cũng có vài đứa chỉ vào đứa nhỏ, cao giọng nói: "Có khi nó còn giấu thì sao? Nó —— nhìn nó giống như một tên trộm vậy!"

"Đồ trộm cắp!"

"Thứ ăn hại!"

Làn sóng âm thanh này càng lúc càng lớn, ác ý xen lẫn trong giọng nói non nớt của bọn chúng không chút nào được che giấu, khiến cho Khấu Đông không khỏi cau mày. Y đưa mắt nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt của Tống Hoằng cũng không ổn lắm, nhíu mày nhìn đám nhóc này.

"Không phải," Giọng nói cậu bé chứa vẻ nức nở, "Không phải mà..."

Ngay cả một câu nói đầy đủ nó cũng không nói rõ được.

Người đàn ông thậm chí còn không nhìn nó, lập tức quay mặt về phía những đứa còn lại.

"Bé ngoan." gã nói, "Bọn mày thử nói xem, nên cho nó cái gì nhỉ?"

"Người gỗ!"

Những đứa trẻ còn lại đồng thời hô lớn.

"Người gỗ!!"

Giữa âm thanh như vậy, người đàn ông lấy ra một chiếc túi rách. Gã mở chiếc túi ra, chỉ để lộ một khe nhỏ mỏng manh, đưa cho cậu bé.

"Chọn một cái đi."

Cánh tay của cậu bé run lên, run run cả nửa ngày cũng không dám thò tay vào trong túi.

"Nhanh lên," người đàn ông đứng bên cạnh thúc giục nó, "Mày còn chậm chạp như thế, tao sẽ trực tiếp ném mày ra cho chó —— tao thấy cái đầu của mày rất thích hợp với nó đấy."

"—— Không!"

Dù không đứng gần đấy, Khấu Đông vẫn cảm nhận được mùi khủng hoảng phát ra trên người đối phương. Sắc mặt nó trắng bệch, đồng tử co rút lại rõ rệt, rõ ràng là bị kinh hãi, "Tôi lấy, tôi lấy...."

Rốt cuộc thì đứa nhóc cũng hoàn toàn duỗi tay vào.

Tay nó trong đó khó khăn lựa chọn, chiếc túi nhỏ bị động tác di chuyển lục lọi qua loại của nó làm cho lồi lên lõm xuống. Mãi nửa ngày sau, nó rút ra một thứ gì đó từ bên trong.

Đó là một người gỗ thô ráp sần sùi, bên mép còn có gai nhỏ. Khi thằng nhóc lấy thứ này ra thì bị những chiếc gai gỗ nhô lên đó làm cho trầy xước.

Một giọt máu đã dính trên thân người gỗ.

Phần đầu, tay chân, ngũ quan của người gỗ đều đầy đủ hết.

Cậu bé lại càng run rẩy hơn. Nó từ từ quay người gỗ trong tay về phía mình, thấy trên ngực người gỗ viết một chữ: Chuột.

"Thật sự đáng tiếc." Người đàn ông cười nói, nhưng trong mắt gã hoàn toàn không có ý cười, "Mày gầy như vậy, làm sao có thể làm một mỹ nhân chuột đủ tiêu chuẩn, cùng lắm thì được coi như một con chuột con khô quắt mà thôi."

Gã ném người gỗ nho nhỏ kia xuống mặt đất.

Ánh mắt của đứa nhỏ chợt sáng ngời, như có một tia hy vọng.

"Nhưng nếu như là do mày tự lựa chọn," người đàn ông cười hai tiếng, "Vậy thì vẫn phải thỏa mãn nguyện vọng của mày mới được."

Hai người đàn ông cường tráng bước từ ngoài cửa vào, xoắn chặt hai cánh tay của nó lại. Cậu bé tuyệt vọng kêu thảm, âm thanh này vang lên khiến cho da đầu ngứa ran, trên mặt của những đứa nhỏ còn lại cũng vụt qua một chút sợ hãi không cách nào che giấu được.

Nhưng bọn nó không có ai dám đứng ra.

Chân của đứa nhỏ kia cuối cùng cũng biến mất ngay trước cửa. Sau khi người đàn ông rời đi, căn phòng lại rơi vào im lặng lần nữa.

Chỉ là kiểu im lặng này thật sự khiến cho da đầu người khác phải tê dại.

Khấu Đông thấp giọng hỏi: "Nó sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Cậu không nghe thấy sao?" Tống Hoằng trả lời, giọng nói không còn ổn định như bình thường, "Gã kia muốn đem nó biến thành một mỹ nhân chuột."

"Mỹ nhân chuột?"

"Cậu chưa từng thấy qua ư?"

Tống Hoằng nuốt nước miếng.

"Lúc vừa ở cửa ấy, tôi nghĩ cậu đã nhìn thấy rồi —— con rắn kia."

Từ "rắn" này thốt ra từ trong miệng anh, giống như là hết sức khó khăn.

Khấu Đông đương nhiên nhìn thấy, lúc đó chỉ cảm thấy quái dị, hiện giờ liên hệ nó cùng với mỹ nhân chuột thì mới cảm thấy da đầu mình đang run lên.

Y trầm mặc một lát, hỏi: "Là người?"

Tống Hoằng nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Thế nhưng mà ——"

"Bắt đầu từ lúc còn nhỏ," anh giản lược nói, hiển nhiên không muốn nhiều lời, "Vặt đứt tay chân, dùng dầu nóng bao bọc lấy vùng da lông, rồi đông kết lại một chỗ... Qua thời gian lâu dài, về cơ bản cũng không nhìn ra được hình dạng ban đầu nữa."

Ác độc đến như vậy thật sự khiến cho người ta sinh ra cảm giác không dễ chịu chút nào.

Tống Hoằng nhẹ giọng nói: "Lần này chúng ta thật sự đã chui đầu vào hang sói rồi."

*

Khi mặt trời nghiêng về hướng tây, mới có một người ném một cái rổ bẩn thỉu đựng mấy cái bánh mì vào bên trong. Một đám trẻ con trong phòng tranh nhau giành giật, Khấu Đông không định ăn uống gì, lui về phía sau một chút, không hề có ý định đứng dậy lấy đồ ăn.

Hiện giờ y vẫn đang trong bộ dáng của một đứa trẻ, mặt mày không thay đổi mấy, chỉ là đôi mắt to tròn đen láy hơn hẳn, môi hồng hào, hai bên má lại tròn, so với bộ dạng trưởng thành thì trông nhu thuận hơn nhiều.

Mặc dù Tống Hoằng cũng biết được rằng cái người này chính là một đại lão không bao giờ đi đường một cách bình thường, nhưng anh cũng không nhịn được mà sinh ra cảm giác muốn bảo hộ vì bộ dạng của y lúc này.

—— Lớn lên như vậy, thật sự khiến cho người ta ngay cả suy nghĩ muốn vì y dời sông lấp bể cũng dám nghĩ tới.

"Vẫn nên ăn một chút đi này," Tống Hoằng khuyên y, "Sợ rằng chỉ có một bữa cơm, nếu cậu không ăn thì ngày mai khẳng định sẽ rất cực nhọc."

Khấu Đông liếc mắt nhìn bánh mì nguội lạnh kia một cái, vẫn ghét bỏ, "Không ăn."

Y cũng không có ý định tranh giành đồ ăn với một đám nhóc trông có vẻ đói bụng lâu ngày kia.

Hơn nữa, không biết tại sao, trong lòng y cứ luôn có cảm giác lạ lùng một cách khó hiểu.

Cốt truyện phó bản này.... có thật sự như những gì mà bọn họ đã đoán ra hay không?

Tống Hoằng bảo rằng A Tuyết cũng cùng đi vào phó bản này, nhưng mà sau khi tiến vào thì hai người bị tách ra. Anh cũng phải vào lúc Khấu Đông mở miệng ngăn cản đứa nhóc béo nói ra thân phận thật sự thì mới có suy đoán, mới ghép hình ảnh của đứa trẻ trước mặt này với người ở trong trí nhớ của mình.

Có lẽ A Tuyết cũng phải nhìn thấy rồi, nhưng lại không hề tiến lên nhận người quen, điều này khiến cho Tống Hoằng hơi lo lắng.

Ngược lại thì Khấu Đông không thấy lo lắng.

Thời gian ở chung của y và cô gái nhỏ này không lâu, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng đủ để y nhìn ra được A Tuyết là một cô gái thông minh. Điềm đạm, bình tĩnh, đối mặt nguy hiểm cũng không hoảng loạn, người như này không cần biết giới tính như nào, đặt trong hoàn cảnh kiểu gì cũng đều có thể sống được.

Y nhìn vào mắt Tống Hoằng, nói ra lời thật lòng: "Tôi cảm thấy cô ấy còn đáng tin cậy hơn anh...."

Tống Hoằng: "....."

Hiếm thấy khuôn mặt nghiêm túc của anh hiện lên vẻ bị nhục nhã, suy nghĩ lại, thế mà anh lại không thể nào phản bác được, buộc lòng phải thở không ra hơi mà nói: "Tôi có rất nhiều tri thức đó."

Tôi chính là nghiên cứu sinh!

Là loại thuộc top 5 trường đại học hàng đầu đó!

Những lời này có thể dẫn đến việc bại lộ danh tính thật, cũng không thể nói ra khỏi miệng được.

Khấu Đông dùng ánh mắt như nhìn thằng thiểu năng để nhìn anh, trôi qua vài phút đồng hồ, y yên lặng đứng dậy và thay đổi vị trí, ngồi ở vị trí xa chỗ anh ngồi hơn một chút.

Tống Hoằng: "Làm sao thế?"

Khấu Đông bình tĩnh trả lời: "Tôi sợ rằng cái đồ học dốt như tôi sẽ làm ô nhiễm khí phách học giỏi của anh."

Tống Hoằng: "....."

Rõ ràng nghe giống lời khen, nhưng mà sau khi được thốt ra từ miệng của thanh niên này, sao cứ cảm thấy không có ý tốt gì đâu....

Khấu Đông đưa ngón tay lên đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chú ý nghe ngóng bên ngoài. Ngay lập tức Tống Hoằng cũng nhận ra điều gì, cẩn thận dò xét động tĩnh bên ngoài cửa.

Bên ngoài ván cửa mỏng manh, âm thanh ăn uống của những người đó loáng thoáng truyền vào bên trong, người đứng trông cửa ban đầu hình như cũng đã rời đi, đang đến trong sân uống rượu.

Muốn hỏi thêm điều gì, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.

Đương nhiên hai người sẽ không buông tha thời cơ này, đều tự mình đi hỏi thăm tình hình thực tế từ những đứa trẻ. Vốn dĩ Tống Hoằng cảm thấy đây không phải chuyện khó gì, đến tận khi đi hỏi, mới phát ra miệng lưỡi của lũ nhóc này thật kín, về cơ bản chúng chẳng nguyện ý nói cho anh nghe bất kỳ một cái gì cả.

Sau khi thêm hai câu, trong mắt những đứa nhóc ăn xin này liền hiện lên vẻ cảnh giác, mím chặt miệng trừng mắt với anh.

Tống Hoằng từ nhỏ cho đến lớn đều là kiểu người có dung mạo tốt, chưa bao giờ bị người khác nhìn như vậy. Ánh mắt của mấy đứa nhỏ này khiến anh không khỏi đưa tay lên sờ tóc của chính mình, nghi ngờ có phải bản thân mình đã trở thành một ông chú hói đầu hay không.

Hỏi liên tiếp ba, bốn lần, đều là tình trạng như cũ. Tống Hoằng không nén nổi cảm giác hơi thất bại.

Cái đám này quả thực là một đám trai [1] không cậy được miệng mà. Hơn nữa đám trai này còn không chịu nghe lời, ánh mắt cứ luôn liếc về phía bên phải của mình.

[1]. Con trai sông (cái thứ để ăn đó =v=)

Rốt cuộc thì bên phải có cái gì?

Tống Hoằng mang tâm trạng hoài nghi muốn được biết rõ nên cũng quay đầu sang, vừa nhìn thấy thì giật nảy mình. Không biết Khấu Đông làm kiểu gì, lúc này y đang được một đám trẻ con vây xung quanh, chính y thì lại ở đó nghiêm túc trưng ra cái bản mặt giống như viên bánh trôi trắng của mình, lắng nghe đám nhóc xung quanh rụt rè đáp lời y, đám còn lại còn dùng ánh mắt đầy vẻ sùng bái nhìn y chăm chú, không hề chớp mắt lấy một cái ——

Trong nháy mắt này, tưởng chừng như Khấu Đông đã đăng cơ ngay tại căn phòng nhỏ này.

.... Vãi chưởng.

Tống Hoằng ngớ người. Anh cố gắng đến gần Khấu Đông một chút, hỏi: "Cậu làm kiểu gì thế?"

Khấu Đông suy nghĩ rồi rút cái máy cũ kỹ lỗi thời ra cho anh xem. Tuy máy này cũ thật, nhưng mấy trò chơi giống như Tetris hay trò chơi rắn tìm mồi kinh điển thì vẫn có đủ, đã thế y còn có buff độ thiện cảm gần đầy, đủ để y lừa gạt một đám nhóc con chưa từng được chơi game giải trí này.

Ai biết được rằng Tống Hoằng lại tự mình cho ra đáp án trước: "Chẳng lẽ là bởi vì bản năng của người mẹ?'

Khấu Đông: ".....?"

Tống Hoằng bị chính bản thân mình thuyết phục một cách kỳ quái: "Thực ra thì cũng không phải không có lý."

Khấu Đông: ".....???"

[02/02/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Khấu Đông: Anh nói cho rõ ràng cái coi, cái gì gọi là bản năng của người mẹ???

Tống Hoằng: (chần chừ).... Hay là bản năng của thụ?



Bản năng của thụ cơ đấy ha ha ha

Theo như thông báo ấy thì Diệp Ngôn Chi ở trong phó bản này sẽ lớn hơn.

Cốt truyện không quá giống so với những gì mọi người tưởng tượng, cơ mà sẽ không kinh khủng quá đâu, bởi vì tui sợ.