Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 43: Thải sinh (5)



Mấy đứa nhỏ trong xe ngựa im lặng đứng dậy xếp hàng đi xuống. Tiêu Ngọc vốn còn không cam lòng nhưng sau khi đối diện với vẻ mặt hung ác của mắt tam giác thì cũng không dám ho he thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi vào trong đám người không dám quay đầu.

Sau khi chân vừa dẫm xuống đất, Khấu Đông nhìn bốn phía một hồi lâu.

Bốn chiếc xe ngựa có vẻ như đã bị tách ra, tới đến nơi này chỉ còn có một chiếc xe này. Bọn họ bị thả vào con hẻm nhỏ tối tăm, chắc là nơi này cách đường cái không bao xa nữa, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh người mua kẻ bán hét giá ở đằng xa. Thanh âm mang theo chút khói lửa đó ở trong tình cảnh này trở nên thân thuộc lạ thường.

Mấy đứa nhỏ tay cầm bát, rụt rè nhìn gã.

"Quy tắc cũ," mắt tam giác nâng mắt, âm âm u u liếc từng người bọn họ, đi đi lại lại, "Ngoan chút đi, đừng có nói nhảm, đừng nghĩ sẽ chạy được ——"

Khóe miệng hơi mỏng của gã hơi nhếch, tựa như có lưỡi câu vô hình kéo nó lên lộ ra cảm giác quái dị.

"Nếu như chúng mày mà có suy nghĩ gì vớ vẩn.... cứ liệu mà đi rút người gỗ."

"Mấy bữa nay đoàn xiếc đang thiếu người đấy."

Nhắc tới đoàn xiếc thú, mấy người đứng đây không nhịn được mà run lên, thân thể cũng căng thẳng lên hẳn. Mắt tam giác đối với phản ứng này của họ cực kỳ thỏa mãn, không nhanh không chậm đánh giá từng người, cuối cùng thì gã phất tay một cái.

"Rồi đấy," Gã nói, "Đi làm việc đi."

Bọn nhỏ quen cửa quen nẻo nối đuôi nhau tan ra, đứa nào đứa nấy cũng cầm theo cái bát đi ăn xin. Khấu Đông nhìn hai người A Tuyết một hồi, ba người cùng trao đổi ánh mắt xong bước lên phía trước.

Bọn họ tiến lên một đoạn rồi vờ lơ đãng quay lại sau nhìn, gã mắt tam giác vẫn đang đứng ở góc đường tay cầm cái tẩu đốt, thở ra khói.

Rõ ràng gã không có ý định rời khỏi đây.

Tống Hoằng hạ thấp giọng: "Gã ta đang giám thị."

Việc này đối với mấy người họ là một tin xấu. Dưới sự theo dõi của NPC thì rất nhiều thứ không thử được.

A Tuyết nhắc nhở: "Kể cả gã ta không nhìn thì chúng ta cũng phải xin cho đủ tiền —— nếu không thì đêm nay sẽ đến lượt của chúng ta rút người gỗ đấy."

Lời này cũng đúng, chỉ là....

Tống Hoằng chần chờ hỏi: "Em có kinh nghiệm gì hả?"

Phí lời, cái chuyện như này thì ai có kinh nghiệm chứ.

Nghe vậy, mấy người còn lại im lặng một hồi. Lúc sau Tống Hoằng chỉ đành than: "Thế thì xin kiểu gì bây giờ?"

"......"

"......"

Ba người không có chút kinh nghiệm nào đứng nhìn nhau, cuối cùng quyết định đi xem mấy đứa nhỏ khác làm ăn ra sao.

Vừa nhìn xong thì bọn họ đã cảm thấy mình làm không nổi. Những đứa nhỏ quần áo rách rưới kia chạy theo người qua đường, chúng liên tục đung đưa cái bát trong tay mình, khép nép cầu xin: "Ngài thương xót con cho con xin ít tiền đi ạ.... Một chút thôi cũng được...."

Người bị bám theo không kiên nhẫn quay đầu lại giật tay của đứa nhỏ đang nắm góc áo mình ra.

"Mày chạm vào đâu đấy?" Người kia trách cứ, "Mẹ cái thằng ranh ăn mày này không biết chui ra từ xó nào, đừng có động vào tao bẩn quần áo tao bây giờ!"

Đứa nhỏ bị ăn mắng nhưng vẫn cứ bám riết theo gã ta, thậm chí sắc mặt còn không hề hiện lên vẻ nhục nhã. Thằng bé vẫn cứ buồn bã mà nài nỉ, trong bát có vài viên đá nhỏ cứ lọc xọc khiến cho người ta nghe mà khó chịu, "Xin ngài đấy, người tốt sẽ gặp được báo đáp tương ứng, con biết ngài là người tốt...."

Cũng có đứa nhóc đứng ở trước cửa hàng, nó đi từng nhà từng nhà gõ gõ, tay cũng lắc lắc cái bát.

"Cho con xin ít tiền đi, cho con xin ít tiền với..... cho con xin một bữa cơm...."

Ông chủ cửa hàng lên giọng quát, mười mét xung quanh cũng nghe rõ ràng.

"Hôm đéo nào cũng xin! —— Tao là cha mẹ mày chắc? Một đám ăn mày có mẹ sinh mà không có mẹ dạy...."

Cánh cửa phịch một tiếng đóng sầm lại, ông chủ cửa hàng xua đuổi bọn chúng. Đứa nhỏ vẫn đứng ở trước cửa mãi không đi, mãi cho đến khi người bên trong cầm cái chổi ra đánh nó mấy lần, trên mặt thằng bé bị chổi quật cho mấy đường đỏ ửng thì nó mới nặng nề cất bước đi ra khỏi cửa.

Góc đường là một đứa trẻ ăn mày khác đang ngồi xổm, bên đường cũng có một đứa nhỏ đang đi giữa dòng người. Những đứa bé này đi qua đi lại trong đám người, cứ như là đang kí sinh vào họ mà tồn tại nhưng thế nào cũng không thể thoát khỏi cái nơi kia.

Cảnh tượng như vậy khiến cho cả ba người thấy không được thoải mái chứ chưa nói đến họ có làm được không.

Họ vốn dĩ chẳng phải trẻ con thật sự, tâm trí cũng là người trưởng thành hết rồi, đương nhiên không thể tiếp thu cái kiểu ăn xin bỏ hết tôn nghiêm đi như vậy được.

Nhưng thực tại lại được bày rõ ràng trước mắt, hoặc là xin được tiền, hoặc là cái chết.

Tống Hoằng do dự một lát, thấp giọng nói: "Thôi thì, chúng ta cũng...."

Mấy chữ sau anh nói ra cực kỳ gian nan, hiển nhiên đang đấu tranh với lòng tự tôn của bản thân nhưng cuối cùng ý niệm được sống vẫn chiếm thế thượng phong.

A Tuyết đứng một bên không nói gì, biểu tình cũng ẩn ẩn hàm ý tán thành.

Hai người bọn họ nhìn về phía Khấu Đông mới phát hiện đối phương đang đầy hứng thú quan sát mấy cửa hàng trên đường, nhìn chẳng khác nào đi ra ngoài dạo phố.

Mãi sau đó y mới chú ý đến ánh mắt của họ, quay đầu về, nhướn mày.

"Hai người tính đi ăn xin thật hả?"

Tống Hoằng chẳng hiểu tại sao, khuôn mặt hơi hơi giật giật, "Ừ...."

Người trưởng thành còn đỡ nhưng lúc này Khấu Đông vẫn đang trong cơ thể của một đứa nhỏ, phối hợp với gương mặt trắng như tuyết kia mà làm ra động tác nhíu mày, thực sự là chẳng có chút cảm giác đẹp trai nào.

Ngược lại còn lộ ra cái cảm giác của một đứa nhóc con cố giả làm người lớn.

Anh thậm chí còn có suy nghĩ muốn đưa tay véo mặt đối phương một cái, xem xem có thể véo cho y khóc nhè không.

Tống Hoằng cũng chỉ có thể tưởng tượng được đến thế, người tí hon ngồi trên vai Khấu Đông, đầu nghiêng nghiêng đưa tay véo mặt Khấu Đông. Quai hàm Khấu Đông bị tay hắn kéo ra nhưng y cũng không tức giận, chỉ có chút khó hiểu: "Tại sao?"

Tống Hoằng chẳng hiểu mô tê gì.

Ngoại trừ cách này, bọn họ còn cách nào để kiếm được tiền hả?

Khấu Đông từ sâu trong tâm trí cảm thấy mờ mịt, "Chúng ta không giống nhau."

"....."

Chỗ nào?

Khấu Đông ngẩng đầu lên, cực kỳ kiên định mà vung tay.

"Cái gương mặt này nè!"

Tống Hoằng: "......"

A Tuyết: "......"

Bọn họ chần chờ suy nghĩ, người này nói là mặt này nhưng bọn họ lại nghĩ đến cái mặt.....

Khấu Đông sờ sờ gò mà của mình, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ bộ dáng tôi không đáng yêu hả?"

Không phải chứ, hồi nhỏ mỗi lần ra cửa là y như rằng y sẽ bị bảy tám bà cô bà dì thơm đến mức khóc thét, chắc là y lớn lên cũng khá đáng yêu chứ nhỉ.

Tống Hoằng: "...... Đáng yêu."

Anh không hiểu, chuyện này với chuyện có đáng yêu hay không thì liên quan gì? Không phải là cậu cứ đáng yêu thì người ta sẽ chủ động cho cậu tiền đâu....

Khấu Đông như ông cụ non mà dạy dỗ anh: "Anh không hiểu hả, rất hữu dụng ấy!"

"......?"

Khấu Đông nói cho anh cách mới của mình.

"Chỉ bằng cái mặt trông rất đáng yêu này thì chúng ta có thể kiếm ra tiền."

...... Còn cả cái vụ NPC rất yêu y nữa.

Nhiệm vụ này đối với người khác chính là chế độ hard, nhưng đối với Khấu Đông thì nó cũng chỉ ở mức easy không hơn không kém.

Khấu Đông có lý do để tin rằng chỉ cần y ngồi xổm xuống đường hức hức mấy câu thì sẽ có người chạy tới vứt cho y tiền thôi.

Vậy tại sao y không làm như thế ư?

Đơn giản là do y không muốn nhá!

Tống Hoằng vẫn không thể hiểu nổi, anh mờ mịt nhìn chằm chằm y. Mãi cho tới khi Khấu Đông hỏi anh: "Không ăn xin, làm công cũng được mà đúng chứ?"

Đương nhiên là có thể, nhưng mà, "Liệu có quán nào nhận mấy đứa nhóc như chúng ta vào làm không?"

Bẩn thỉu, vóc dáng cũng thấp bé nên làm cũng chẳng ra việc.

Khấu Đông trả lời: "Có chứ, đi đánh nhau cũng phải thăm dò tình hình xung quanh mà."

Y mới vừa ngó được một quán trà, bên trong có một người kể chuyện, khách khứa ngồi cũng không ít.

"Chỗ kia."

Hai người nhìn theo tay y chỉ, cảm thấy không đáng tin lắm.

Ông chủ ở những quán này đã tỏ rõ thái độ ban nãy, đám trẻ con này mấy ngày nay hôm nào cũng tới ăn xin, ông chủ đã chẳng còn thiện tâm như ban đầu —— dù sao thì bọn họ cũng mở cửa để làm ăn, không phải lều bán cháo miễn phí, trong nhà cũng có già trẻ phải ăn cơm mà sống. Chớ nói là một hai đứa xin đây lại còn cả đám tới, quản cũng chẳng ai quản cứ chạy long nhong trên đường.

Ai mà chịu được một đám ăn mày hôm nào cũng tới xin tiền cơ chứ?

Bởi vậy khi thấy mấy đứa trẻ ăn mày khó khăn bước qua bậc cửa cao cao của cửa hàng, ngữ khí của ông chủ quán trà đã không được thoải mái, "Làm gì đấy làm gì đấy? Không có tiền cho chúng mày đâu!"

Lời này nói ra rất hung ác, Tống Hoằng nghe xong cũng hơi run lên, anh cũng đoán được chuyện này sẽ không dễ dàng thế đâu.

Anh nhẹ giọng nói: "Ông chủ, ngài nghe bọn tôi nói...."

Ông chủ không thèm nghe, lão ta vươn tay định tóm lấy cái chổi. Mấy tên tiểu nhị trong quán cũng chạy tới vây bọn họ vào chính giữa, cau mày lườm, chẳng khác gì đang xua một đám gà con ra ngoài.

"Nói cái gì, tao không muốn nghe nửa chữ của bọn mày! Cút đi, đây không phải chỗ cho bọn mày tới ăn vạ xin tiền!"

Tống Hoằng còn muốn nói tiếp: "Không phải, chúng tôi...."

"Chúng mày cái gì?" Ông chủ quát lên, "Mày có tin tao đánh cho mày một trận không?"

Tống Hoằng thực sự bất lực, hiện tại cơ thể anh đơn bạc lại thấp bé, hoàn toàn không phải đối thủ của mấy thanh niên cường tráng này, anh đành đưa mắt qua bên Khấu Đông hy vọng y có biện pháp gì đó. Anh thấy Khấu Đông chạy tới giữa đám người, y nâng gương mặt nhỏ của mình lên, mở miệng nói: "Ông chủ, ngài nghe bọn cháu nói đi mà."

Tống Hoằng thiếu chút nữa gào lên.

Đứa nhỏ này có phải bị váng đầu không —— nãy anh cũng có nói như vậy rồi kia mà! Làm gì có tác dụng gì đâu!

Anh liều mạng nhìn Khấu Đông lắc đầu mà Khấu Đông vẫn như là không nhìn thấy, y ngẩng đầu chờ mong nhìn mọi người.

Lòng Tống Hoằng trầm xuống, quyết định đổi cách khác.

Cách này không ổn rồi.

Nếu chiêu bán thảm này có tác dụng thì đám trẻ con trên đường làm gì có chuyện không kiếm được tiền. Dân cư ở nơi đây chắc là đã quá quen với chiêu này rồi ấy chứ ——

Còn chưa nghĩ xong thì anh đã nghe thấy ông chủ vừa mới hung ác ban nãy giờ mềm giọng, cứ như là ai đã đâm cho lão một châm nên giờ xẹp đi hẳn.

Lão ta như một quả bóng bị kim đâm, giờ bản mặt cũng thả lỏng đi bao nhiêu.

"Thôi được rồi." Lão ta khô khan nói rồi vứt cái chổi qua một bên, yên lặng ôm lấy hai tay, "Vậy ta nghe nhóc nói."

Tống Hoằng: "......."

Ủa đậu má? Nãy ông có nói như thế đâu!

Cái thái độ vừa nãy của ông đâu rồi?

Cái kiểu muốn tẩn người của ông bay đâu rồi?

Con mẹ nó, này là hai vấn đề giống nhau không khác nửa chữ, tại sao đáp án mà tui lấy được không giống của cậu ta vậy hả??

Lòng Tống Hoằng cực kỳ hoảng loạn, thậm chí anh còn nghi ngờ có phải Khấu Đông dùng thuật thôi miên với NPC kia không. Cô gái nhỏ đứng bên cạnh anh thì không có gì bất ngờ, vẫn lạnh nhạt đứng nghe tiếp.

Khẩu Đông ngửa mặt lên, trước tiên y nói rõ thái độ, "Bọn cháu tới không phải để xin tiền đâu ạ."

Y nhón chân nhìn vào bên trong xong lại nhìn ông chủ.

"Bọn cháu làm tiểu nhị ở đây được không ạ? Bọn cháu được việc lắm, ngài cho bọn cháu xíu xíu tiền là được."

"Mấy đứa nhóc?"

Ông chủ theo bản năng muốn cười nhạo, một đám con nít còn chẳng cao bằng cái bàn thì làm tiểu nhị kiểu gì —— nhưng khi lão đối diện với đôi mắt đen nhánh của đứa nhỏ này thì chẳng khác nào bị phết đường lên tim, lời trào phúng lên đến răng rồi mà chẳng nói ra được. Vất vả lắm mới nói tiếp, lời nói theo bản năng mà mềm mại đi mấy phần, "Nhóc không sợ khổ hả? Cha mẹ nhóc đâu?"

Khấu Đông cúi đầu, dáng vẻ nhìn rất khổ sở, "...... Không ở đây ạ."

Mấy chữ này cũng đủ khiến não lão tự bày ra một vở kịch lâm li bi đát. Cái gì mà cả cha cả mẹ đều mất, đứa nhỏ này lẻ loi hiu quạnh lưu lạc đầu đường phải dựa vào ăn xin mà sống. Có khổ cực như vậy nhưng đứa nhỏ này vẫn kiên cường đến bất ngờ, không muốn làm ảnh hưởng tới người khác mà trái lại vẫn muốn dựa vào sức lao động từ đôi tay của mình mà duy trì kế sinh nhai.

Càng nghĩ càng khiến người ta thấy thương...

Đúng lúc này, lão nhìn thấy viền mắt đứa nhỏ hồng hồng, cứ như một giây nữa sẽ rơi nước mắt.

"......"

Hình ảnh này như một cây búa đập tan phòng tuyến của ông chủ vỡ nát tan tành.

"Tới đây," Âm thanh của lão trở nên hòa ái lạ thường, thậm chí lão còn đưa tay ra sờ sờ đầu Khấu Đông, "Đứa nhỏ đáng thương, vào đây đi —— cần gì làm việc chứ? Nhóc đói không? Ta làm đồ ăn cho nhóc nhé...."

Thái độ chuyển biến quá nhiều làm Tống Hoằng triệt để trợn mắt ngoác mồm. Khấu Đông vừa theo lão ta đi vào trong còn không quên bạn bè mình, "Bọn họ là bạn của cháu ạ...."

Ông chủ giờ mới nhớ đến còn hai đứa nhóc nữa, nghiêng đầu về phía họ, âm thanh lạnh lẽo cứng rắn lên không ít, "Thế chúng mày cũng vào đây đi."

Hai người theo phúc Khấu Đông đi vào trong, vẫn cứ cảm thấy sợ hãi cực độ.

Ủa sao làm được hay vậy, không phải là do mỗi khuôn mặt đâu đúng không?

Thừa dịp ông chủ tự mình đi nấu đồ ăn cho Khấu Đông, Tống Hoằng không nhịn được mà hỏi: "Tại sao cậu biết lão ta sẽ cho cậu vào đây?"

Khấu Đông trầm mặc một chút, rất nghiêm túc mà đáp lời anh: "Bởi vì nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái chăng?"

"......"

Câu này vừa nghe đã biết là nói bừa.

Tống Hoằng ngồi thẳng lên, một lúc lâu sau mới thấy ông chủ bưng một khay trà lên, bên trong khay là mấy đĩa tráng miệng nho nhỏ, lão bê thẳng đến trước mặt Khấu Đông.

Rõ ràng là không có phần của hai người họ.

Tống Hoằng cũng hơi đói, một ngày ở trong phòng kia anh chưa ăn tí gì. Nhưng ông chủ không có nửa ý muốn chia đồ ăn cho họ, lão liên tiếp nhét đồ vào tay Khấu Đông, "Nhìn nhóc gầy quá...."

Tay của đứa nhỏ bé xíu xiu còn cầm theo một đống đồ ăn. Hai đứa nhóc khác ngồi cạnh tay chẳng có gì, cái bụng không nhịn được kêu lên.

Khấu Đông chia một chút đồ cho bọn họ, ông chủ nghệt mặt ra, lão không tình nguyện trừng mắt nhìn hai người vừa được chia đồ ăn.

Sau đó lão nghe thấy Khấu Đông bi bô hỏi: "Ông chủ ơi, cháu nghe nói ở chỗ này có đoàn xiếc thú ạ?"

Y chẳng khác gì với mấy đứa trẻ bình thường khác đung đưa chân mình, vẻ mặt có chút ngóng trông: "Cháu cũng muốn tới đó xem, nhưng mà không có tiền...."

Ông chủ nghĩ nghĩ, lão cũng hiểu ý Khấu Đông, "Nhóc nói đến cái chỗ đó hả? Trước kia ta cũng chưa tới —— nơi đó cũng chẳng có gì hay ho mà mất tới mười mấy đồng bạc mới được vào."

Bên cạnh có khách đang ngồi uống trà, nghe xong câu này không nhịn được ngó đầu qua, chen miệng nói: "Nhưng đáng để tới đấy. Tôi vừa mới từ đó về, hô hô, màn trình diễn tuyệt vời lắm!"

Người nọ khoa tay múa chân, bởi vì quá hưng phấn mà mặt đỏ lừ.

"Con gấu cao như này! Còn mọc ra mặt người, hát được nói được...."

"Có cả một con rắn y hệt như mỹ nhân xà từ trong thoại bản chui ra, chỉ cần thêm năm đồng bạc là được nó quấn quanh cổ."

"À đúng rồi, còn có người sống trong lọ hoa cơ, ai dô, đúng là lần đầu chiêm ngưỡng...."

Âm thanh của người nọ ngày càng lớn, dần dần có không ít người xung quanh gia nhập,

"Tôi cũng từng tới đó, hùng nhân kia không những hát được mà còn đi được qua lửa, miệng nó cũng phun được lửa cơ, thật sự thần kỳ."

"Có một đứa nhóc đầu to đi được trên dây!"

"Tiêu thêm chút tiền thậm chí còn được sờ nó nữa!"

"Ghê thật ghê thật...."

"Mở mang tầm mắt mở mang tầm mắt!"

Ông chủ cũng gia nhập đề tài, lão rất có hứng thú nói: "Thật à? Nếu như vậy thì tôi cũng muốn tới nhìn chút."

Khấu Đông rũ mắt, không nói gì. Y cũng biết nhóm người trước mắt này là vô tội, bọn họ cũng không biết thứ kia là trẻ con bị biến dạng thành —— nhưng chẳng hiểu vì sao y vẫn cảm giác được sự buồn nôn trong cổ họng.

Đám nhỏ quấn trong tấm da lông dày đặc, chúng sợ hãi, chúng ăn nói nhỏ nhẹ, chúng vì những người này mà biểu diễn, trong lúc đang biểu diễn ở nơi đó chúng nhìn xuống những gương mặt kích động này, trong đầu nghĩ những gì đây?"

"Nói tới đây," Có người tràn đầy phấn khởi nói thêm, "Nghe bảo hai ngày nay đoàn xiếc thú còn có thêm diễn viên."

Động tác Khấu Đông bỗng nhiên dừng lại, y ngẩng đầu lên.

Người nọ có vẻ đang gấp tới độ không chờ đợi được nữa.

"Nghe bảo là chó hát!"

"Chó?" Ông chủ ngạc nhiên nói, "Chó cũng có thể hát ư?"

"Sao lại không!" Người kia nói chuyện nước miếng văng tung tóe, "Chuyện mới hai ngày nay, có người trong đoàn nói với tôi —— này nhớ, nghe bảo đó là bảo bối hiếm có khó tìm, không biết họ đã bỏ ra bao tiền mới tìm thấy nó đâu ——"

Khấu Đông cảm thấy kinh tởm. Y quay đầu nhìn hai người bên cạnh, vẻ mặt của họ cũng khó chịu.

Đó là một người chơi sống sờ sờ.

Rõ ràng là người nọ vẫn đang sống nhưng bọn họ không thể xác nhận được, liệu cái chết có phải là đơn giản hơn cho người kia không.

Mấy người lên tinh thần, miễn cưỡng ở trong quán trà bê mấy cái mâm, ông chủ chia cho bọn họ chút tiền. Hai người kia trong tay cũng chỉ là mấy đồng lẻ, chỉ có Khấu Đông được cầm đi mấy đồng bạc.

Khách trong quán trà thấy họ đáng thương, tuổi nhỏ đã xung phong đi kiếm tiền nên cũng cho không ít. Tống Hoằng sờ sờ mấy đồng tiền kiếm được, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, anh quay đầu nhìn trong tay Khấu Đông cầm một cái sọt, bên trong đầy ắp tiền.

Dù vậy vẫn có vài vị khách đem hết tiền của mình thả vào trong sọt, còn không quên từ ái nhắc nhở y ăn nhiều một chút.

Tống Hoằng: "......"

Người với người quả nhiên vẫn còn sự phân biệt.

Khấu Đông được NPC sủng ái nâng góc áo, cảm giác thành tựu.

Gã mắt tam giác đứng bên ngoài nhìn họ vài lần, sau khi thấy bọn họ đứng với khách trong quán trà thì nghĩ là xin tiền không thành nên gã quay đầu đi. Ông chủ nghi ngờ hỏi: "Tên kia không biết là đang làm gì, đứng đó nhìn không thèm vào uống trà."

Trong lòng lão mơ hồ hoài nghi có phải gã vào đây thăm dò địa điểm để ăn trộm không, âm thầm ghi thù, chợt lão nghe thấy có tiếng hát hí khúc truyền vào từ bên cửa sổ đang mở toang. Âm thanh nghe kỹ rõ ràng ràng là của con trai nhưng lại kiểu mị tựa như giọng nữ, một thanh y [1]. Tiếng hát uyển chuyển, làn điệu thanh lệ, thì thầm: "Gió thu tràn về nơi sông nước, nguyệt chiếu cửa cung đệ mấy tầng, mười hai lan can vẫn cứ đều tăm tắp, bước lên hành lang là màn đêm nặng nề..... Hồng nhan chỉ có hận mất nước, năm nào sẽ gặp lại trong mắt người!"

[1]. Thuật ngữ thanh y vốn dĩ xuất phát từ tên của các loại vai dành cho nữ trong kinh kịch. Thanh y (còn gọi là "Chính đán") chỉ những nhân vật nữ trẻ tuổi hoặc trung niên, tính cách đoan chính, nhã nhặn, nghiêm túc, đại đa số là hiền thê lương mẫu, trinh tiết liệt nữ...

Ông chủ ló đầu ra vừa nghe xong lại trở về nói với Khấu Đông: "Không phải ban nãy nhóc hỏi cái này hả? Kia, chính là mấy người đang hát mời khách —— nếu nhóc muốn xem thì ra mà nhìn."

Khấu Đông vừa nghe mới biết rằng đoàn xiếc thú bây giờ đang diễn trên đường này. Trong lòng y vui vẻ quay ra cảm ơn ông chủ một tiếng rồi cùng hai người kia chạy đi ra xem.

Vừa ra đã thấy số người vây quanh đoàn xiếc không hề ít, ba người lại còn đang trong hình dạng trẻ con, đành nheo mắt chen vào trong từ khe hở, chui vào trong xem mới biết được hóa ra mỹ nhân xà kia đang hát hí khúc.

Gương mặt của hắn ta vô cùng đẹp, hiện giờ bên mặt được phủ một miếng vải mỏng nhìn như tóc dài đổ xuống, nhìn qua quả thực phải nói là mỹ nhân.

Cho đến khi nhìn xuống thân thể uốn lượn bên dưới của hắn mới khiến người ta nhận ra đây hoàn toàn không còn là người. Hắn vừa không có hai chân lại không có cả hai tay ngồi trong lồng sắt, như đang khóc lóc tố xướng lại khúc 《Tây Thi》, Khấu Đông nghe hí khúc không hiểu lắm nhưng y nhìn phản ứng của mọi người xung quanh thì cũng nhận ra được người kia đang hát rất hay, không ít người lên tiếng reo hò khen ngợi, tiền lớn tiền nhỏ như mưa mà bay ra.

Mỹ nhân xà đứng dậy, cười tủm tỉm. Hắn hát xong thì ngừng rồi ngẩng đầu nói cảm ơn đến người xem.

Rắn lại có thể mở miệng đã là chuyện hiếm thấy, huống chi còn có thể hát, có người gào lên: "Thêm bài nữa! Thêm bài nữa."

Hắn lại lần nữa xướng thêm một khúc, lần này đã thay đổi làn điệu, làn điệu được đổi còn nhu mị tận xương, nhưng thật ra đây là côn khúc 《Mẫu đơn đình》, là màn nổi tiếng nhất tên 《 Kinh mộng》.

"Triều phi mộ quyện, mây tía thúy hiên......"

Hắn chậm rãi nâng mắt lên, nhìn vào giữa dòng người.

Khấu Đông có một trực giác, y cảm thấy hắn đang nhìn mình.

Mỹ nhân xà cười sâu hơn, chậm rãi hát tiếp:  "Mưa bụi phong phiến, sóng mắt hoa thuyền......"

Khấu Đông bị hắn nhìn thẳng, y như vừa bước một chân vào hồ nước lạnh lẽo. Y hơi nhíu mi lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Diệp Ngôn Chi vang lên: "Không đúng."

Khấu Đông: "Sao thế?"

Diệp Ngôn Chi chăm chú nhìn con mãng xà hoàng kim.

"Mắt không đúng."

Hắn nói.

Khấu Đông hiện tại đứng ở vị trí này nhìn lên mỹ nhân xà, mà tên mỹ nhân xà kia dưới ánh mắt của y được mặt trời chiếu rọi nên không được rõ lắm, chỉ cảm giác được đối phương đã dời ánh nhìn.

Y thấp giọng hỏi: "Mắt hắn làm sao?"

Diệp Ngôn Chi lại nhìn chằm chằm, nửa ngày sau mới lắc đầu.

"Hết rồi."

Khấu Đông tin tưởng hắn, nói: "Nếu như lúc nữa lại có thì nói cho ba biết."

Một lát sau, mỹ nhân xà lại đưa mắt nhìn về hướng Khấu Đông.

Lần này Khấu Đông nghe thấy Diệp Ngôn Chi lớn giọng: "Đến rồi! —— Là đồng tử!"

Khấu Đông: "Đồng tử làm sao?"

"Đồng tử của hắn thay đổi!" Người tí hon nói, hắn hơi rướn mình lên đằng trước, "Lúc hắn nhìn cậu ——"

Mắt Khấu Đông bị mặt trời chiếu thẳng vào nên thấy hơi nhức. Y trừng mắt nhìn, miễn cưỡng nhịn xuống nước mắt chảy ra.

Cũng may nhờ có một lớp nước mỏng này mà y cuối cùng cũng hiểu được nhãi con nhà mình muốn nói gì.

—— Chỉ khi nhìn y.

Đồng tử của mỹ nhân xà chậm dãi dài ra, thu hẹp lại,.....

Chỉ khi biến thành rắn thì đồng tử mới thành ra như vậy.

[15/02/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Khấu Đông: Lại là một ngày được sống trong sự cưng chiều của NPC, mỉm cười.

--

Chú thích:

Côn Khúc hay Tuồng Côn Sơn là một trong những loại hình nghệ thuật có truyền thống lâu đời nhất của ca kịch Trung Quốc.

Côn Khúc lưu truyền chủ yếu ở miền Nam Giang Tô, Hà Bắc, Bắc Kinh nên ca kịch Côn Sơn là hí khúc dùng giọng Côn Sơn để hát.

Côn Khúc mang những đặc điểm riêng, các khúc điệu của hát lên mang âm hưởng du dương, kích động, nghe cứ như tiếng đá mài dao có tưới nước nên được gọi là "thủy ma điệu". Các lời ca từ của Côn Khúc cao nhã có quy cách, mang ý vị của các bài thi cổ, các nghệ nhân kết hợp với các động tác vũ đạo nhẹ nhàng uyển chuyển. Nhạc khí trong Côn Kịch có sáo, tiêu, xênh, tỳ bà, trống, phách, thanh la.. hết sức phong phú.