Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 19



Diệp Vân Thường nhìn màn kịch diễn ra trước mắt mà trong lòng cười lạnh lẽo. Nàng thật rất muốn biết tiếp theo hai chủ tớ Diệp Mộng Dao sẽ làm ra những việc gì.

Lúc này Diệp Mộng Dao lên tiếng: “Tiểu Mẫn! Có chuyện gì em cứ nói ra! Mộ Phong chàng sẽ không trách tội em đâu, nhưng nếu em không nói thì ngay cả ta cũng không giúp được em.”

Dường như muốn phụ họa cho lời nói của Diệp Mộng Dao, thân thể nha hoàn gọi là Tiểu Mẫn liền rung rẩy một cái, miệng liền ngập ngừng đáp: “Dạ, nô tỳ vừa cầm áo khoác đến thì thấy...thấy...”

“Thấy cái gì?” Giọng nói nam nhân càng thêm tức giận.

“Dạ, thấy Đại tiểu thư đang đứng ở đó.” Tiểu Mẫn bị giọng nói nam nhân kia là hoảng sợ đáp nhanh, sau đó dường như làm sai chuyện gì mà sắc mặt nàng ta vô cùng hoảng loạn mà nhìn về nơi Diệp Vân Thường đang đứng.

Diệp Vân Thường nghe nha hoàn nói thì liền biết lúc này nàng không thể đứng yên tại chỗ này được nên đành nhấc chân bước ra: “Thì ra là Dao muội muội đang ở đây! Ta còn tưởng là người nào cả gan dám ở nơi này làm việc không chính đáng.”

Hai người trong đình nghe Diệp Vân Thường nói như thế, sắc mặt liền khó coi.

“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Yến Mộ Phong vô cùng tức giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nữ nhân vừa bước ra kia.

“Đây là...” Diệp Vân Thường nhìn sang người nam nhân vừa lên tiếng.

“Tỷ không biết đây là ai sao?” Diệp Mộng Dao nhìn vẻ mặt Diệp Vân Thường khi nhìn thấy Yến Mộ Phong ở cùng nàng như vậy mà trên mặt hoàn toàn không có chút gì là thương tâm hay ngạc nhiên. Chắc không phải là bị thương tâm quá lớn nên đành phải giả vờ không nhớ đi.

“Muội muội cứ đùa! Nam nhân của muội ta làm sao có thể quen biết đây.” Diệp Vân Thường khó hiểu, chau mày nói.

“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói như vậy! Muội...muội...!” Lời nói Diệp Mộng Dao ngập ngừng, càng về sau lại nói như không nói nên lời, bàn tay thon thả cầm khăn lau nhẹ khóe mắt.

Quá giả tạo đi! Làm như thể Diệp Vân Thường nàng nói gì ấm ức nàng ta đi?

“Muội muội, làm sao vậy? Ta nói có gì không đúng hay sao? À hay là người này không phải là nam nhân của muội? Cũng không phải nha! Lúc nãy tỷ đứng ở đó thấy rất rõ là muội cùng...” Diệp Vân Thường tỏ vẻ khó xử mà giải thích nhưng còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng hét to.

“Câm miệng!”

Diệp Vân Thường bị tiếng hét dọa cho giật mình, nàng lại nói gì sai nữa sao.

Sắc mặt Yến Mộ Phong tức giận đến đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập tức giận: “Ngươi...là một người nữ nhân, ngươi không biết cái gì nên nhìn, không nên nói hay sao? Thật đúng là không có giáo dưỡng. Nữ nhân như vậy có điểm nào có thể so sánh với Dao Nhi, chỉ bằng ngươi, muốn xách giày cho Dao Nhi còn chưa xứng đâu!”

“Nhị hoàng tử...” Diệp Mộng Dao vươn tay nhẹ kéo Yến Mộ Phong: “Nhị hoàng tử, chàng đừng nói nữa, là do thiếp không đúng...thiếp không nên...không nên đáp ứng Nhị hoàng tử, Dao Nhi cứ nghĩ tình yêu của chúng ta sẽ nhận được sự chúc phúc của mọi người nhưng...thiếp đã quên, dù thế nào thì tỷ tỷ cũng là vị hôn thê của chàng, Nhị hoàng tử, Dao Nhi cầu xin chàng đừng nói lời làm tổn thương tỷ ấy, tỷ tỷ là một cô gái tốt...”

“Dao Nhi” Yến Mộ Phong nắm chặt bàn tay Diệp Mộng Dao chân thành nói: “Từ lúc nàng giao bản thân cho ta, ta liền thề rằng sẽ cưới nàng là vợ, còn ta với kẻ phế vật kia chỉ là chỉ phúc vi hôn, đây cũng là do Hoàng gia gia của ta tự mình chỉ hôn muốn hủy bỏ hôn ước này cần chút thời gian, nàng tin tưởng ta, nàng rất nhanh sẽ là chính phi của ta.”

Một màn diễn ra trước mắt Diệp Vân Thường làm cho nàng rất muốn cười nhưng hiện tại nàng không thể cười, nếu không sẽ phá vỡ hình ảnh của người bị thương tâm mà chết lặng là nàng đây. Nữ nhân Diệp Mộng Dao này còn không phải muốn lấy nàng ra để làm nền cho nàng ta sao? Lấy nàng để thử lòng Yến Mộ Phong kia sao?

“Nhị hoàng tử? Chỉ hôn? Hoàng gia gia?” Diệp Vân Thường vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào dung nhan nam nhân trước mặt: “Nói như vậy, người chính là Nhị hoàng tử Yến Mộ Phong hay nói cách khác thì chính là vị hôn phu được ông nội hứa hôn cho ta?”

“Phải thì làm sao? Ngươi cũng xứng để làm vợ ta sao? Một kẻ phế vật, còn muốn làm chính phi của ta, mơ mộng hão huyền.” Yến Mộ Phong vẻ mặt khinh bỉ nhìn Diệp Vân Thường nói.

“Ngươi vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa ta nghe.”

Một tiếng nói nhẹ phát ra từ phía sau lưng Diệp Vân Thường, giọng nói tràn đầy tức giận: “Ngươi nói ai không xứng với ngươi? Ai là phế vật? Một kẻ ngựa giống như ngươi mà cũng có thể mở miệng nói câu không xứng hay sao? Ha ha! Thật là buồn cười quá!”

“Ngươi nói ai là ngựa giống?”

“Tiểu Mặc! Đừng nói nữa.”

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Sắc mặt Yến Mộ Phong vô cùng khó coi, hai tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt giống như muốn giết chết người thiếu niên trước mặt này.

Ngựa giống? Người này dám mắng hắn là ngựa giống?

Diệp Vân Thường tuy đối với hai từ “ngựa giống” này của đệ đệ nàng vô cùng hài lòng, rất muốn cười nhưng cũng không thể bỏ qua ánh mắt muốn giết người của Nhị hoàng tử. Nàng vội vàng bước lên dùng thân thể chắn trước mặt Diệp Trí Mặc.

“Nhị hoàng tử, đệ đệ còn nhỏ nên không hiểu chuyện, ta thay mặt hắn tạ lỗi cùng Nhị hoàng tử. Mong Nhị hoàng tử có thể bỏ qua cho.”

“Tỷ, tại sao phải tạ lỗi với hắn? Đệ cũng không có nói gì sai.” Diệp Trí Mặc nhìn tỷ tỷ hạ người xin lỗi nam nhân kia, vô cùng ấm ức.

Tại sao tỷ tỷ phải tạ lỗi? Hắn nói không đúng sao?

Sau khi nghe Diệp Trí Mặc nói câu kia những người có mặt đều rất ngạc nhiên, vẻ mặt xanh mét. Nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Nhị hoàng tử thì liền ngậm chặt miệng, Diệp Mộng Dao bên ngoài tỏ vẻ lo lắng nhìn hai tỷ đệ Diệp Vân Thường nhưng trong lòng thì cười lạnh.

Diệp Vân Thường, ta đã sớm thề rằng sẽ đoạt tất cả đồ vật của ngươi! Ai bảo ngươi là đứa cháu được ông nội yêu thương hết mực, ta và ngươi cũng đều là cháu nhưng ngươi lại được tất cả còn ta lại không được gì.

Nhưng mà, ban đầu người muội muội không được ngươi để vào mắt hôm nay lại bò lên trên đầu của ngươi, toàn bộ những điều này đều do ngươi trở thành phế vật không thể tu luyện được.

Ngươi làm thế nào cũng không thể biết được rằng người đã làm ngươi trở thành kẻ vô dụng trước cuộc khảo nghiệm thiên phú năm đó là ta, ta đã hạ độc vào chén của ngươi, mà không một ai biết được rằng một hài tử bốn tuổi lại có thể có tâm kế như vậy. Tuy trong lòng rất muốn Nhị hoàng tử giết chết hai người kia nhưng bên ngoài Diệp Mộng Dao vội vàng nói.

“Nhị hoàng tử, đệ đệ còn nhỏ không hiểu chuyện với lại từ nhỏ đã xa cha mẹ nên mới có thể nói mà không suy nghĩ như thế. Thiếp cầu xin Nhị hoàng tử có thể nể tình đệ ấy còn nhỏ mà bỏ qua cho hắn lần này.”

Nàng làm như vậy cũng không phải muốn vì cầu xin cho Diệp Trí Mặc mà vì nàng biết Nhị hoàng tử ưa thích nữ tử khéo hiểu lòng người, lúc trước cũng vì điều này mà hắn mới yêu nàng.

Yến Mộ Phong nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng tựa như một đóa tiểu bạch hoa thánh khiết làm cho người ta yêu thương. Lửa giận trong lòng cũng tan biến một nửa, hắn vươn tay ôm lấy thân thể Diệp Mộng Dao vào lòng: “Được, nghe theo nàng.”

“Dao Nhi tạ ơn Nhị hoàng tử!” Diệp Mộng Dao nhẹ nhàng tựa người vào lòng ngực Yến Mộ Phong mà mỉm cười.

“Hôm nay nếu như không có Dao Nhi cầu xin cho ngươi thì ngày hôm nay chính là ngày tận mạng của ngươi! Ta nể mặt Diệp gia mà bỏ qua cho ngươi lần này.”

“Ai cần nàng ta giả nhân giả nghĩa! Hừ!” Diệp Trí Mặc chán ghét nhìn Diệp Mộng Dao đang trong lòng nam nhân.

“Tiểu Mặc! Không được vô lễ! Mau tạ ơn Nhị hoàng tử!” Diệp Vân Thường nhíu mày nhìn đệ đệ.

“Tỷ...”

“Nhanh! Nghe lời!”

“Diệp Trí Mặc tạ ơn Nhị hoàng tử đã tha lỗi.”

Diệp Trí Mặc nói xong cũng chờ phản ứng của người khác mà xoay người bỏ chạy ra ngoài.

“Nhị hoàng tử, để người chê cười rồi. Nếu không còn gì thì ta xin phép đi trước.” Diệp Vân Thường nói dứt lời liền xoay người bước đi để lại mấy người bọn họ trừng mắt nhìn.

Diệp Vân Thường vừa bước ra thì chạm mặt Diệp Bảo Dương đang chuẩn bị bước vào, nàng nhìn vẻ mặt của ông ta có lẽ đã tính toán từ trước.

“Thúc thúc, người tính toán rất tốt.”

“Ha ha, nếu như ngươi đã biết rồi thì ta cũng không muốn giấu làm gì? Tuy ngươi là người được hứa hôn cùng Nhị hoàng tử thì đã thế nào? Ngươi cho rằng ngươi có tư cách xứng đôi với Nhị hoàng tử sao? Chuyện của bọn họ cũng là do ta tác thành, bằng không tại sao ở đây lại không có một ai? Có trách thì trách cha mẹ ngươi đã không còn nữa.” Nam nhân trung niên nhìn Diệp Vân Thường, nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói.

Đáy mắt Diệp Vân Thường xẹt qua tia lạnh lẽo, nhưng nàng dù sao mới vừa quay về nơi này, có một số việc cần phải từ từ tìm hiểu, vì vậy nàng chỉ dùng con ngươi thấu xương kia đảo qua Diệp Bảo Dương một cái, sau đó nhấc chân bước qua ông ta mà đi. Nàng còn có việc phải làm nên không muốn dây dưa cùng ông ta thêm chút nào nữa.

Diệp Bảo Dương khẽ rùng mình, đây là ánh mắt của một nữ nhân vô dụng sao? Có điều là hắn cũng không suy nghĩ nhiều liền quay đầu đi về phía Diệp Mộng Dao cùng Nhị hoàng tử đang đứng.

Vừa bước đến trước mặt Yến Mộ Phong, Diệp Bảo Dương liền nở nụ cười tươi, nịnh nọt nói: “Nhị hoàng tử, người xem, dù sao Dao Nhi vẫn là nữ tử chưa xuất giá, cũng đã đem trong sạch của bản thân giao cho người, không biết Nhị hoàng tử khi nào thì bằng lòng giải trừ hôn ước với đứa vô dụng kia mà cưới Dao Nhi làm vợ?”

Yến Mộ Phong nhíu mày rồi nói: “Diệp gia chủ yên tâm đi, nhất định Dao Nhi sẽ là Hoàng tử phi của ta, hiện tại vẫn chưa thể nói với Phụ hoàng về việc ta cùng Dao Nhi đã có da thịt chi thân, bằng không với tính tình của Phụ hoàng ta chưa xuất giá mà đã phát sinh chuyện này, người chắc chắn chỉ để cho Dao Nhi một danh phận Trắc phi mà thôi, trở thành Trắc phi là quá ủy khuất cho Dao Nhi rồi.”

Dao Nhi của hắn ưu tú, tốt đẹp như thế làm sao có thể chỉ là Trắc phi chỉ có danh phận Hoàng tử phi mới xứng với tài năng của nàng.

“Nhị hoàng tử có ý định...”

“Tháng sau Kinh Thành tổ chức đại hội luận võ lần thứ tám, hiện tại Dao Nhi đã là võ giả cấp năm, ở Vĩnh An Quốc có thể so sánh qua những người trẻ tuổi có kinh nghiệm như nàng không có nhiều lắm. Nếu lúc đó nàng có thể trở nên nổi bật, Phụ hoàng cũng sẽ nhìn nàng với ánh mắt khác, lúc đó ta sẽ giới thiệu nàng với sư phụ của ta, đối với lời nói của sư phụ ta Phụ hoàng cũng không thể không nghe, hơn nữa là sư phụ ta là một luyện đan sư.”

Luyện đan sư...

Hô hấp của Diệp Bảo Dương gấp gáp, đôi mắt phát sáng.

Đây là chuyện rất hiếm có, nguyên nhân chính là Luyện Đan Sư rất ít ỏi cho nên họ có địa vị rất cao ở Đại Lục này. Nếu có thể kết giao cùng Luyện Đan Sư, sau này cũng không lo về chuyện đan dược nữa rồi.

“Nhị hoàng tử, người yên tâm, đại hội luận võ kia, Dao Nhi nhất định sẽ đạt được hạng nhất. Ha ha, đúng như người vừa nói, ở kinh thành này, thiên tài như Dao Nhi quả thật là rất ít.”

Diệp Bảo Dương mỉm cười, đối với nữ nhi bảo bối nuôi hơn mười mấy năm này, hắn rất tin tưởng nàng.

..........

Trên đường phố của thành Kính An.

Là một cảnh tượng phồn vinh, người đi lại nhộn nhịp trên phố, tiếng mời gọi, tiếng cười nói vô cùng náo nhiệt.

Hai thân ảnh vô cùng nổi bật trong dòng người qua lại.

“Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Âm thanh Diệp Trí Mặc vang lên.

“Hiện tại chúng ta vừa trở về đây, vẫn chưa biết rõ tình hình nơi này đã thay đổi thế nào, cho nên trước mắt cần phải tìm hiểu rõ tình hình sao đó mới có thể biết nên làm gì tiếp theo.” Diệp Vân Thường nhìn dòng người tấp nập trên đường nói.

“Như vậy thì...”

Diệp Vân Thường nhìn Tửu lâu trước mặt mà mỉm cười.

“Đi, chúng ta đi kiếm gì ngon ăn! Từ lúc trở về chúng ta vẫn chưa được ăn món gì ngon, tiện thể có thể tìm hiểu tình hình ở đây một chút.”

Phải, chuyện lúc nãy xảy ra chính là một màn diễn của hai tỷ đệ Diệp Vân Thường, vì ra ngoài mà không muốn người khác nghi ngờ thì chỉ có cách đóng kịch cùng bọn hắn một chút mà thôi. Nhưng nàng rất ngạc nhiên khi đệ đệ biết rõ ý định của nàng như vậy, còn phối hợp tốt như thế, không hổ danh là đệ đệ cùng dòng máu, hiểu nhau như vậy.

Lúc này, tại Tửu lâu Tường Vân số một tại thành Kính An, Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc mới vừa đi tới nơi liền nghe thấy từng đợt thanh âm huyên náo từ trên lầu truyền đến.

“Hai vị khách quan, đến dùng cơm hay ở trọ vậy ạ?” Tiểu nhị tươi cười đến hỏi.

“Dùng cơm.”Diệp Trí Mặc trả lời.

Không hổ danh là Tửu lâu số một ở kinh thành, bên trong rất đông người dùng cơm, hầu như không còn bao nhieu bàn trống. Diệp Trí Mặc nhìn quanh thì không thấy chỗ nào có thể ngồi được, hắn không thể để tỷ tỷ hắn chen chúc với mấy người nam nhân này được. Diệp Trí Mặc nhíu mày lại nói: “Chỗ các ngươi còn phòng riêng hay không?”

Tiểu nhị nở nụ cười tươi đáp: “Có, khách quan mời đi bên này.”

“Các ngươi nhìn kìa! Cô nương kia thật xinh đẹp! Tiểu công tử phía sau cũng thật xinh tuấn tú! Không biết đấy là tiểu thư cùng công tử nhà nào mà nhìn thật lạ mắt.”

“Ha ha, ngươi đừng nhìn nữa, cỡ như ngươi hoàn toàn không có cửa với người ta đâu mà cứ mơ mộng hão huyền.”

“Phải! Phải! Ta nói các ngươi nghe chuyện này còn hấp dẫn hơn nữa!”

“Hả, chuyện gì ngươi mau nói.”

“Các ngươi có biết chuyện ở phía Bắc của thành Kính An hay không?”

“Là khu chợ đó sao?”

“Phải, ta nghe nói ở đó mấy hôm nay rất tập trung rất nhiều người...”

“Ở đó lúc nào không có nhiều người, có gì lạ đâu!”

“Ta còn chưa nói hết! Các ngươi biết vì sao không? Vì ta nghe nói mấy hôm nay ở đó có đợt hàng mới về, chất lượng rất tốt nha!”

Trong tửu lâu, mọi người lấy những lời đồn trên phố gần đây để làm đề tài bàn luận.

Tiểu nhị dẫn hai tỷ đệ Diệp Vân Thường lên lầu, đứng trước một căn phòng có chữ Vũ, hắn vươn tay đẩy cửa, miệng mỉm cười: “Mời hai vị!”

Diệp Vân Thường bước vào, đó là một căn phòng thanh nhã, cửa sổ có thể nhìn ra đường phố bên ngoài, hai người bước đến cái bàn được đặt cạnh cửa sổ ngồi xuống.

“Hai vị muốn dùng gì ạ?” Tiểu nhị cười tươi đứng chờ.

“Ở chỗ các ngươi có món gì ngon?” Diệp Trí Mặc lên tiếng.

“Ở đây tiểu nhân có...”

“Có món nào ngon thì mang lên đây cho chúng ta!” Diệp Vân Thường không chờ tiểu nhị kể ra các món ăn liền nói.

“Dạ, vậy hai vị chờ một lát, tiểu nhân đi sai người làm đồ ăn cho hai vị! Hai vị còn cần gì nữa không ạ?”

“Cạch” Diệp Trí Mặc đặt một đồng vàng lên bàn nói: “Ta có việc thắc mắc, nếu như ngươi có thể nói ta biết thì đồng vàng này thuộc về ngươi.”

Tiểu nhị hai mắt tỏa sáng nhìn đồng vàng trên bàn, tươi cười nịnh nọt: “Tiểu thư có gì muốn thắc mắc cứ hỏi tiểu nhân! Tiểu nhân biết gì nhất định sẽ trả lời hai vị không sót một từ.”

“Được! Không giấu gì tiểu ca đây, chúng ta là con của một thương gia từ nơi khác đến đây, chúng ta muốn ở lại nơi này lâu dài nhưng mà vẫn chưa tìm được một nơi để dừng chân! Không biết ở nơi này có nơi nào có thể ở hay không?” Diệp Vân Thường nhẹ nhàng nói.

“À thì ra là vậy! Bảo sao tiểu nhân nhìn hai vị lạ mặt như vậy, thì ra là từ nơi khác đến đây! Nếu như hai vị muốn tìm nơi ở thì...ừm...để tiểu nhân nghĩ xem có nơi nào tốt hay không?”

Như chợt nghĩ ra điều gì, tiểu nhị hai mắt lóe lên, vỗ tay một tiếng, cười nói: “Tiểu nhân nhớ ra rồi, ở phố kế bên có một căn nhà, nơi đó lúc trước là phủ của một gia đình giàu có nhưng vì lý do gì đó mà đã bỏ đi rất lâu, hiện tại vẫn chưa có ai mua, không biết hai vị thấy thế nào?”

“Vị tiểu ca này có thể dẫn chúng ta đến xem nơi đó hay không? Nếu mọi chuyện có thể thuận lợi thì chúng ta sẽ không bạc đãi tiểu ca đây đâu.” Diệp Trí Mặc nhìn tiểu nhị đầy thâm ý.

“Được chứ! Tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức để giúp hai vị.” Tiểu nhị cười nịnh nọt.

“Trước mắt để chúng ta ăn cơm xong thì có thể đi đến đó! Cho người mang thức ăn lên đi! À, cho chúng ta một bình trà ngon nữa!”

“Dạ, hai vị còn cần gì nữa không ạ?”

“Như vậy trước đi, một lát cần gì chúng ta sẽ gọi!”

Diệp Trí Mặc nhìn tiểu nhị bước ra ngoài, chờ hắn đi xa, mới lên tiếng: “Tỷ muốn mua nhà ở nơi này sao?”

Diệp Vân Thường nhìn đường phố bên ngoài đang nhộn nhịp, tấp nập người qua lại mỉm cười: “Phải, tỷ muốn biết tất cả sự thật phía sau đó là gì?”

“Vậy tại sao chúng ta phải ở đây?”

“Theo đệ thì muốn điều tra một việc gì đó thì phải làm thế nào?” Diệp Vân Thường nhìn vẻ mặt khó hiểu của đệ đệ mà mỉm cười.

“Ừm...à đúng rồi! Chúng ta cần phải tìm chỗ tập trung nhiều người thì sẽ biết được chuyện mình cần biết, cũng giống như bây giờ vậy, đệ nói có đúng không?” Đôi mắt Diệp Trí Mặc tỏa sáng lấp lánh nhìn Diệp Vân Thường.

“Đệ nói đúng rồi đó! Vậy nơi nào có nhiều người?” Diệp Vân Thường lại nói tiếp, đệ đệ nàng còn cần phải học hỏi rất nhiều.

“Đệ đã hiểu rồi!”

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, tiếng tiểu nhị vang lên bên ngoài: “Hai vị, tiểu nhân mang thức ăn cho hai người!”

“Mang vào đi!”

“Dạ!”

Cửa phòng mở ra, trên tay tiểu nhị là mâm thức ăn còn đang tỏa hương thơm, sau khi dọn hết những món ăn lên bàn, hắn thức thời lui ra ngoài để lại không gian cho hai người Diệp Vân Thường dùng bữa.

Bên ngoài có bao nhiêu sóng gió đang chờ đợi bọn họ phía trước nhưng hiện tại bên trong căn phòng này một cảnh tượng vô cùng ấm áp, vui vẻ.