Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 41



Ba tháng sau.

Vĩnh An quốc đã bắt đầu vào mùa đông, không khí cũng đã bắt đầu se lạnh, từng cơn gió mang theo hơi lạnh thổi qua từng ngóc ngách cũng kinh thành, nhưng nó cũng không lạnh lẽo bằng khí lạnh trên người thiếu niên đang đứng trên đài cao kia.

Thiếu niên kia mặc y phục mùa đông màu xanh dương, áo khoác bông kéo cao che khuất khuôn mặt, tà áo bay bay, cả người như đang chìm trong làn tuyết trắng, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao, bàn tay nắm chặt.

Đến khi nhìn rõ dung nhan thiếu niên kia, đó là một dung mạo tuấn tú, tuyệt sắc, làn da không chút tì vết, mắt to tròn, mũi cao, đôi môi vì đứng trong gió lạnh đã có chút tái nhợt làm cho dung mạo kia cũng mất đi sự sinh động của thường ngày, đáy mắt có chút tức giận, có chút ủy khuất, còn có lo lắng.

Bỗng có giọng nói vang lên sau lưng thiếu niên kia: “Tiểu chủ nhân, người đã đứng ở đây một canh giờ rồi, đi vào thôi...người cứ đứng như vậy, lỡ như người ngã bệnh thì làm sao? Chủ nhân sẽ lo lắng...”

“Phượng Vũ, tỷ ấy đã đi được ba tháng rồi...vì sao vẫn chưa quay lại...nếu như tỷ ấy lo lắng cho ta phải sớm trở lại, ta thật vô dụng đến chỗ tỷ ấy ở đâu ta cũng không biết, ta...” Thiếu niên kia cũng chính là Diệp Trí Mặc, ba tháng qua hắn lúc nào cũng đứng chỗ này, chỉ mong chờ một điều đó chính là nhìn thấy tỷ tỷ hắn trở lại, nhưng một chút biến động cũng không hề có, tựa như biến mất khỏi thế gian.

Hắn lại không thể làm được gì, chỉ có thể ngày ngày đứng chờ ở nơi này, bất lực như lúc trước.

Phượng Vũ đứng bên cạnh Diệp Trí Mặc, đau lòng nhìn người thiếu niên kia, không một ai không biết người thiếu niên này, từ một tháng trước, ngoài những lúc hắn ra khỏi Phù Dung gia trang, thời gian còn lại ở gia trang đều ra đây đứng, yên tĩnh không nói một lời, ánh mắt nhìn lên trời, cô đơn mà đứng đó, như một động vật nhỏ bị bỏ rơi làm cho người trong gia trang người nào cũng đều đau lòng.

Chủ nhân, người đang ở đâu?

Cảm giác của Diệp Trí Mặc hiện tại, tất cả mọi người trong gia trang đều cảm nhận được, chủ tử của họ đã biến mất trong ba tháng rồi, không ai biết nàng đã đi đâu, hiện tại đang ở nơi nào?

Ba tháng qua Vĩnh An quốc đã thay đổi rất nhiều, chẳng hạn như.

Nhị hoàng tử cưới Diệp Mộng Dao làm chính phi trước sự kinh ngạc của mọi người.

Diệp gia bỗng nhiên một ngày bị tán gia bại sản, tất cả tài sản đều mang đi trả nợ, Diệp Bảo Dương mất tất cả chỉ có thể dựa vào chút bổng lộc ít ỏi mà duy trì Diệp gia sống qua ngày, từ một Diệp gia cao sang quyền quý chỉ trong một đêm trở thành nghèo khổ.

Trong giang hồ xuất hiện một thế lực thần bí, không ai biết chủ nhân thật sự phía sau là ai, mọi người chỉ biết thế lực kia vô cùng cường đại, chỉ trong hai tháng đã nổi tiếng khắp đại lục, người người không ai là không biết về thế lực kia, nó gọi là Hỏa Phượng Môn.

Nói đến Hỏa Phượng Môn này, không nổi tiếng thì thật sự là điều không thể, vì cho dù chuyện ngươi muốn làm có khó khăn nguy hiểm như thế nào chỉ cần ngươi có tiền đều có thể đến nhờ cậy Hỏa Phượng Môn, chỉ trong thời gian ngắn họ sẽ hoàn thành chuyện đó cho ngươi, nhưng bọn họ cũng có luật lệ riêng của họ.

Đó chính là nhận tiền không nhận người.

Người không đáng chết sẽ không giết.

Không giết người vô tội, không lạm sát người vô cớ.

Giang hồ có một câu nói đùa: “Chỉ sợ ngươi không có đủ tiền, chứ không sợ Hỏa Phượng Môn không có.”

Chỉ cần có tiền đều có thể đến Hỏa Phượng Môn, có tất cả những gì ngươi muốn.

Nhưng bọn họ không hề biết người đứng sau Hỏa Phượng Môn kia chính là Diệp Trí Mặc, hắn theo lời của Diệp Vân Thường xây dựng lên Hỏa Phượng Môn này, nhưng với những gì mọi người nói kia thì hơi quá sự thật, Hỏa Phượng Môn còn rất yếu kém vẫn chưa vừa ý của hắn cần phải cải thiện hơn nữa.

Hỏa Phượng Môn dùng để thu thập tin tức khắp đại lục này, nhận nhiệm vụ của khách hàng, buôn bán dược liệu, độc dược, đan dược, kinh doanh y quán, bảo trai, thanh lâu, trà lâu, lương thực,...cùng các loại kinh doanh khác, tất cả cửa hàng đều đứng tên của Diệp Vân Thường, hiện tại do Diệp Trí Mặc quản lí, người của họ trải dài khắp đại lục.

Những chuyện đã xảy ra trong ba tháng qua đều do một tay của Diệp Trí Mặc, Phượng Nhi, Phượng Vũ làm ra, đó cũng là việc Diệp Vân Thường đã giao phó cho bọn họ ngày đó.

Phượng Vũ nhớ lại những gì bọn họ đã làm trong ba tháng qua, thở dài, ngẩng đầu nhìn trời, lẩm nhẩm: “Chủ nhân khi nào người mới trở về, chúng ta đã làm xong những việc người giao, sao người còn chưa trở lại...”, hắn nhìn sang Diệp Trí Mặc, đau lòng nói tiếp: “Nếu như người còn chưa trở lại, tiểu chủ nhân sắp không được rồi.”

Một giọt nước mắt chảy dọc theo gương mặt tuấn tú của Diệp Trí Mặc rơi xuống nền tuyết, biến mất trong tuyết.

.......

Trong một hang động tối đen, sâu thẳm bên trong đó có ánh lửa đang cháy lập lòe lúc sáng lúc tối, tiếng nói chuyện xôn xao, chứng tỏ bên trong kia tập trung rất nhiều người.

Ở nơi sâu nhất của hang động, một nhóm người đang ngồi cùng nhau bên đống lửa, phía xa có một tảng đá lớn, trên đó có một người đang nằm, xung quanh nói chuyện ồn ào như vậy nhưng người kia tựa như không có chút phản ứng gì chỉ yên tĩnh nằm ở nơi đó.

Những người bên đống lửa lâu lâu lại nhìn về phía người đang nằm kia, ánh mắt lo lắng.

Một giọng nói vang lên: “Tại sao chủ tử vẫn chưa tỉnh lại? Đã mười mấy ngày trôi qua, vết thương trên người cũng đã lành lặn, tại sao người vẫn chưa tỉnh lại?”

Đáp lại người kia chỉ có sự im lặng đáng sợ, bọn họ chính là những người ngày đó theo Diệp Vân Thường đến nơi này, người nằm trên tảng đá kia cũng chính là Diệp Vân Thường.

Nhớ lại ngày của hai tháng trước.

Hôm đó, vì bọn họ trong lúc đang đánh nhau cùng một con yêu thú cường giả, bị nó ép đến một vực sâu vạn trượng, chủ tử vì cứu bọn họ mà đã đánh lạc hướng con yêu thú kia, trong lúc chủ tử đánh cùng con yêu thú kia, tuy là nàng đã đánh bại nó nhưng cũng bị thương nặng, còn bị trúng một kích của yêu thú kia rơi xuống vực sâu.

Bọn họ xuống dưới đáy vực tìm kiếm nàng, trải qua nửa tháng mới tìm được nàng, lúc tìm được trên người chủ tử không ít vết thương lớn nhỏ, gần như không chỗ nào lành lặn, hơi thở yếu ớt, chỉ còn một hơi thở mỏng manh, làm cho mọi người hoảng hốt có, kinh ngạc có, nhiều nhất là khâm phục, không ngờ nàng bị thương nặng như vậy lại còn rơi xuống vực mà vẫn còn sống. Thật sự là thần kì!

Nếu đổi lại một người nào đó trong bọn họ chỉ sợ đã chết từ đời nào rồi, đừng nói là còn giữ được mạng chờ đến lúc tìm được người.

Từ lúc đến nơi này, bọn họ cũng phải tâm phục khẩu phục, Diệp Vân Thường trong lòng bọn họ là một vị thần, không phải là một con người bình thường như họ. Nàng có thực lực, trí tuệ, có thể xoay chuyển tình thế nguy hiểm để giải vây cho bọn họ, giúp đỡ tu luyện cho họ, dạy cho bọn họ cách để sinh tồn, trải qua một tháng mà thực lực của bọn họ tăng lên rất nhanh, người kém nhất hiện tại cũng đã là võ giả cấp sáu.

Trong lúc nguy hiểm nàng xả thân mạo hiểm cứu bọn họ, nàng cũng dạy cho bọn họ rất nhiều thứ, tuy là đến đây họ cực khổ, nguy hiểm thì rình rập khắp nơi nhưng chưa lúc nào nàng bỏ mặc sống chết của tất cả mọi người. Nếu như họ ở nơi khác được sống yên bình qua ngày, nhưng có chuyện xảy ra chủ của họ sẽ bỏ mặc sống chết của họ thì họ chấp nhận sống chung với nguy hiểm nhưng lại có một chủ tử như nàng.

Trải qua thời gian ở cùng bọn họ mới biết chủ tử rất dễ gần, tuy có nhiều lúc nàng rất nghiêm khắc với họ để họ có thể học hỏi được kinh nghiệm, nàng không phân biệt chủ tớ với họ, xem họ như anh em cùng sát cánh chiến đấu cùng nhau, điều đó nói lên nàng thật lòng tin tưởng họ và họ cũng tin tưởng nàng.

Vậy mà giờ đây chủ tử của họ đang nằm bất động trên tảng đá lạnh như băng kia, nếu như không nghe được hơi thở mỏng manh kia thì ai cũng sẽ nghĩ rằng nàng đã chết.

Bọn họ cũng ở trong hang động này đếm từng ngày từng ngày trôi qua, hôm nay là đã tròn ba tháng từ ngày đó. Chủ tử thì bất tỉnh, không ai nói cho họ là phải làm thế nào? Cũng không biết chỗ này là ở đâu? Nhiều lần bọn họ cũng chia người ra tìm kiếm lối ra nhưng đều thất vọng quay về.

Một thiếu nữ đang ngồi chăm sóc cho Diệp Vân Thường, bỗng nhiên nhìn thấy một giọt nước mắt chảy xuôi theo đôi mắt đang nhắm nghiền của Diệp Vân Thường, sau đó đôi mắt kia mở ra, đó là một đôi mắt xinh đẹp nhưng lại sâu không thấy đáy.

Thiếu nữ kia kích động hét to: “Chủ tử tỉnh rồi! Mọi người chủ tử tỉnh rồi.”

Tất cả mọi người bị tiếng hét của thiếu nữ kia làm cho giật mình, khi nghe lời nói của thiếu nữ kia thì mọi người đều kích động mà chạy nhanh đến, khi nhìn thấy thật sự chủ tử của họ đã tỉnh, tất cả đều vui mừng, có người còn kích động đến phát khóc, nước mắt rơi nhưng môi lại cười.

“Chủ tử, cuối cùng người cũng đã tỉnh, tất cả thuộc hạ rất lo lắng cho người."

Không chút phản ứng nào đáp trả, chỉ có đôi mắt mở ra.

Mọi người không biết chuyện gì xảy ra, tại sao chủ tử không có chút phản ứng nào vậy?

Thiếu nữ đứng bên cạnh Diệp Vân Thường, cầm lấy cánh tay nàng lung lay, lo lắng nói.

“Chủ tử? Người làm sao vậy? Người có nghe được thuộc hạ nói không?”

“......”

Thiếu nữ kia thấy Diệp Vân Thường không có phản ứng gì, lo sợ đến khóc nấc lên, miệng còn không ngừng gọi: “Chủ tử...chủ tử, người tỉnh táo lại đi.”

Dường như tiếng khóc lóc của thiếu nữ kia làm cho Diệp Vân Thường không chịu nổi, chân mày khẽ nhíu lại, chỉ có như vậy không còn gì nữa.

Một lúc sau, một tiếng nói nhẹ: “Đừng khóc...nữa! Ngươi...ồn quá...muốn mưu sát chủ tử của ngươi à?”

Nghe được giọng nói kia, tất cả đều mừng rỡ, thiếu nữ kia kinh ngạc đến quên cả khóc.

“Chủ tử!!!”

“Ừm, ta khát nước.” Diệp Vân Thường cố gắng hết sức nói, cổ họng như đang bị đốt cháy, muốn nói chuyện cũng khó khăn.

Một người vội vã chạy đi, sau đó mang một chút nước được đựng trong cái bát nhỏ bước nhanh đến cho Diệp Vân Thường uống.

Diệp Vân Thường uống chút nước vào, cảm nhận được cổ họng được mát mẻ hơn lúc nãy một chút, lúc này mới có sức mà ngồi dậy, nhìn thấy sự mừng rỡ đến kích động của mọi người, lòng nàng cũng ấm áp một chút, nở nụ cười nhẹ nhàng hỏi: “Tất cả đều không sao cả chứ?”

“Thuộc hạ không có việc gì? Chủ tử thấy trong người thế nào rồi? Có chỗ nào không khỏe hay không?”

Diệp Vân Thường mỉm cười, gật đầu: “Ta không có việc gì, chỉ là do bất tỉnh lâu quá nên cơ thể vẫn chưa thích ứng, nhưng không sao...ta bất tỉnh bao lâu rồi?”

“Chủ tử...hôm nay nữa là người đã bất tỉnh được gần một tháng rồi.”

Diệp Vân Thường hoảng hốt, lặp lại: “Gần một tháng? Như vậy là chúng ta ở nơi này được ba tháng rồi?”

“Vâng, đã tròn ba tháng.”

Ba tháng? Không ổn rồi, nàng phải mau chóng quay về.

Tiểu Mặc...

Nghĩ đến Diệp Trí Mặc lúc này chắc chắn hắn đang lo lắng cho nàng đến đứng ngồi không yên rồi.

Nàng không thể kéo dài thời gian thêm nữa, phải nhanh chóng quay về, người cũng đã huấn luyện xong, nên quay về rồi, đã trễ lời hẹn hai tháng.

Nghĩ vậy Diệp Vân Thường đứng lên khỏi tảng đá, giờ nàng mới chú ý đến thì ra nàng không phải nằm trên tảng đá mà là một tảng băng nhưng có điều kì lạ là không phải lúc đầu nó màu trắng sao, tại sao bây giờ lại là màu đỏ tươi như máu vậy?

Chuyện này để sau rồi tìm hiểu vậy? Hiện tại việc quan trọng là mang mọi người trở về Phù Dung gia trang.

Gọi tất cả lại, sau đó một vòng sáng từ trên tay nàng hiện ra bao phủ tất cả mọi người, vòng sáng kia lóe lên một cái, trong nháy mắt tất cả đều biến mất, chỉ để lại đống củi vẫn còn bốc khói.

................

Diệp Trí Mặc được Phượng Vũ khuyên bảo cuối cùng cũng chịu đi vào, chỉ là lúc hai người quay lưng thì trên không trung một vòng sáng hiện ra, sau đó trên sân lại xuất hiện một nhóm người.

Một trong số những người kia kích động hét to: “Trở về rồi!!! A...chúng ta trở về rồi."

Tiếng hét to kia làm cho Phượng Vũ giật mình quay lại, ánh mắt cũng kích động không kém gì những người bên dưới kia.

Nàng nhìn thấy Diệp Trí Mặc đang đứng trên võ đài, hắn đang quay lưng về phía nàng, Diệp Vân Thường biết hắn đang giận nàng vì đã không giữ lời, muốn bước đến dỗ dành hắn nhưng cơ thể lại không cho phép, nàng biết bản thân bị thương không nhẹ cũng vừa mới tỉnh lại, vì muốn nhanh chóng trở lại mà dùng hết sức lực để khởi động trận pháp kia cho nên hiện tại nàng không còn chút sức lực nào nữa, vô cùng mệt, nàng muốn nghỉ ngơi một chút.

Thân thể Diệp Vân Thường từ từ ngã xuống trước mắt mọi người, trong miệng vẫn còn khẽ nói: “Tiểu Mặc...tỷ mệt quá...”

“Tỷ tỷ!!!

“Chủ tử!!!"

“Chủ nhân!!!”

Trước khi ngất nàng nghe thấy những tiếng gọi trong lo lắng, nàng nhận ra trong đó có tiếng gọi của đệ đệ nàng.

Lúc đó không phải do giận dỗi Diệp Vân Thường mà không quay lại mà là vì quá vui mừng nên không dám nhìn, hắn sợ đó là ảo giác do chính hắn tạo ra, đến lúc nghe thấy thanh âm yếu ớt của Diệp Vân Thường, hắn mới tỉnh táo để phân biệt đâu là giả và đâu là thật.

Tỷ ấy thật sự đã trở về! Đây không phải là ảo giác của hắn.

Chính lúc hắn quay người lại cũng là lúc nhìn thấy thân thể Diệp Vân Thường ngã xuống, vội vàng bay nhanh đến đón lấy cơ thể đang ngã xuống kia vào lòng, vô cùng đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của Diệp Vân Thường.

Mọi người xung quanh cũng lo lắng không kém.

Diệp Vân Thường hoàn toàn lâm vào bóng tối, lúc nàng mở mắt liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Nàng thấy trước mặt mình là một nhà bốn người đang cười nói vui vẻ trong một căn nhà, mà nơi này cũng chính là bên trong sơn cốc lúc trước nàng đã ở cùng đệ đệ. Chỉ khác là lúc trước chỉ có hai chị em nàng mà bây giờ lại có cha mẹ, bốn người cùng ở bên nhau cười nói vui vẻ.

Nhìn cảnh tượng đó, bất giác Diệp Vân Thường nở nụ cười hạnh phúc, nàng thấy mẹ đang đứng trước mặt mình, tay còn đang vẫy gọi nàng, không chút chần chờ bước nhanh đến, nàng muốn đến ôm lấy mẹ mình, nhưng chưa kịp chạm vào thì cảnh tượng lại thay đổi.

Nàng thấy bản thân lúc này đang đứng trong một cái sân nhỏ, ở bên cạnh có một cái cây to, ở gốc cây có một cái bàn trà nhỏ, còn có một xích đu được mắc trên một nhánh cây to.

Trên bàn trà kia là một người nữ nhân đang nở nụ cười hạnh phúc nhìn bóng dáng đang cười đùa bên xích đu kia, người nữ nhân kia là mẹ của nàng, còn hai người kia chính là cha cùng nàng lúc còn bé.

Khung cảnh quen thuộc, Diệp Vân Thường nhìn xung quanh một cái, đây là nhà nàng đã sống cùng cha mẹ ở thành Tịch U.

Rồi bỗng nhiên khung cảnh lại thay đổi, trở về đêm mưa đó, nàng nhìn thấy cha nàng mang theo mẹ và nàng chạy trốn, phía sau là một nhóm người áo đen đang đuổi theo ba người họ, sau đó nàng lại nhìn thấy cha mẹ từng chút từng chút một bị dồn đến gần vực thẳm ngày đó, nàng muốn mở miệng ngăn cản cha mẹ đừng chạy về hướng đó nhưng miệng lại không phát ra được thanh âm gì, trơ mắt nhìn hai người càng ngày càng đến gần với vực sâu kia.

Nàng cũng chạy theo đến nơi đó, hoàn toàn đứng bất động, nhìn từng cảnh từng cảnh lướt qua mắt nàng, lúc nàng rớt xuống vực, cha mẹ thì bị đám người kia mang đi.

Khung cảnh lại một lần nữa thay đổi, lúc này Diệp Vân Thường đang đứng trước một căn nhà lớn, nàng nhìn thấy rõ trước mắt là bốn chữ Phù Dung gia trang đang lấp lánh trên cao, từ bên trong phát ra tiếng cười nói vui vẻ, nàng nhấc chân bước nhanh vào trong, trong sân là mọi người đang quây quần bên nhau, có cha mẹ, đệ đệ, sư phụ, Phượng Nhi, Phượng Vũ cùng tất cả mọi người trong gia trang, bọn họ đang cùng nhau nấu nướng cùng ăn uống cười nói.

Nàng muốn bước đến chỗ đó nhưng đôi chân lại không thể di chuyển được, đứng yên mà nhìn họ đang vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Không có chia xa, không có nguy hiểm, không tranh đấu, không lo lắng hay lo sợ bất cứ chuyện gì, chỉ đơn thuần là sống một cuộc sống đơn giản như bao gia đình khác.

Diệp Vân Thường biết đây là chính là ảo giác cũng là tâm ma của bản thân tạo ra nhưng vào lúc này đây nàng không muốn thoát ra khỏi nó, nếu như nàng tỉnh lại, khung cảnh này sẽ biến mất, và sẽ không được nhìn thấy cha mẹ nữa, nàng không muốn như thế, nàng không muốn tỉnh lại nữa...

Nhưng vào lúc này bên tai nàng lại vang lên một giọng nói vô cùng lo lắng, còn có chút ủy khuất, người kia nói: “Tại sao tỷ không chịu tỉnh lại, ở trong đó có gì vui mà làm cho tỷ không muốn tỉnh lại, tỷ muốn bỏ mặc đệ sống một mình cô độc trên đời này sao? Cha mẹ cũng bỏ rơi đệ và bây giờ tỷ cũng muốn bỏ rơi đệ luôn sao? Tỷ...mau tỉnh lại đi.”

Tiểu Mặc...

Không...nàng không thể cứ thế mà buông xuôi tất cả được, nàng không thể bỏ mặc đệ ấy sống một mình, từ khi sinh ra đệ ấy đã không được sống cùng người thân, bây giờ nàng lại bỏ rơi đệ ấy, nàng không biết đệ ấy sẽ thành như thế nào nữa.

Nàng phải tỉnh táo lại...

Có lẽ tâm ma biết được Diệp Vân Thường đang cố gắng đấu tranh lại nó, làm cho nó càng suy yếu đi, cảm thấy không khống chế được nàng, nó đã dùng đến người thân nhất của nàng níu giữ nàng ở lại trong đây.

Diệp Vân Thường bình tĩnh trước sự cám dỗ kia, nghiêm mặt nói: “Tất cả chỉ là ảo giác của ta, ngươi không khống chế được ta đâu.”

Nói xong nàng vung thanh kiếm, hét lớn về phía trước: “Cút!!!”

Khung cảnh trước mắt lập tức biến mất, thay vào đó là một gương mặt thân thuộc lọt vào mắt nàng.

“Tỷ!!! Tỷ tỉnh rồi!” Diệp Trí Mặc kích động vội vàng ngồi xuống giường, cầm chặt bàn tay Diệp Vân Thường.

Nghe giọng nói thân thuộc kia, cuối cùng Diệp Vân Thường cũng mỉm cười, nhìn hắn nói: “Ừm, Tỷ tỉnh rồi! Đã làm đệ lo lắng.”

“Tỉnh lại rồi thì tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”

Diệp Vân Thường ngước lên nhìn người vừa nói, là sư phụ của nàng, Vân Hi đại sư.

Vân Hi thấy Diệp Vân Thường đã tỉnh cuối cùng hắn cũng thở phào một hơi.

“Nếu như nha đầu ngươi còn không chịu tỉnh, ta không biết tên tiểu tử này sẽ phát điên đến cỡ nào nữa! Được rồi, tỉnh lại là đã ổn rồi, để nàng nghỉ ngơi thêm một chút, rồi muốn hỏi gì lúc đó hãy hỏi.”

Sau đó mọi người trong phòng đều rời khỏi phòng, chỉ còn Diệp Trí Mặc vẫn còn ngồi bên cạnh nhìn Diệp Vân Thường, nhìn đôi mắt đỏ đỏ của hắn, nàng biết hắn đã khóc, đau lòng vươn tay xoa nhẹ gương mặt hắn, mỉm cười nói: “Tỷ không sao rồi! Xin lỗi đã làm đệ lo lắng!”

Diệp Trí Mặc lắc đầu, một giọt nước mắt nhỏ xuống bàn tay nàng, ngập ngừng nói: “Tỷ đừng bỏ rơi đệ...đệ chỉ còn có mình tỷ mà thôi, không còn tỷ...đệ biết sống thế nào đây...”

“Tỷ sẽ không bỏ rơi đệ, vĩnh viễn sẽ không.”

“Vâng. Vậy tỷ nghỉ ngơi chút nữa đi, ta đi căn dặn người làm nấu chút gì đó cho tỷ dùng, chắc tỷ cũng đói rồi.”

“Tỷ đã ngủ bao lâu rồi?”

“Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.”

Ba ngày rồi sao?

Diệp Trí Mặc buông tay Diệp Vân Thường ra, đứng lên sửa lại chăn cho nàng, nở nụ cười tươi nói: “Tỷ nghỉ ngơi đi, đệ không làm phiền tỷ nữa.”

Diệp Vân Thường yếu ớt gật đầu.

Sau khi Diệp Trí Mặc rời khỏi căn phòng, Diệp Vân Thường cũng nhắm mắt lại, tịnh tâm một chút, nhớ lại những gì đã trải qua ở khu rừng kia.