Ngư Hương Tứ Dật

Chương 39: Hét



Edit: M.Y

Beta: Fleur

Sắc mặt Dung Lâm giãn ra, kìm nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, lạnh lùng nói: "Ồ." Sau đó xoay người nói, "...Vào đi."

A Liên cười vui vẻ, ôm cái gối đi vào theo thượng thần, tiện thể khép cửa phòng lại.

Thấy thượng thần đã cởi áo ngoài ra, nàng hỏi: "Thượng thần muốn đi ngủ ạ?"

Dung Lâm thản nhiên liếc nàng một cái, ý đã rõ lại còn hỏi.

Trời đã khuya, A Liên cũng cảm thấy câu hỏi của mình có chút ngớ ngẩn, nàng không dám quấy rầy thượng thần, khôn khéo nói: "Thượng thần nghỉ ngơi sớm đi ạ, đêm nay ta ngủ bên này." Sau đó làm bộ đem cái gối đặt xuống sàn nhà bên cạnh giường của thượng thần, suy nghĩ cứ tạm ngủ một đêm như vậy đi.

Lần này thật sự khiến cho Dung Lâm tức giận. Hắn đi tới ba bước, một tay đoạt cái gối trong tay nàng, dùng sức ném lên trên giường: "Ngủ trên đi!"

Hả? A Liên nói: "Thượng thần..."

Dung Lâm suy nghĩ một chút liền nói: "Cũng không phải là chưa từng ngủ."

Cũng đúng nha. Nếu thượng thần không để ý, thì A Liên cũng không trái ý.

Hai người cùng nhau chen chúc ở trên chiếc giường nhỏ, tư thế ngủ của A Liên rất ngay ngắn, nằm thẳng tắp bên cạnh Dung Lâm, trước khi ngủ, tư thế ngủ này vô cùng hợp với thượng thần. Thượng thần không nói lời nào, A Liên cũng không tiện chủ động mở miệng nói, bên trong phòng lập tức an tĩnh. Suy nghĩ một chút, A Liên nhịn không được liền nói: "Cái đó..." Nàng nghiêng đầu, nhìn nửa gương mặt của thượng thần, nhỏ giọng nói: "Chuyện hôm đó, là ta không đúng, thượng thần đừng để bụng nha."

Dung Lâm khẽ hừ một tiếng.

A Liên xê dịch người, nằm nghiêng người nhìn thượng thần, gò má gối lên trên tay của chính mình, nháy nháy mắt nói: "Thượng thần."

Dung Lâm nhẹ nhàng nói: "Ừm."

A Liên mở miệng nói: "Đừng giận, có được không ạ?"

Giọng nàng mềm mại, giống như một trận gió ấm áp thổi tới, từ từ thổi tan lửa giận trong lòng hắn. Đầu lông mày Dung Lâm dần dần giãn ra, nói lẩm bẩm: "Ta đường đường là thượng thần, so đo với một con cá có gì tốt chứ."

Đôi mắt A Liên sáng lên, vừa vui vẻ vừa sùng bái nói: "Qủa nhiên là phong phạm của thượng thần."

Dung Lâm nằm ngửa, nghe câu nói của nàng, khuôn mặt thoáng hiện lên nụ cười. Sau đó rất lâu không nghe nàng nói nữa, liền xoay người lại nhìn.

Lại thấy đôi mắt của người bên cạnh đã khép lại, như vậy mà lại ngủ thiếp đi.

Cứ như vậy... Mà ngủ?!

Dung Lâm nhất thời trợn to hai mắt lên, cảm thấy có chút không thể tin nổi, lại có chút nổi nóng. Vì vậy liền vươn tay, dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đẩy cánh tay của nàng, rồi sau đó nhanh tay thu về, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cả.

Nghe nàng "Ưm" một tiếng, tựa như đã ngủ say rồi.

Chân mày Dung Lâm nhíu chặt lại, nhìn gò má này gần trong gang tấc, trong bụng hết sức phiền muộn.

Cũng khó trách A Liên lại ngủ nhanh như vậy, hai ngày nay nàng không ngủ ngon được, bây giờ nghe được thượng thần rốt cuộc không giận nàng nữa, tảng đá nặng trong đầu cũng rơi xuống, dĩ nhiên là không còn gánh nặng nữa liền ngủ ngon.

Dung Lâm không ngủ được, lại lần nữa thò tay ra, đẩy nàng một cái.

A Liên lẩm bẩm một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Thượng thần?"

Nhìn đôi mắt ngái ngủ của nàng, trong lòng Dung Lâm rất buồn bực, nhưng ma xui quỷ khiến lại nhanh chóng mềm lòng, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, ngươi ngủ đi."

"Vâng, thượng thần cũng ngủ sớm đi." Nàng vừa nói vừa khép đôi mắt lại.

Thực sự ngủ hả...

Dung Lâm hít một hơi thật sâu, di chuyển thân thể, cũng xoay người về phía khuôn mặt đang ngủ của nàng. Hắn lẳng lặng nhìn gương mặt của nàng, chỉ cảm thấy con cá này thật là làm cho người ta phiền lòng.

Nhưng mà, chuyện hôm đó...

Nàng đại khái là bởi vì rất say đắm hắn, cho nên mới yêu hắn, muốn cùng hắn hòa làm một.

Dung Lâm đưa tay ra vuốt ve mặt của nàng, bỗng chốc không thể kìm lòng được liền cúi người sáp tới, nhè nhẹ hôn môi nàng một cái.

Sau đó khuôn mặt liền giãn ra, nhếch khóe môi lên rồi chìm vào giấc ngủ say.

*

Ngày hôm sau, khi Dung Lâm thức dậy, A Liên đã dậy từ lâu. Lúc hắn đi tới đại sảnh, thấy thức ăn đã chuẩn bị xong trên bàn, hỏi Thanh phu nhân: "Nàng ấy đâu?"

Thanh phu nhân hướng phòng bếp nhìn một cái: "À, dậy từ sớm đang bận trong bếp đó."

Lại quan sát Dung Lâm từ trên xuống dưới một phen, liền mỉm cười một tiếng: "Thế nào? Tối hôm qua hai người có tiếp xúc gì không?"

Lỗ tai Dung Lâm nóng lên, không nói gì.

Vẻ mặt Thanh phu nhân khinh thường nói: "Biết rồi, nhìn bộ dáng của ngươi, là không có tiền đồ rồi." Nhìn toàn bộ Lục giới, có thể nói với chuyện thượng thần Dung Lâm như vậy, chỉ có một mình Thanh phu nhân mà thôi.

Thanh phu nhân nói tiếp: "Tiểu cô nương này rất hiểu chuyện lại biết giúp đỡ người khác, tính tình cũng tốt, không biết ai kia đã tu luyện mấy đời mới có phúc như thế. Vả lại, ta thấy mông nàng vừa cong vừa săn chắc, cô nương tộc cá lại nổi danh sinh nhiều con cái, vừa khéo bổ sung cho tộc Phượng Hoàng chúng ta, thật sự không chê vào đâu được."

Dung Lâm nhàn nhạt nói: "Chỉ là một con cá thôi mà."

Cái gì gọi là một con cá thôi?

Thanh phu nhân hừ nhẹ nói: "Hứ, chỉ một con cá thôi, vậy mà đưa Côn Ngô Kiếm cho người ta. Đường tưởng rằng ta không biết, ngươi thích con cá này muốn chết...Nhưng ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn không bỏ sự kiêu ngạo đó xuống, thì không có ai giúp được ngươi đâu."

Dung Lâm muốn phản bác lại, nhưng A Liên đã bưng thức ăn tới, nhìn thấy thượng thần liền cười: "Thượng thần đã dậy rồi à?"

Thanh phu nhân vội vàng lôi kéo A Liên ngồi xuống bên cạnh, đau lòng nói: "Nhìn cháu kìa, sáng sớm đã vất vả bận bịu, có mệt không, mau ngồi xuống đi, đều là người một nhà cả, đồ ăn sáng không cần chuẩn bị thịnh soạn như vậy đâu."

A Liên ngượng ngùng ngồi xuống, bởi vì nàng không biết khẩu vị của Thanh phu nhân như thế nào nên làm nhiều một chút.

Lúc ăn sáng, Thanh phu nhân cùng A Liên nói chuyện chút, mới biết A Liên tu tiên ở Cửu Tiêu các, liền khen ngợi: "Có thể vào được Cửu Tiêu các đều là tinh anh của Lục Giới, tiểu Liên tuổi còn trẻ như vậy, không nhìn ra là rất lợi hại nha, thật đúng là tăng thể diện cho cô mà."

Mặt A Liên đỏ lên, xấu hổ nói: "Các sư huynh với sư tỷ ở Cửu Tiêu rất lợi hại, thôi."

Thanh phu nhân cười cười: "Không cần khiêm nhường như thế, ở trong mắt cô, cháu chính là tốt nhất."

A Liên cùng Thanh phu nhân trò chuyện với nhau rất vui, sau khi ăn sáng xong, A Liên phải đi đến Cửu Tiêu các học, Thanh phu nhân muốn Dung Lâm đang đứng ngơ ra một bên đưa nàng đi.

A Liên nào dám chứ? Ngay lập tức nhìn về Thanh phu nhân nói: "Hôm nay thượng thần không có lớp, không cần đi Cửu Tiêu các đâu ạ."

Nhưng Thanh phu nhân không có nghe theo: "Hắn không có lớp là chuyện của hắn, thê tử có lớp, cho dù bận rộn như thế nào cũng phải đưa nàng tới, huống chi ta thấy hắn rất nhàn rỗi cũng không có việc gì làm. Tiểu Liên à, tuy Dung Lâm là cháu của ta, nhưng ta nói cho cháu biết, cháu cũng đừng có nuông chiều hắn, nhìn tính khí này của nó, đều bị cháu nuông chiều hết đó."

A Liên suy nghĩ một chút, lại cảm thấy tính khí của thượng thần tốt vô cùng, nếu cài này mà gọi là nuông chiều, thì nàng tình nguyện nuông chiều hắn.

Cuối cùng, Dung Lâm vẫn tụ mình đưa nàng đi Cửu Tiêu các.

Trên đường đi, A Liên liền nói: "Làm phiền thượng thần rồi..." Lại lẩm bẩm nói: "Cô quá khách khí." Không chỉ muốn thượng thần đưa nàng tới Cửu Tiêu các, sẩm tối lại bắt thượng thần tới đón nàng nữa.

Dung Lâm mở miệng nói: "Mấy ngày nay phiền toái cho ngươi rồi."

A Liên giương mắt, dùng ánh mắt hỏi ý tứ của hắn, sau đó nghe thượng thần nói: "Chờ cô đi rồi nói. Ngươi đợi ít hôm nữa đi."

Lúc này A Liên dĩ nhiên biết ý của thượng thần, liền phối hợp gật đầu nói: "Được." Nàng có thể nhìn ra được, thượng thần rất tôn trọng Thanh phu nhân, ở trước mặt bà, hắn giống như một đứa bé, không làm trái ý bà.

Thanh phu nhân ở lại Tiêu Dao điện ba ngày liền đi, mỗi ngày A Liên cũng quay trở về điện, tình cảm với Thanh phu nhân ngày càng gia tăng, mỗi lúc nói chuyện đều trên trời dưới đất, ngược lại Dung Lâm lại bị gạt sang một bên.

*

Ngày hôm nay, A Liên cùng thượng thần đi tiễn Thanh phu nhân, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người đã đi xa rồi, A Liên mới nghiêng đầu hỏi thượng thần: "Vậy hôm nay ta học xong có trở về đây không?"

Dung Lâm nghe xong mặt trầm xuống: "Tùy ngươi."

Mà ngày hôm đó sau khi học xong, Dung Lâm cũng không đi đón nàng, ở trong viện đợi đến khi mặt trời ngả về phía tây, bốn phía màn đen bao quanh, cũng không thấy bóng dáng của nàng. Hắn lẳng lặng đứng phía sau viện, xoay người lại, nhìn chỗ ngồi ở phía sau khí thế hùng vĩ, viện này xa hoa rộng rãi, lần đầu tiên cảm thấy trống rỗng, lại có chút lạnh lẽo.

Trăng sáng vô ngần.

Dung Lâm đi đi lại lại ở bờ hồ trước Tiêu Dao điện, đợi hồi lâu, cũng không hề mệt mỏi.

Hắn lại nhìn phía sau lần nữa, sau đó mới cô đơn cụp mắt xuống.

Đang muốn quay trở về trong điện nghỉ ngơi thì nghe có người gọi hắn.

"Thượng thần, thượng thần."

Bước chân Dung Lâm cứng đờ, thân hình nhất thời đứng yên. Hồi lâu, mới chậm rãi xoay người lại, hơi giương mắt lên, thì nhìn thấy một thiên mã trằng như tuyết, đang đạp trăng mà tới.

Đôi cánh thiên mã mở ra trắng như tuyết, đập trong không trung.

Trên lưng của nó là nàng, phía sau nàng là vầng trăng sáng, mà nàng đang cười.

Dung Lâm đi về phía trước vài bước, thấy nàng đáp xuống, thiên mã bay về chuồng, nàng chạy về phía hắn, ngẩng đầu lên nói: "Thượng thần đang chờ ta sao?"

Hắn nhấp nháy đôi môi, theo thói quen muốn nói không phải, nhưng hôm nay lời nói đến bên khóe miệng, lại dừng một chút, hiếm khi thành thực nói: "Ừm."

A Liên cười rực rỡ, sau khi nghe như vậy liền ngượng ngùng nói: "Để cho thượng thần đợi lâu như vậy, là ta không đúng, nhưng hôm nay Mạnh Cực Tiên Quân buôn bán rất tốt, ta xếp hàng thật lâu mới mua được." Sau đó lấy giấy dầu bọc xiên ra.

Hai người ngồi trên tảng đá ở bên hồ đại, ăn ngon lành.

Sau khi ăn xong, hai người ngồi song song, ngẩng đầu ngắm trăng.

A Liên quay đầu, đúng lúc thấy hắn đang nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau, lập tức trầm mặc. Nàng cảm thấy bầu không khí này có chút kỳ quái, liền đề nghị: "Thượng thần, lâu rồi chúng ta chưa bơi."

Dung Lâm nghe xong, liền đứng lên, từ trên cao nhìn nàng. Hôm nay tâm tình của hắn có vẻ không tệ, ôn hòa nói: "Cùng nhau bơi đi."

"... Được." A Liên ngay lập tức đứng lên.

"Bùm" "Bùm" hai người, A Liên cùng thượng thần lần lượt rơi xuống nước.

Hai chân A Liên trắng nõn thon dài, ngay lập tức biến thành đuôi cá xinh đẹp đủ màu sắc. Đuôi cá của nàng bình thường đã đẹp, thêm ánh trăng dưới nước, lại càng óng ánh, nhưng mà những chiếc vảy bị rút trước đó còn chưa có mọc ra nên nhìn hơi kỳ quái.

Cá nào muốn đuôi mình thật đẹp.

Lúc này, A Liên quẫy đuôi, mà lặng lẽ giấu ở phía sau, cẩn thận giương mắt nhìn thượng thần một chút, nhìn đến khi bị phát hiện, liền cười cười nói: "...Hơi xấu."

Dung Lâm cố ý nói: "Đúng là xấu thật, nên biến trở lại hai chân đi."

Thật sao? Xấu vậy sao? Trong lòng A Liên hơi khó chịu, nghe lời biến đuôi cá trở lại thành hai chân.

Nhưng mà nàng là cá mè hoa, tu vi không cao, vừa đụng nước liền không khống chế được mà biến thành đuôi. Cũng may tu luyện thời gian dài ở Cửu Tiêu các, nếu như tập trung tinh lực lại, ở dưới nước có thể duy trì hai chân trong một thời gian.

Đuôi cá có thể giúp cho cá bơi đồng thời điều chỉnh phương hướng, đêm nay thi bơi dưới nước, lần đầu tiên A Liên dùng hai chân, một lần hiếm hoi thua thượng thần.

A Liên không cố chấp chuyện thắng thua, hơn nữa thua thượng thần, nàng không buồn, ngược lại vui vẻ nhô ra khỏi mặt nước, tiến lại gần nói: "Thượng thần thật là lợi hại."

Gương mặt Dung Lâm đắc ý vô cùng.

Hắn vừa cúi đầu, cứ nhìn nàng cười khanh khách, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, liền xốc lấy cánh tay của nàng, đưa nàng tới bên cạnh tảng đá.

Bên trên nước cạn, còn không đến ngực A Liên.

Nàng bị thượng thần xách tới bên cạnh, sau lưng dựa vào tảng đá lớn, cảm thấy có chút không thoải mái. Hắn ôm lấy mặt nàng, ngửa đầu nàng lên rồi hôn xuống.

A Liên có chút ngơ ngác, luống cuống đứng ở trong nước.

Dung Lâm hôn môi nàng, dứt khoát ôm người vào ngực. Nàng rất biết điều, mặc cho hắn hôn, nhưng mà rất nhanh, chỉ một nụ hôn không thỏa mãn được hắn.

Dung Lâm không muốn làm qua loa như vậy, nhưng nghĩ một chút, nàng là thủy tộc, ở trong nước sẽ quen hơn một chút.

Nàng không nói gì, chỉ lầm bầm vài tiếng.

Đến khi chính thức bắt đầu, nàng bỗng nhiên mở miệng nói: "Thượng, thượng thần..."

Âm thanh Dung Lâm có chút khàn: "Hử?"

A Liên không nhịn được lui về phía sau tránh đi, nhưng bị hắn tóm lại, cuối cùng mới nói thật nhỏ: "Không được, không được..."

Dung Lâm cảm thấy mình muốn nổ tung, lớn tiếng nói: "Vì sao không được! Làm sao lại không được! Ngươi nhìn ta xem, rõ ràng rất được mà! Rất được!"

A Liên khóc sướt mướt nói: "Không được, ta, ta muốn trở về nguyên hình."

Dung Lâm: "!!!"

Cả người Dung Lâm run lên! Hắn hét lên: "Ngươi dám!"

Hết chương 39