Người Bổ Khuyết

Chương 27: Vương triều cổ đại (5)



Chính bản thân Cát Tường cũng không thể hiểu nổi chính mình.

Rõ ràng chỉ là người bình thường nàng thuận tay cứu, nhưng giây phút nàng đang trên đường trở về phòng lại vô thức rẽ hướng. Có lẽ hình ảnh bóng dáng cao lớn nằm bất lực trên giường khi nàng nhìn thoáng qua cứa sổ, hoặc sớm hơn nữa, người với vết thương chằng chịt và y phục rách rưới bị phủ đầy tuyết nằm lạnh lẽo trước xe ngựa. Nói chung khi Cát Tường tỉnh táo lại, đã thấy mình đứng trước cửa phòng người bệnh từ bao giờ.

Đến đã đến rồi, Cát Tường bình tĩnh bỏ qua vẻ mặt như thấy quỷ của Hạ Ngữ và bộ dáng muốn nói lại thôi của Hạ Ảnh sau lưng. Nàng từ từ vào phòng, rốt cuộc thấy rõ ngũ quan nam nhân.

"Ngươi.." Cát Tường khựng lại.

Nàng ngỡ mình hoa mắt, bằng không sao nàng lại gặp được Anh Tuấn ở đây?

Khuôn mặt này đích xác là của Anh Tuấn, chỉ có khí chất là khác biệt mà thôi. Nếu nói Anh Tuấn ở trường học hiện đại là mẫu người con trai ấm áp ôn hòa, đàn anh khóa trên hoàn hảo trên mọi phương diện. Thì người ở trước mặt Cát Tường lại hoàn toàn trái ngược. Không có ánh dương quang tỏa sáng, chỉ có nội liễm giảm thiểu sự tồn tại bản thân, không có sự hoàn hảo, chỉ có cơ thể tàn tật chẳng cách nào đứng nổi. "Anh Tuấn" trước mắt khiến Cát Tường thực sự không quen.

Đôi chút lúng túng giả bộ ho khan, nàng nhẹ nhàng nhấc vạt váy ngồi xuống bên bàn trà đơn giản. Hạ Ngữ thức thời tiến lên thay bằng ấm trà nóng khác, sau khi rót xong tách trà thì ra ngoài cùng Hạ Ảnh đứng canh cửa.

Cát Tường hài lòng với biểu hiện thức thời của hai nha hoàn. Khi chỉ còn hai người trong phòng, nàng mới cẩn thận quan sát nam nhân trước mắt. Lúc nãy bị kinh hãi bởi khuôn mặt đối phương, bây giờ mới phát hiện thương thế của đối phương không hề nhẹ. Ngoại thương có thể nhìn bằng mắt thường, nhưng không biết có nội thương hay không. Lát nữa về nàng phải hỏi đại phu kỹ càng mới được.

Nam nhân hình như cũng biết Cát Tường đang xem xét tình trạng của mình, nên phối hợp yên lặng để nàng nhìn cho đã. Không biết sao nữ nhân đối diện khiến lồng ngực y nhoi nhói, cảm giác như đã từng quen thuộc. Nhưng mà sao có thể chứ? Y có trí nhớ rất tốt, cũng bởi có trí nhớ tốt nên những chuyện muốn quên mà không thể quên được.

Bầu không khí im ắng vài giây, rốt cuộc Cát Tường thu hồi mắt, tự nhiên cầm tách trà lên nhấp ngụm. Nàng hỏi điều mình quan tâm đầu tiên: "Tên ngươi là gì?"

Lúc nãy khi tiến vào, Cát Tường có nghe loáng thoáng nam nhân tự xưng mình là nô. Chỉ có nô lệ mới xưng hô như vậy. Nô lệ có hai loại, một là nô lệ đã có chủ nhân, sẽ bị khắc ấn trên người vĩnh viễn không thể xóa bỏ. Hai là nô lệ chưa có chủ nhân, bị rao bán hoặc đấu giá ở phố nô lệ.

"Nô không có tên." Giọng nói nam nhân khàn khàn bình thản, ánh mắt cũng cung kính rũ xuống.

Cát Tường nghe vậy, mắt phượng sắc bén nhìn vào nam nhân, thản nhiên hỏi: "Ngươi không có chủ nhân?"

Nam nhân rũ mắt che giấu một tia mâu thuẫn kịch liệt, giống như đang đấu tranh gì đó. Rất lâu sau, nam nhân mới hạ quyết tâm, khó khăn nhấc đôi chân tê liệt của mình, bùm cái quỳ xuống.

Cát Tường bị dọa, trơ mắt nhìn nam nhân dùng tư thái hành đại lễ với mình, nhất thời mất luôn năng lực ngôn ngữ.

"Thỉnh người ban tên cho nô!" Lời ít ý nhiều, nam nhân cắn răng chuẩn bị dập đầu.

Cát Tường phản ứng lại, gần như là khinh công thoắt cái xuất hiện trước mặt đối phương, ngăn trở cái dập đầu này. Nam nhân bị ngăn cản, sắc mặt nháy mắt trắng bệch khổ sở, tia hy vọng duy nhất trong mắt cũng dần tắt lụi.

Bỗng nhiên giọng nói nhẹ nhàng truyền từ đỉnh đầu: "Đầu gối nam nhân rất quý giá, đừng quỳ. Muốn ta đặt tên thì cứ nói là được."

Có lẽ người mang gương mặt Anh Tuấn khiến Cát Tường hoài niệm nên bất giác thiên vị. Nàng nghĩ Anh Tuấn mà nàng biết tuyệt đối sẽ không hạ thấp bản thân mình thế này, hắn nên là một người đứng trên đỉnh nhân gian.

"Vậy gọi ngươi là Mặc Trần đi." Cát Tường mở miệng.

Nét mực vẩy hồng trần, cũng không tệ. Người nào đó đắc ý nghĩ.

Trong lòng nam nhân run rẩy, y to gan ngẩng đầu lên muốn khắc họa từng đường nét của nữ tử vào mắt mình. Y chưa từng thấy ai đẹp như nàng, sự hiền hòa dịu dàng mê hoặc tâm trí y. Phải chăng là món quà của ông trời khi đã khiến y trải qua nhiều khổ đau?

Mãi một hồi sau, nam nhân mới như lấy lại tinh thần. Chợt nhận ra tư thế hai người vẫn giữ nguyên thế này không ổn lắm, y, à không, bây giờ phải gọi là Mặc Trần vội vàng gượng đứng dậy tránh để chủ nhân đỡ mình.

Cát Tường phát hiện ra đôi chân Mặc Trần không dùng được, vì vậy vừa đỡ vừa nói: "Cứ ngồi xuống đi, có gì từ từ nói."

Thái độ ôn hòa gần gũi khiến Mặc Trần sửng sốt mấy giây, nhưng y nhanh chóng giấu đi sắc thái trong mắt. Mặc Trần mím môi, nghe lời ngồi trở lại bên giường.

Từ nhỏ tới giờ, chưa từng có người nào đối xử với y như vậy. Y sinh ra do ngoài ý muốn, không ai mong đợi có y xuất hiện trong đời này. Quãng thời gian mà y trải qua chỉ có máu, chông gai và nước mắt, đây là lần đầu tiên y cảm nhận được hơi ấm. Ngón tay âm thầm cuộn lại, giống như muốn giữ lại hơi ấm ấy vào lòng bàn tay.

Cát Tường cũng ngồi về chỗ mình, lơ đãng hỏi: "Chủ nhân trước của ngươi là ai?"

Khi nãy biểu hiện của Mặc Trần khi bị hỏi đến tên đã nói rõ tất cả. Sự mâu thuẫn và chán ghét chỉ xẹt qua đôi mắt, Cát Tường vừa vặn đang nhìn chằm chằm Mặc Trần nên không bỏ lỡ chi tiết này. Nhất là khi đối phương quyết tâm muốn xin nàng cho tên.

Mặc Trần biết mình không thể giấu được, không biết do bệnh chưa khỏe hay do nỗi niềm khó nói mà mặt y trông trắng bệch đôi phần: "Nô có tội, xin nhận trừng phạt. Chỉ mong chủ nhân thương xót đừng đuổi nô đi."

Cát Tường giơ tay ngăn y, nói: "Từ giờ đừng xưng hô vậy nữa, ta không thích nghe."

Mặc Trần thích ứng nhanh, lập tức chuyển giọng điệu: "Chủ nhân trước của tiểu nhân là.." Nói ra một cái tên, sau đấy lại thấy Cát Tường nhướng mi thì lập tức thanh minh: "Chủ nhân, tiểu nhân vẫn còn giữ mình trong sạch."

Sự trong sạch này chỉ quan trọng đối với nữ tử, cho dù nam nhân có thực sự làm gì hoặc là bị gì đều không đáng kể. Nhưng không hiểu sao, khi Mặc Trần đối diện với đôi mắt dịu dàng ấy, lại bất giác bổ sung cho bản thân mình. Người như vậy không nên bị dính thứ bẩn thỉu, cho dù chính bản thân y chẳng lành lặn gì, nhưng chí ít thể xác này vẫn còn chưa hoàn toàn thuộc về người khác.

Cát Tường không muốn nhìn thấy Mặc Trần khúm núm như vậy, nàng quyết định phải tìm về tôn nghiêm cho y. Vì thế sau khi rời đi nàng lên tiếng dặn dò: "Lát nữa ta sẽ bảo Hạ Ngữ chuẩn bị người hầu chăm sóc cho ngươi. Còn nữa, nếu thích gì thì có thể trực tiếp nói."

Đây gần như là lời cam kết chứng tỏ địa vị của Mặc Trần. Hạ Ngữ và Hạ Ảnh đứng canh cửa ở ngoài không đi xa, nghe vậy đều không hẹn mà cứng người.

Rốt cuộc công chúa ngài đang nghĩ gì vậy?

Họ không tài nào đoán ra.

Ngay cả Mặc Trần cũng chưa kịp phản ứng. Điều này nói rõ y có thể tự do đi lại trong biệt viện, muốn gì được nấy sao? Đến khi hoàn hồn lại, chủ nhân đã rời đi rồi.

Trên bàn vẫn còn tách trà mang hơi ấm từ chủ nhân, Mặc Trần nhìn nó đăm đăm, rất lâu không lên tiếng.

Cát Tường trở về phòng mình, lấy một cuốn sách bằng thẻ tre từ kệ xuống, ngồi bên cửa sổ bắt đầu thích thú đọc xem.

".. Tiểu thư." Hạ Ngữ và Hạ Ảnh hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hạ Ngữ lên tiếng.

Tâm trạng Cát Tường khá tốt, biết hai nha hoàn của mình thắc mắc điều gì, giả vờ hỏi: "Chuyện gì?"

Hạ Ngữ rối rắm một lúc, vẫn là to gan hỏi: "Nô tỳ ngu dốt, không biết tiểu thư có dụng ý gì với nô lệ họ Mặc đó?"

Cát Tường gấp sách lại, nheo mắt nhìn Hạ Ngữ: "Lần sau đừng để ta nghe thấy hai chữ nô lệ thốt ra từ miệng ngươi."

Hạ Ngữ biết sai, vội vàng ngậm miệng.

"Kể từ giờ, nếu hắn cần gì thì cho hắn cái ấy, đãi ngộ như thiếu gia đi." Cát Tường lười biếng vân vê mép thẻ tre, rồi nói: "Nếu hắn có thích đọc sách thì cứ thoải mái cho vào thư phòng ta. Nếu thích học võ thì gọi đến người giỏi võ công nhất dạy hắn."

Hạ Ngữ và Hạ Ảnh vô cùng kinh ngạc. Thấy Cát Tường không có ý định muốn trả lời câu hỏi của Hạ Ngữ, liền biết vấn đề quá phận, hai nàng thức thời vâng dạ rồi lui xuống.

Cát Tường thu hồi tầm mắt, hé miệng gọi ra một cái tên.

Phút chốc vị trí bên cạnh nàng xuất hiện thêm một bóng đen quỳ một gối xuống.

"Bảo vệ hắn cho tốt." Cát Tường khẽ nói.

Bóng đen nhận lệnh, thoắt cái biến mất trong phòng không để lại dấu vết gì.

Cát Tường dõi mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Tuyết vẫn rơi chưa dừng, sân viện đều phủ một lớp bông màu trắng tinh khiết. Nàng đưa tay ra ngoài hứng một bông tuyết, cảm nhận cái lạnh thẩm thấu vào da thịt.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!