Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 30



“Diệp gia chủ, hình như chuyện này không có liên quan gì đến ngươi thì phải?” Lâm Hoài bất mãn trừng mắt hắn một cái, bực bội nói: “Lâm Hoài ta tuy có chút háo sắc nhưng cũng là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, cha ta đã dạy ta nói lời phải giữ lấy lời, nếu như ta đã đáp ứng Diệp tiểu thư thì ta đương nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn đó.”

Sắc mặt Diệp Bảo Dương đại biến, hắn cũng không ngờ sẽ phát sinh ra chuyện này.

Mà Lâm Hoài đã sớm thấy rõ hành động của Diệp Bảo Dương mấy tháng nay, bất mãn liếc mắt hắn, lên tiếng nói: “Ta đã sớm nghe nói người trong Diệp gia đều khi dễ, sỉ nhục Đại tiểu thư cùng Nhị thiếu gia của Chính phòng Diệp gia, nhưng lại cực kỳ sủng ái tiểu thư của Nhị phòng, đây là tác phong của một đại gia tộc hay sao? Từ khi nào mà tiểu thư cùng thiếu gia của Chính phòng lại bị người khác leo lên đầu như thế? Hay nói đúng hơn là được sự cho phép nên mới dám làm như thế? Tu hú chiếm chỗ chim khách thì có cảm giác thế nào?”

Nghe thấy thế, gương mặt xinh đẹp Diệp Mộng Dao nháy mắt tái nhợt, nàng gắt gao nắm chặt tay, ánh mắt phẫn nộ nhìn Lâm Hoài.

Nếu như không vì giữ gìn hình tượng nhu nhược bên ngoài, nàng cam đoan sẽ khiến tiểu tử này máu tươi chảy đầy đất.

“Thế tử, ta nể mặt ngươi là hậu bối nên không chấp nhặt với ngươi, nhưng thỉnh ngươi ăn nói tôn trọng một chút. Ngày đó Diệp Bảo Dương ta đường đường chính chính ngồi lên chiếc ghế gia chủ này, còn việc khi dễ cùng sỉ nhục mà ngươi nói là chuyện không hề có, nói thế nào bọn chúng cũng là con trai con gái của đại ca ta, là cháu của ta, làm sao có thể bị như vậy, cho nên trước khi Thế tử muốn nói gì thì cũng nên biết rõ rồi hãy nói. Ta không biết Thế tử nghe lời đồn đại này ở đâu, có lẽ là do người khác ghen ghét Diệp gia chúng ta nên đã tung ra lời đồn không đúng sự thật này.”

Diệp Bảo Dương ăn nói hiên ngang lẫm liệt, lời lẽ chính đáng.

Vì để phối hợp với Diệp Bảo Dương, Diệp Mộng Dao giả bộ cúi đầu lau nước mắt, bộ dáng yếu đuối mỏng manh, khiến người muốn an ủi.

“Đùng!” một tiếng, Yến Mộ Phong vỗ mạnh lên bàn, đứng bật dậy, trên thái dương nổi gân xanh, hận không thể lao xuống giáo huấn Diệp Vân Thường cùng Lâm Hoài, tội đã chọc Diệp Mộng Dao khóc thương tâm như vậy, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì bị Hư Trúc đại sư chặn lại.

“Phong Nhi, tạm thời không nên nóng nảy, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì, dù sao thì ngươi cũng là trọng tài, không thể vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến đại hội.”

Nghe vậy Yến Mộ Phong bình tĩnh lại, hắn lo lắng nhìn Diệp Mộng Dao, lúc nhìn qua Diệp Vân Thường lại tràn ngập chán ghét phẫn nộ.

Nữ nhân này dù không phải phế vật cũng không thể so sánh với Dao Nhi.

Vào lúc này, không một ai nhìn thấy Diệp Trí Mặc lặng lẽ lấy ra một viên đan dược màu đỏ nhạt, hắn dùng linh khí khiến viên đan dược bốc hơi thành hơi nước trong suốt, âm thầm đưa khí vào mũi Diệp Mộng Dao.

Mà sau khi Diệp Bảo Dương dứt lời, mấy người không rõ chân tướng sự việc đều nhao nhao chỉ trích Diệp Vân Thường là nữ nhân đố kị, lại khi dễ một nữ tử nhu nhược như Diệp Mộng Dao, có lẽ lời đồn kia chắc cũng là do nàng tung ra ngoài, loại người như nàng căn bản không xứng làm người.

Trong lúc mọi người còn đang nói những lời khó nghe, Diệp Mộng Dao vốn dĩ đang khóc lóc pha lê đái vũ đột nhiên khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt căm hận nhìn Diệp Vân Thường.

“Diệp Vân Thường, sao ngươi rớt xuống vực thẳm lại không chết đi? Diệp Mộng Dao ta có chỗ nào thua kém ngươi? Chỉ vì ngươi là Đại tiểu thư của Chính phòng Diệp gia cho nên mới được đính hôn cùng Nhị điện hạ, ta nói cho ngươi biết, Nhị điện hạ là của ta, ai cũng đừng hòng cướp đoạt được. Dựa vào cái gì một nữ tử lại phải cùng một nữ tử khác cùng chia sẻ một chồng? Hắn chỉ có thể là nam nhân của một mình ta! Ha ha ha, Diệp Vân Thường, ngươi tại sao không chết đi, loại phế vật như ngươi căn bản là không nên sống trên đời này! Chỉ có ta... ta mới là ưu tú nhất!”

“Còn có ngươi, Điệp Nguyệt Cẩm, thật ra lúc tỷ thí ta đã rất muốn giết ngươi, ai bảo muội muội ngươi dám nhìn trộm Nhị điện hạ? Rõ ràng ta muốn giết ngươi nhưng lại không thể bày ra vẻ mặt tươi cười, ngươi có biết ta khó chịu biết bao nhiêu không? Muội muội ngươi ngu ngốc như vậy, ngươi cũng không khá hơn là bao nhiêu, thực lực thấp còn dung mạo lại xấu xí, về sau ai thèm cưới một loại nữ nhân như ngươi? Bất quá ta thật thiện lương, sao có thể giết ngươi cho được, ngươi xem ta thiện lương cỡ nào, ha ha ha!” Diệp Mộng Dao giống như phát điên mà cười to liên tục, ánh mắt ngoan độc đảo qua mỗi người có mặt tại đây.

Tất cả mọi người đều ngây dại, ai cũng không ngờ Diệp Mộng Dao nhu nhược, thiện lương lại có thể nói ra những lời nói như vậy? Hay là đây mới chính là bản chất thật sự của nàng?

“Đây là nữ tử nhu nhược, thiện lương trong lời Diệp gia chủ sao, chậc chậc...quả thật là ngoan ngoãn thiện lương, thiện lương đến mức muốn giết vài người vô tội, bất quá thì đúng với câu cha nào con nấy mà.”

Sắc mặt Diệp Bảo Dương xanh tái mét, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao Dao Nhi luôn luôn ngoan ngoãn nhu thuận lại có thể nói ra lời ngoan độc như thế.

Tiếng trào phúng, nghị luận lọt vào tai khiến cho Diệp Mộng Dao dần được tỉnh táo lại, nàng nhớ đến những lời nàng vừa nói ra sắc mặt liền biến sắc, cả người tê liệt té ngã trên mặt đất.

Tại sao? Vì sao lại như thế?

Vừa rồi nàng giống như bị cái gì đó điều khiển mà đã nói ra hết những lời bình thường nàng luôn giấu sâu trong lòng.

Diệp Vân Thường đứng trên đài cũng không kinh ngạc khi thấy cảnh tượng lúc nãy, vì hành động của Diệp Trí Mặc đã lọt vào mắt của nàng cho nên hành động phát điên của Diệp Mộng Dao cũng không ngoài dự đoán của nàng, nhưng nàng không ngờ hắn lại có thể luyện chế ra loại đan dược có công dụng này.

Lúc này trên lầu quán trọ, Vân Hi cầm ly trà uống một ngụm, lắc đầu bật cười: “Không ngờ nha đầu này lại có một người đệ đệ nhanh nhẹn như thế này! Bây giờ dù cho có nói do người khác đã hãm hại nàng cũng chỉ sợ người khác cũng sẽ không tin, miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, lần này có thể khiến cho nữ nhân Diệp gia kia ăn đau khổ rồi.”

Có một người thân như vậy, nha đầu này ở lại Diệp gia cũng sẽ không lo lắng nàng bị người khác khi dễ rồi.

“Không...không phải là do ta muốn nói như vậy, tuyệt đối không phải đâu!” Diệp Mộng Dao gắt gao ôm chặt đầu, thất thanh hét to.

“Dao Nhi!”

Trong lòng Yến Mộ Phong nóng như lửa đốt, rốt cuộc cũng bất chấp Hư Trúc ngăn cản, chạy nhanh đến bên cạnh Diệp Mộng Dao, ôm chặt nàng vào lòng: “Dao Nhi, ngươi tỉnh táo một chút đi!"

Diệp Mộng Dao hai hàng nước mắt chảy dài, ủy khuất nói: “Nhị điện hạ...không phải là ta...là có người đã hãm hại ta...nhất định là đã có người hãm hại ta...Nhị điện hạ phải làm chủ cho ta.”

“Được, nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm chủ trả lại trong sạch cho nàng.”

Dao Nhi của hắn nhu nhược thiện lương như vậy, làm sao có thể nói ra được những lời nói như thế? Nhất định là đã có người hãm hại nàng.

Nghe thấy Diệp Mộng Dao nói thế, Diệp Bảo Dương cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, hắn chỉ tay vào Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc phẫn nộ rống lên: “Có phải là do hai người các ngươi hay không? Các ngươi đã làm gì Dao Nhi? Nhất định là do ngươi ghen tị mới hãm hại Dao Nhi có phải không?”

“Phụt! Ha ha!” một tiếng cười không thích hợp với hoàn cảnh truyền đến.

Liễu Như Hoa giống như đã nghe được một câu chuyện buồn cười, trong đôi mắt tràn ngập ý cười nói: “Thật là kì lạ nha, Diệp Vân Thường và Diệp Mộng Dao cách xa nhau như vậy thì nàng làm sao có thể làm hại đối phương được? Diệp gia chủ, Diệp Mộng Dao là con gái ngươi, Diệp Vân Thường cũng là cháu gái ruột của ngươi, tất cả đều chảy chung một dòng máu vì sao ngươi lại có thể thiên vị như thế? Bệ hạ thần thiếp nói có đúng hay không?”

“Ha ha! Ái phi nói thế nào cũng đúng.”

Thiên Vũ đế đã sớm bị giọng nói của Liễu Như Hoa câu hồn đoạt phách, đương nhiên nàng nói cái gì đều đúng.

“Diệp gia chủ, ngươi xem xem bệ hạ cũng nói bổn cung nói đúng.” Liễu Như Hoa nở nụ cười mị hoặc, môi đỏ khẽ mở phun ra một làn sương nhàn nhạt.

Ánh mắt Diệp Bảo Dương hơi dao động, không hiểu vì sao hắn có cảm giác Hoa quý phi này đang nói giúp cho Diệp Vân Thường.

Tại sao?

Không lẽ mấy người các nàng có quen biết qua lại? Không thể, Hoa quý phi cũng không xuất cung, bọn họ chỉ gặp nhau một lần lúc từ hôn mà thôi nhưng dựa vào tính cách của Hoa quý phi thì nàng ta không có khả năng sẽ tùy tiện trợ giúp người khác.

“Cha!” Diệp Mộng Dao hai tay che mặt, nước mắt chảy theo kẽ ngón tay chảy xuống.

Cả đời nàng chưa bao giờ phải chịu loại sỉ nhục này.

Diệp Mộng Dao biết chắc chắn rằng qua ngày hôm nay, nàng sẽ bị người dân của Vĩnh An quốc này nhạo báng là trơ trẽn như vậy làm sao nàng có thể nổi đây.

Hiện tại Diệp Mộng Dao đã biết được cảm giác bị người khác khinh thường là như thế nào, năm đó nàng nhẫn tâm trơ mắt nhìn Diệp Vân Thường bị hạ độc khi còn nhỏ như vậy, làm cho thiên phú của Diệp Vân Thường bị vùi lấp mà không ai biết đến.

“Điệp tiểu thư...” Diệp Mộng Dao ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt trào phúng của Điệp Nguyệt Cẩm, trong tâm bất giác bị trầm xuống, nàng muốn giải thích nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Điệp Nguyệt Cẩm hừ lạnh: “Diệp tiểu thư nhu nhược thiện lương, lại thông tuệ như thế làm sao có thể nói chuyện cùng với những người ngu ngốc như chúng ta được chứ? Như thế chẳng phải sẽ bị lây nhiễm sự ngu ngốc đó của chúng ta hay sao?”

Hết rồi, tất cả đều hết rồi!

Vẻ mặt Diệp Mộng Dao vô cùng tuyệt vọng, cổ họng chua xót, đến hiện tại bây giờ nàng vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mình lại không tự chủ mà nói ra những lời nói như vậy.

“Dao Nhi, ta nhất định sẽ tra rõ chuyện này và sẽ cho nàng một công đạo.” Yến Mộ Phong thương tiếc nhìn nữ tử trong ngực, trong lòng hạ quyết tâm nhất định sẽ tìm ra người đứng phía sau chuyện này.

Hắn nhẹ nhàng, chậm rãi buông thân thể mềm mại của nàng ra, ngước nhìn Diệp Bảo Dương đang xanh mặt đứng bên cạnh, nói: “Diệp gia chủ, ngươi trước mang Dao Nhi trở về nghỉ ngơi, tỷ thí vẫn còn đang tiếp tục, trận đấu thứ hai sẽ được tổ chức vào bốn ngày sau, lúc đó Dao Nhi đã khôi phục lại tinh thần nhất định sẽ đạt được giải quán quân.”

Bốn ngày, hắn cho Diệp Mộng Dao thời gian để hồi phục lại.

Ánh mắt sắc bén của Yến Mộ Phong nhìn về phía Diệp Vân Thường, cổ họng phát ra tiếng hừ lạnh, cho dù thế nào hắn cũng không tin việc này không có liên quan đến Diệp Vân Thường.

“Nhị điện hạ...” Diệp Mộng Dao cầm chặt tay Yến Mộ Phong, ánh mắt như khẩn cầu, nàng hi vọng khi mình đau khổ nhất có nam nhân mà nàng yêu có thể bên cạnh bầu bạn cùng nàng.

Nhưng...không, Yến Mộ Phong lại đẩy tay nàng ra.

Trong một khoảnh khắc đó, tâm nàng rơi xuống đáy vực sâu, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt.

“Dao Nhi, chờ sau khi tỷ thí hôm nay kết thúc, ta sẽ đến thăm nàng.” Yến Mộ Phong mỉm cười, dung nhan tuấn mỹ ôn nhu, nhưng tâm Diệp Mộng Dao vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Trong lòng Nhị điện hạ, vẫn là chính sự quan trọng hơn nàng, tới thời điểm bây giờ trong lòng hắn vẫn chỉ nghĩ tới trận thi đấu mà thôi.

Cố gắng nuốt sự chua xót trong cổ họng xuống, Diệp Mộng Dao nở nụ cười gượng ép: “Nhị điện hạ, Dao Nhi đã hiểu rồi.”

Cho dù nàng không cam lòng cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài, chỉ vì Nhị điện hạ không thích một nữ nhân không hiểu lý lẽ.

“Hừ! Dao Nhi, Tuyết Nhi, chúng ta đi về.” Diệp Bảo Dương phất tay áo, mắt lạnh đảo qua khuôn mặt đang tươi cười của Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, kéo cánh tay Diệp Mộng Dao bước đi.

Hắn không hề nhắc tới Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc.

Làn gió phất nhẹ qua, tán lá cây rậm rạp che khuất hai bóng người đang đứng.

Một người mặc y phục màu xanh ngọc, một người lại toàn thân màu đen.

Nam nhân y phục xanh ngọc nghiêng người dựa vào thân cây lớn, mặt nạ màu bạc che đi khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt thâm thúy cùng đường cong khóe môi.

Ánh mắt hắn nhìn về phía nữ tử đang đứng thẳng tắp trên võ đài và người thiếu niên đang vui vẻ tươi cười bên dưới võ đài, một màn vừa rồi có lẽ những người khác không phát hiện ra nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng.

Khi ánh mắt chuyển qua hướng ba cha con Diệp Bảo Dương, con ngươi trầm xuống, miệng hắn lẩm bẩm: “Xem ra Diệp gia chuẩn bị sẽ được thanh tẩy, bất quá hai tỷ đệ Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc này đúng là thú vị, không biết có thể mang đến cho ta bao nhiêu bất ngờ cùng chờ mong đây.”

Đầu ngón tay thon dài xẹt qua đôi môi mỏng, nam nhân tươi cười càng thêm mị hoặc, có lẽ nàng sẽ là một tai họa của đại lục này...

Phòng khách Diệp gia, sắc mặt Diệp Bảo Dương thâm trầm, lạnh lùng nhìn Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc đang từ ngoài cửa bước vào, tay hắn hung hăng đập bàn, tức giận hét: “Diệp Vân Thường, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Bước chân hai người khựng lại, lúc này Diệp Vân Thường mới để ý thấy Diệp Bảo Dương và Diệp Mộng Tuyết đang ngồi ở đại sảnh, khóe môi nàng hơi giương lên: “Nói? Nói cái gì?”

“Láo xược! Thực lực của ngươi tại sao đã đạt cấp bảy? Ngươi không phải nên cho ta một lời giải thích sao?”

Nghe thấy vậy, Diệp Vân Thường buồn cười và dĩ nhiên là nàng thật sự cười ra tiếng, ánh mắt lại lạnh băng đầy châm chọc Diệp Bảo Dương: “Chuyện này không phải người nên hỏi lại vợ cùng con gái bảo bối của người chứ?”

Khi nói đến vị Nhị thẩm cùng Diệp Mộng Dao, nàng đã cố ý nhấn mạnh từng chữ.

“Diệp Vân Thường, ngươi thật đúng là vô tình vô nghĩa, không coi trưởng bối ra gì như thế sao?” Ánh mắt Diệp Bảo Dương thâm độc, hận không thể lập tức bóp chết nữ tử này, “Nếu ta sớm biết ngươi là một mầm tai họa như thế, ta không nên lưu lại các ngươi.”

Hắn hối hận khi đã nương tay với nàng.

Diệp Vân Thường cười lạnh, con ngươi tràn đầy sự trào phúng khiến cho Diệp Bảo Dương bất giác run rẩy, chờ hắn hồi phục lại tinh thần, sắc mặt giận đến tái mét, ánh mắt nhìn Diệp Vân Thường càng thêm thâm trầm.

Thời điểm hắn muốn mở miệng giáo huấn nữ tử này, một thanh âm lạnh lẽo truyền đến: “Ngươi đã nói đủ chưa? Ngươi có tư cách gì mà nói với chúng ta như thế? Từ lúc bọn ta trở về ngươi đã làm gì cho bọn ta mà ngươi nói bọn ta vô tình vô nghĩa? Hừ!” Diệp Trí Mặc lạnh nhạt lên tiếng, đôi mắt nhẹ đảo qua khuôn mặt Diệp Bảo Dương.

“Ngươi...ngươi dám ăn nói với trưởng bối như vậy sao? Ta là Nhị thúc của ngươi.” Diệp Bảo Dương trừng mắt phẫn nộ nói gầm nhẹ.

Diệp Trí Mặc đang dự tính sẽ nói thêm, lại bị một bàn tay giữ lại, hắn quay lại nhìn Diệp Vân Thường một cái, thấy tỷ tỷ nhẹ lắc đầu nên liền im lặng.

“Nếu như không còn gì nữa thì chúng ta đi trước.” Diệp Vân Thường không rảnh thời gian để đôi co cùng bọn họ.

Nói xong không chờ Diệp Bảo Dương đáp lời liền xoay người bước ra khỏi phòng khách, để lại hai cha con Diệp Bảo Dương còn đang tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng.