Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 6: Một mùa hạ cũ



Trời bắt đầu vào thu, cây dương liễu cao lớn bắt đầu rụng lá, đinh hương cũng úa tàn. Trên đường, những phiến lá mỏng rơi xuống lối đi, phủ đầy nền xi măng. Bước chân con người giẫm trên lá rụng phát tiếng động loạt xoạt.

Nhật Hạ thường dừng bước, mò mẫm đến chiếc ghế đá gần đấy, sau đó chăm chú lắng nghe bản nhạc lá rụng ở dưới chân. Ánh hoàng hôn nhuộm một màu vàng óng lên tóc cô gái, cùng với lá vàng ở dưới mặt đất, tạo thành hình ảnh đầy bi tráng.

Cô cứ như vậy ngồi trên băng ghế. Gió thổi nhẹ, không khí trong lành, thậm chí còn cảm thấy hơi lạnh.

Vương Hi Nhã ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi.

"Cậu làm gì mà ngẩn ngơ ra thế?"

"Tớ đang "ngắm nhìn" đường phố."

"....."

Vương Hi Nhã nhìn cô với vẻ mặt khó tin.

Cô gái chỉ nhẹ nhàng đáp lại, khẽ khàng tựa như chiếc lá nghiêng chao.

"Khi mắt cậu không nhìn thấy, cậu có thể thấy những thứ mà người khác không nhìn được."

"Cậu thử lắng nghe tiếng gió xung quanh đi, tiếng gió thổi qua lá cây, thậm chí còn có thể tính được quỹ đạo lá cây rụng từ trên cành xuống..."

Nhật Hạ nói rồi ngẩng đầu, nghênh đón cơn gió lạnh xào xạc, dường như mùa thu đang dừng chân trước ngỏ.

Cô bắt đầu hồi tưởng màu sắc, ánh sáng và hình ảnh có chút mơ hồ ở đây.

Ở chỗ kia, chắc chắn sẽ xuất hiện ánh mặt trời ấm áp. Là màu vàng nhưng lại không chói mắt.

Và, gió hôm nay có vẻ rất nhiều, mây chắc là trôi nhanh lắm.

Bầu trời xanh thẳm, nóc nhà màu đỏ, cây cối thay lá.

Tiếng còi tàu cách đó không xa kéo ngân buổi sáng bình thản ra thật dài.

Không khí trong lành.

Mọi thứ đều bình dị mà xinh đẹp.

Nhưng tiếng lòng vốn êm ả của cô bị khuấy động bởi tiếng chuông điện thoại.

"Nhật Hạ, con không quên buổi xem mắt mẹ đã an bài cho con đấy chứ?" Là bà Hạ gọi đến.

Cô gái cắn răng, ép buộc chính mình lộ ra một thanh âm ôn hòa vô hại, "....Con không quên."

"Con chỉ cần nghe người ta nói, không cần phản bác lại, cái gì cũng phải đáp ứng biết chưa?"

"....Dạ được."

Lúc này một chiếc xe màu đen liền đỗ ngay trước mặt cô gái, một người đàn ông mặc âu phục đen bước xuống.

“Hạ tiểu thư?”

Người đó cúi chào cô gái, tuy là hỏi vậy nhưng lại giống như đã xác định thân phận của cô từ trước.

“Đúng, xin hỏi các anh là?”

"Xin thứ lỗi vì sự bất tiện này. Bởi vì thân thể bất tiện, Mặc thiếu gia bảo chúng tôi đến đón cô.”

Nhật Hạ im lặng, cô hiểu được cái "thân thể bất tiện" này là có ý gì.

Vương Hi Nhã nghe vậy liền chắn ngang người cô, "Các anh hình như nhận nhầm người rồi..."

Chưa kịp nói xong, nhưng Nhật Hạ đã gạt tay cô bé lắc đầu, "Tớ không sao, cậu cứ về trước đi. Đến nơi tớ sẽ báo tin."

Cô biết dù sớm hay muộn, cô vẫn sẽ bị gả vào Mặc gia, vậy nên chi bằng sớm một chút cũng sẽ thuận tiện cho việc chữa trị đôi mắt của mình.

Một quãng đường, cô gái nhỏ ngoan ngoãn không nói lấy một lời.

"Hạ tiểu thư, đã đến nơi rồi.”

Biệt thự được xây dựng giữa lưng chừng núi, xung quanh rất ít nhà ở, căn biệt thự màu trắng đứng lặng trong rừng cây có vẻ hơi kỳ quặc.

Nhưng không khí lại rất thanh bình.

Lúc bước vào đại sảnh, cô không hề có một chút cảm giác chân thực nào.

Bởi vì trước đây cô đều nghĩ cách làm sao trốn thoát khỏi đây, nhưng không nghĩ rằng quãng thời gian ở đây có thể gọi là yên bình nhất trong kí ức của cô.

Đón tiếp cô là một ông lão trông có vẻ là người đứng đầu những người giúp việc ở đây: “Hạ tiểu thư, tôi là Chu quản gia, mời cô đi lối này. Tôi sẽ chỉ cho cô phòng mình và những thứ có thể cũng như tuyệt đối không thể làm khi ở đây.”

"Gọi cháu là Nhật Hạ được rồi ạ."

Cô không muốn dính dáng gì đến Hạ gia cả.

Vả lại, ở Hạ gia không ai gọi cô là tiểu thư cả, bởi vì bọn họ đều biết cô chỉ là "cái bóng" của Hạ tiểu thư mà thôi.

"Được, thưa tiểu thư."

Nhật Hạ: "....." Đúng là trùng sinh lại thì có một số điều vẫn sẽ y như cũ.

Sau khi giải thích cho cô những vấn đề chung trong biệt thự, Chu quản gia đặc biệt nhấn mạnh tuyệt đối không được vào thư phòng nằm ở lầu ba nhà chính Lục gia, đó là khu cấm địa ở toàn bộ Mặc gia.

Ai cũng biết, Mặc thiếu gia tính tình thô bạo đáng sợ, chỉ cần ở nhà, nhất định sẽ nhốt mình vào thư phòng ở lầu ba tối tăm không thấy được ánh nắng mặt trời. Ngoại trừ người được Chu quản gia sắp xếp thời gian riêng để dọn dẹp ra, thì không có một người giúp việc nào trong nhà dám bước lên trên lầu này.

Không khí như vậy làm cho Nhật Hạ hơi mất tự nhiên. Dưới sự hướng dẫn của quản gia, cô ôm túi xách và chiếc gậy dò đường giống như đứa bé hiền lành ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.

Lúc này Chu quản gia lại quay trở lại, nói: "Tiểu thư, Mặc thiếu gia muốn gặp người."

Nhật Hạ được đưa đến một căn phòng.

Cô đứng trước phòng.

Cửa phòng đóng chặt.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Cô bỗng nhớ đến đoạn kí ức lần đầu tiên gặp tên Mặc thiếu này, chỉ nghe thấy giọng nói trầm khàn của thiếu niên kia, cô đã bị dọa sợ, chưa nói được mấy câu thì chạy mất dạng.

Nhật Hạ đứng hơn mười giây, cuối cùng chậm rãi hít một hơi thật sâu, lại giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Sau đó, từ trong phòng vang lên tiếng nói chậm rãi của chàng trai.

"Vào đi."

Theo bản năng Nhật Hạ ngừng thở, đẩy cánh cửa phòng nặng nề trước mặt ra.

"Chào anh?"

"......"

Đáp lại cô chỉ có một khoảng tĩnh lặng lâu dài.

Dựa theo trí nhớ của cô, hình như bản tính của người nọ rất ghét ánh sáng, trong thư phòng vẫn luôn bị bức màn dày nặng che đi, không ánh sáng nào lọt qua được.

Ngoại trừ ánh đèn ở hành lang phía sau chiếu ánh sáng xuống thân thể mình tạo thành cái bóng ở cửa, thì toàn bộ thư phòng đều tối tăm duỗi tay năm ngón cũng không thấy.

Nhưng mà ánh sáng chính là thứ vô dụng đối với Nhật Hạ.

Cô quay người dứt khoát đóng cửa lại.

Ánh sáng duy nhất len lỏi qua khe cửa giờ đây cũng đã vụt tắt.

"......!"

Dường như hành động của cô làm người trong căn phòng ngạc nhiên không ít.

Nhật Hạ bình tĩnh nói: "Xin chào, hãy gọi tôi là Nhật Hạ, một mùa hạ cũ."

Ngồi trên xe lăn là chàng thiếu niên mặc chiếc áo khoác len màu đen, cổ quàng khăn màu xám, trông có vẻ hơi gầy, nhưng dáng cao, khí chất trầm lạnh như một nét cọ trong tranh thủy mặc, linh hoạt và mạnh mẽ, trên đùi phủ một tấm mền dày.

Nét mặt thiếu niên trầm lạnh xa cách, tĩnh lặng vời vợi, nhưng cả khuôn mặt lại như tỏa sáng, toát ra khí chất vô cùng cuốn hút, giống như mùi hương độc đáo mà mị lực.

Hắn dường như đang ngắm nhìn cô gái trước mặt này.

Có phải là biểu hiện của cô gái này quá bình tĩnh không?

Sau một khoảng thời gian tĩnh lặng Nhật Hạ nghe thấy trong phòng vang lên một giọng nam khàn khàn.

"Cho em ba ngày suy nghĩ."

Quản gia Chu bước lên, đưa hợp đồng đã được tinh tế chuyển sang thành bản chữ nổi cho cô gái.

Nhật Hạ cầm lấy, xong không liếc nhìn một cái mà lập tức nói: "Không cần, tôi đồng ý."

"......!"

Sâu bên trong thư phòng tối tăm, truyền đến tiếng các loại đồ dùng sách vở bị đụng rớt xuống thảm, phát ra tiếng vang nặng nề.

Dường như phản ứng của Nhật Hạ làm cho đối phương quá bất ngờ, vô ý đụng rớt đồ trong tầm tay.

Nhớ tới kiếp trước không có đoạn nhạc đệm này, Nhật Hạ chột dạ sờ chóp mũi.

Đáng lý lúc này thì tâm lý cô "nên" sợ hãi, do dự nhỉ?

Vài giây sau lại có giọng nói truyền đến.

"Nhưng tôi không thể đi lại được."

"Vừa hay, tôi bị khiếm thị, cũng không giống người bình thường."

"Kẻ mù cùng người què, chẳng phải rất xứng đôi sao?"

Khi nói ra câu này, cô thản nhiên hệt như đang cảm thán trời hôm nay đẹp thật vậy.

Trong bóng tối cô gái nghiêng đầu, ý cười nơi đáy mắt vô cùng mềm mại xinh đẹp.

Màu mắt của cô không phải là màu đen thuần túy mà là màu trà nhàn nhạt, tựa như biển sâu cô độc.

.....Đẹp đẽ mà lại tịch mịch.

Họ chỉ muốn sa vào đôi mắt ấy, nhưng không ai muốn cứu cô ra.

Chàng thiếu niên khẽ nhếch môi.

“Quyết định rồi thì cô trốn không thoát nữa đâu.”

Giọng của hắn trầm thấp khàn khàn, cảm xúc hờ hững khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

"Chu quản gia, sai người đưa cô gái này về đi.”

“Vâng, Mặc thiếu.”

Chu quản gia mở cửa, ánh sáng lại một lần nữa lọt vào căn phòng.

"Tiểu thư, mời đi lối này."

"........."

Cạch.

Cửa thư phòng đóng lại.

Đêm khuya.

Hoa viên nhà họ Mặc.

Như phủ màn sương mỏng.

Vườn phù dung trong đêm, từng mảng, từng mảng lớn đỏ tươi nở rộ, không có ánh trăng sao, chỉ có làn da trắng nhợt nhạt là thứ ánh sáng duy nhất.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn, đầu gối vẫn phủ tấm mền mỏng, không khí mát mẻ, ngẩng nhìn vài ngôi sao lác đác trên bầu trời.

“Nhị thiếu gia, tiểu thư đã đi rồi.”

Thiếu niên khẽ nhếch môi.

"Sai người tìm hiểu Hạ gia một chút."

Sau đó đứng dậy khỏi xe lăn.

Dáng vẻ nghiêm lạnh vô cùng.

Giống như vị quý tộc ẩn cư trong lâu đài.