Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 16: Anh trai



Trên đường, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Cô không biết mình chọc gì khiến kẻ điên lại lên cơn nữa.

Cuối cùng Nhật Hạ cũng mở miệng lên tiếng: "Mặc Hàn, khi nãy...."

Khóe miệng thiếu niên nhếch lên, nhưng không tính là cười, mà chỉ làm cho người ta thấy lạnh cả sống lưng.

"Em gái, gọi một tiếng anh trai xem nào?"

"Mặc Hàn, anh..." Cảm giác được mấy ánh mắt tò mò ở hàng phía trước sắp nhìn thủng cái gương chiếu hậu. Bên cửa sổ phản chiếu hình ảnh nhỏ, một tầng sắc thắm mỏng hiện trên gương mặt cô.

"Anh đừng có mà phát bệnh được không!"

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đồng thời ngẩn ra.

Nhật Hạ lấy lại tinh thần, nhíu chặt mày, tầm mắt rủ xuống.

Kiếp trước dục vọng chiếm hữu cô của Mặc Hàn rất mạnh. Mỗi lần bị ép đến mức không thể tránh được, Nhật Hạ đều sẽ nói như vậy.

Nhật Hạ hơi đau đầu, "Xin lỗi, là tôi nói không lựa lời."

Sau đó cô nghe thấy thiếu niên cười khẽ một tiếng.

"Không cần sửa, tôi chính là có bệnh."

"......."

"Thông minh thì ngoan một chút, không thì bị tôi cắn một cái sẽ chết đấy."

"........" Tổn thọ quá đi mất!

“……” Trong lòng trợ lý lái xe run sợ mà liếc mắt nhìn hai người từ kính chiếu hậu.

Cậu chủ xưa nay tính tình kì quặc, lại có tính sở hữu cao.

Cùng Cao Khương Mộc chào hỏi làm gì?

Lần này xem cô làm sao dỗ.

Một giây sau, trợ lý liền nhận được một ánh mắt sắc lạnh từ người nào đó.

"......"

Dưới ánh mắt chỉ kém kề dao lên cổ uy hiếp, trợ lý chột dạ sờ sờ cổ.

Ồ.

Cổ lạnh thật.

Sau đó nghe hắn nói với tài xế: “Bấm tấm che lên đi.”

"....Vâng!"

Tấm che nâng lên, biến không gian phía sau thành một không gian kín.

Sau đó, trợ lý chỉ nghe phía sao "ầm" một tiếng.

Hai tay của cô gái nhỏ bị đè lên, sau lưng bị buộc dựa vào ghế da. Hắn trực tiếp kéo người tới trước mặt, sau đó thuận thế đè người ta lên ghế ngồi bằng da.

Nhật Hạ buồn bực, vừa sợ vừa giận duỗi tay đẩy người hắn ra.

"...Trốn cái gì?" Thiếu niên nhìn cô, ánh mắt mang theo sự áp bức, không cho phép cô kháng cự.

“Em biết tôi thích nhất chuyện gì không?”

“K...Không.”

“Tôi thích nhất là nhìn người khác giãy dụa đau đớn, nhất là những người càng sợ tôi, thì tôi càng cảm thấy hưng phấn.”

“.....”

“Cho nên tránh né đối với tôi đều không có tác dụng.”

Theo như bác sĩ tâm lý chữa trị cho hắn đã không ngừng nói qua nhiều lần với hắn, tâm lý của Mặc Hàn cực kỳ vặn vẹo, mà trong tiềm thức lại có ý muốn phá hoại cực mạnh.

Đơn giản mà nói, thì hắn muốn cái gì thì nhất định sẽ giày vò nó trước.

Đối phương càng đáng thương bất lực, thì hắn càng cảm thấy hưng phấn.

"Mặc Hàn, tôi muốn ngồi trên ghế.”

Lúc cô nói chuyện, trên gương mặt đầy sự cầu xin, ánh mắt mềm mại, giống như muốn dùng dáng vẻ này để anh buông tha mình.

“Muốn ngồi trên ghế?”

“Vâng.” Cô gái gật gật cái đầu nhỏ.

“Không được.”

“….....”

Sau đó hắn hơi cúi người, khàn khàn giọng, mang theo một chút ý cười nhẹ.

"Quấn chân lên, tôi thích cái tư thế này."

Nhật Hạ: "......"

Cô gái nhỏ khó có thể rút đi nhiệt độ trên mặt, gương mặt lại một lần nữa bị thiêu cháy.

Mặc dù Nhật không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng một khi hắn tức giận, thì chắc chắn có điều gì đó không đúng.

Vì vậy ánh mắt trong veo của cô nhìn hắn, trong giọng nói mang theo một tia nức nở.

“Anh trai, em sai rồi.”

Nhật Hạ cuối cùng vẫn là nói ra từ đó. Đời trước cô nhiều nhất là ở trên giường mới gọi như vậy, lúc ấy cô cũng rất không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng chính những lời này vào ban đêm lại khiến hắn ta cực kỳ "Điên".

Ai bảo hắn ta là Mặc thiếu gia cao cao tại thượng cơ chứ, mọi người đều đối với hắn nói gì nghe nấy. Nhật Hạ cũng đã sớm học được rằng không nên đem bất mãn biểu hiện trên mặt, hơn nữa đối nghịch với hắn chỉ càng rước thêm phiền toái.

Trong nháy mắt khiến tất cả sự bực bội của hắn bị dập tắt.

"Em thích cậu ta?"

Nhật Hạ: "......?"

Cô suy nghĩ một chút, nhớ đến cách hành xử của hắn khi nãy trước mặt Cao Khương Mộc, cũng hiểu lý do tại hắn lại lên cơn rồi.

"Không thích."

Nhật Hạ không hề do dự.

".....Tốt."

Thiếu niên rủ mắt, cười lạnh.

"Tôi sẽ cho em từ từ quen với tôi, nhưng đừng để cho tôi phát hiện em không nghe lời, rõ chưa?"

Trong giọng nói của hắn xác định không nói đùa, Nhật Hạ cắn môi khẽ gật đầu.

"...Ngoan lắm."

Nói xong, ngón tay thon dài của hắn xoa nhẹ lên dấu hôn đỏ trên cổ cô từ hôm trước, hôm nay vẫn còn một vệt đỏ rất rõ.

Hắn đã nắm được con mồi ở trong tay, cô không có khả năng trốn thoát khỏi hắn.

Nếu cô cam tâm tình nguyện thì tốt, nhưng nếu không thì hắn sẽ trực tiếp dùng mọi thủ đoạn để có được cô, sau đó lại dụ dỗ, cưng chiều cô đến khi cô cam tâm tình nguyện.