Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 44



“Ngươi...các ngươi...hừ! Đúng là vật hợp theo loài, người phân theo nhóm! Ta nhìn ngươi cũng không khác tiện nhân này là bao nhiêu, một nam nhân lại mặc y phục của nữ nhân thì chắc hẳn là người không ra gì mà thôi.” Diệp Mộng Tuyết miệng nở nụ cười, ánh mắt khinh bỉ nhìn nam nhân kia nói.

“Phải, ta là người không ra gì nhưng ít nhất ta thì ta vẫn là con người, còn tiểu thư đây là một con người nhưng lại...bên trong thối nát.”

“Ngươi nói lại lần nữa? Ngươi có biết ta là ai hay không? Ngươi chán sống rồi?”

“Ta không cần biết tiểu thư là ai, cũng không muốn biết, ta không muốn bẩn tai.”

Diệp Mộng Tuyết tức giận đến phát điên rồi, vung tay lên muốn đánh nam nhân kia, nhưng lại bị nha hoàn bên cạnh cản lại, giận dữ nói: “Buông tay! Ta muốn giết hắn.”

Nha hoàn hoảng sợ, nói nhỏ bên tai Diệp Mộng Tuyết: “Tam tiểu thư, nam nhân này chúng ta không đụng vào được, nhịn một chút.”

“Vì sao ta phải nhịn hắn, hắn tưởng hắn là ai chứ?”

“Tiểu thư nhìn thấy hình xăm trên bàn tay nam nhân kia hay không? Đó là biểu tượng cho người của Hỏa Phượng Môn, người ở đó chúng ta không đụng vào được đâu, người nghe nô tì, thời gian còn dài, không nên nóng quá mất khôn.”

Hỏa Phượng Môn là một thế lực thần bí, tổng bộ ở nơi nào không ai biết, lại rất lợi hại, người ở đó thực lực rất cao, thường xuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo, giết tham quan, giúp đỡ người nghèo, chỉ vỏn vẹn ba tháng đã nổi tiếng khắp đại lục.

Nói thế lực này là một thế lực tà đạo cũng không phải vì bọn họ không giết người vô tội cũng như không làm việc ác còn giúp đỡ cho người nghèo khó, nhưng nói họ là chính đạo cũng không đúng vì thế lực chuyên môn nhận nhiệm vụ ám sát, giết người, mua bán các loại độc dược và các loại nguy hiểm khác, có thể nói Hỏa Phượng Môn này không theo tà cũng không theo chính, chỉ ở giữa.

Diệp Mộng Tuyết nghe nói đến Hỏa Phượng Môn liền mất hết khí thế, hoảng hốt nhìn nam nhân kia, khuôn mặt lúc này đã trắng bệch không còn chút máu.

Hỏa Phượng Môn này, nàng không đụng vào nổi.

Diệp Vân Thường nhìn sự thay đổi trên gương mặt của Diệp Mộng Tuyết cũng biết nàng ta đã biết nam nhân này là người nơi nào, cho nên mới có biểu cảm như thế.

Nha hoàn kia cũng rất biết nhìn người, cũng rất tinh mắt, nhìn ra người nào nên đụng đến và người nào không đụng đến được, nhanh tay kéo cánh tay Diệp Mộng Tuyết rời khỏi tiệm thuốc.

Sau khi Diệp Mộng Tuyết rời đi, tiệm thuốc trở lại như cũ, tựa như chuyện lộn xộn lúc nãy không hề xảy ra.

Quản sự tiệm thuốc, tươi cười bước nhanh đến trước mặt nam nhân kia, vui vẻ, nói: “Công tử, ta có thể giúp gì được cho các vị?”

“Ta đến đây để nhờ đại phu đến xem bệnh cho một người giúp ta.” Nam nhân lên tiếng nói.

“Được, người bệnh là người nào?"

“Ừm...hắn không tiện di chuyển cho lắm, có thể mời đại phu đi theo ta một chuyến đến đó hay không?”

“À...được, để ta cho gọi người đi cùng ngươi.”

Nói xong, quản sự quay lại gọi một người giúp việc trong tiệm thuốc lại nói hắn đi chuẩn bị xe để đại phu ra ngoài cùng nam nhân kia.

Sau đó lại quản sự đến trước mặt Diệp Vân Thường, tươi cười nói: “Ta có thể giúp gì cho thiếu gia và tiểu thư đây?”

“Đến tiệm thuốc dĩ nhiên là muốn mua thuốc rồi...ta nghe nói ở chỗ này của ngươi có bán đan dược có phải không?”

“À chuyện đó...thật ra là cũng có, nhưng đó cũng chỉ là loại đan dược cấp thấp mà thôi, không biết hai vị muốn hỏi là loại đan dược nào?”

“Thanh Linh đan...chỗ ngươi có loại đan dược này hay không?” Diệp Vân Thường mỉm cười nói.

“Thanh Linh đan?” Quản sự có chút ngạc nhiên, không ngờ cô nương này lại muốn mua Thanh Linh đan, loại đan dược này đối với những nơi khác thì đã rất quý hiếm nhưng chỗ hắn lại là loại đan dược bình thường nhất, tuy vậy nhưng sẽ không tùy tiện bán cho người khác.

“Phải, có hay không?”

“Thật ngại quá! Thật sự chỗ ta cũng có loại đan dược này nhưng...hiện tại đã bán hết.” Quản sự vẻ mặt khó xử, gượng gạo nói.

“Đã bán hết rồi sao? Có vẻ ta đến không đúng lúc rồi, vậy khi nào thì sẽ có, ta sẽ lại đến.

“Chuyện này...” Quản sự vẻ mặt bối rối khi nghe nàng nói sẽ còn đến nữa.

“Giá cả thì ngươi cứ việc ra giá, bao nhiêu ta cũng sẽ mua.”

“Chuyện là không phải vì giá cả thế nào mà là...ta cần phải hỏi lại chủ tử, tiểu thư có thể để lại danh tính, ta sẽ thay tiểu thư hỏi lại chủ tử.”

Diệp Vân Thường khó hiểu nhìn Diệp Trí Mặc, ánh mắt như đang hỏi.

Đây là có chuyện gì? Bán đan dược cũng cần hỏi ý kiến mình sao?

Diệp Trí Mặc nở nụ cười, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đệ không biết!”

“Được, ta họ Diệp tên một chữ Thường, làm phiền chuyển lời cho chủ tử ngươi một tiếng.”

“Diệp tiểu thư, đừng khách sáo!”

“Vậy ta sẽ chờ câu trả lời của ngươi, chúng ta đi trước.”

“Để ta tiễn hai vị, mời!” Quản sự bước nhanh đi trước, vươn tay tiễn khách.

“Được.” Diệp Vân Thường bước chân ra khỏi tiệm thuốc.

Hai người đi một đoạn, Diệp Vân Thường lên tiếng nói: “Đây là làm sao? Tại sao bán đan dược cho người khác còn phải đến hỏi ý kiến của ta?”

Diệp Trí Mặc vẻ mặt khó hiểu, tay gãi đầu, nói: “Đệ cũng không rõ lắm, đệ chỉ nói là không được bán đan dược cho người trong hoàng cung, người hoàng tộc, cùng người có qua lại cùng những người kia mà thôi, không hiểu tại sao lại thành ra như vậy.”

“Sau này không cần làm vậy nữa, chỉ cần bọn họ có tiền để mua thì chúng ta cứ bán, không cần phải có nhiều quy định như thế, tiền đến tay vì sao không lấy, chúng ta là người buôn bán thì không cần chọn lựa khách.”

“Vâng, đệ đã biết.”

“Đi, chúng ta đi xem các cửa tiệm khác một chút.”

Hai người đi dạo qua các cửa tiệm khác, lúc trở về Phù Dung gia trang đã là buổi tối, các cửa tiệm lớn nhỏ xung quanh gia trang cũng đã mở cửa tiếp khách, cả khu phố nhộn nhịp lên hẳn, hoàn toàn khác biệt với lúc ban ngày.

“Kìa...người nhìn, đó là xe ngựa của Đại tiểu thư cùng Nhị thiếu gia của Phù Dung gia trang đó, ta nghe nói hai người họ có dung mạo tuyệt sắc, nếu nói họ đứng thứ hai thì không người nào dám xưng thứ nhất đâu.”

“Ngươi có nói quá lên không vậy? Có người như vậy sao?”

“Ngươi không tin có thể nhìn xem sẽ biết ta có nói quá hay không?”

“Được.”

Diệp Vân Thường ngồi bên trong xe cũng nghe thấy tiếng nói của những người bên ngoài kia, khẽ nhíu mày nhưng nàng không nói gì.

Xe ngựa chạy đến trước cửa gia trang thì dừng lại, người đánh xe nhảy xuống khỏi xe ngựa, bên trong người hầu thấy vậy, vội vàng cầm chiếc ghế nhỏ đặt bên cạnh xe ngựa, cung kính nói vào: “Tiểu thư, thiếu gia đã về.”

Một bàn tay thon dài, nhẹ nhàng vén màn cửa, để lộ gương mặt tuấn tú, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn nhưng đáy mắt lại toát ra khí thế lạnh lùng, chỉ là một thiếu niên nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác run sợ khi ánh mắt kia nhìn lướt qua.

Diệp Trí Mặc nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, xoay người lại xe ngựa, vẻ mặt lúc nãy cũng thay đổi từ lạnh lùng đã đổi thành cười tươi, ôn hòa nói: “Tỷ, đến nhà rồi!”, hắn vươn tay lên vén màn xe lên, chờ người bên trong bước ra ngoài.

Diệp Vân Thường nắm lấy bàn tay Diệp Trí Mặc vươn lên, nhẹ nhàng bước chân xuống ghế nhỏ, sau đó hai người bước vào gia trang trước ánh mắt đang ngẩn ngơ của những người xung quanh.

“Ngươi...ta từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên thấy qua người có dung nhan xinh đẹp đến thế, nhìn họ cứ như tiên giáng trần vậy.”

“Phải, phải...”

Sau khi Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc bước vào gia trang, cánh cổng cũng đóng lại, chặn những ánh mắt của người ngoài kia.

Một góc nơi khuất người, có cặp mắt cũng đang nhìn chằm chằm bóng dáng của Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, trên môi còn nở nụ cười lạnh lẽo, sau khi nhìn cánh cửa kia đã đóng, người nọ cũng quay lưng rời đi.

Bên ngoài nhộn nhịp, trong Phù Dung gia trang lại vô cùng yên tĩnh, Diệp Vân Thường về gia trang cũng đã mệt, sắp xếp lại chuyện trong gia trang xong cũng cho mọi người về nghỉ ngơi, nàng cũng về phòng. Ở đây yên bình bao nhiêu thì ở một nơi khác lại lộn xộn bấy nhiêu.

Đêm nay là ngày rằm, mặt trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm thăm thẳm lấp lánh muôn vạn vì sao, đối với người khác đây là thời điểm đẹp nhất trong một tháng nhưng đối với một người thì ngày rằm chính là một địa ngục.

Một căn phòng ở tiểu viện của Nhàn vương phủ.

Trong phòng bài trí rất gọn gàng, một bàn vài cái ghế, còn có một giường, trên giường có một người đang nằm, là một nam nhân.

Nam nhân này mặc dù đang nhắm chặt hai mắt, nằm trên giường, mặc y phục màu đen mỏng manh.

Hắn nằm nghiêng trên giường, chỉ nhìn thấy được một nửa khuôn mặt được lộ ra, ánh sáng bên ngoài lúc sáng lúc tối nhưng cũng đủ để nhìn rõ nửa khuôn mặt nam nhân kia, đó là một vẻ ngoài hoàn mĩ không tì vết, ngũ quan tinh xảo, tuấn lãng mang theo vài phần khó chịu, lông mi rung động, cắn chặt răng, chân mày nhíu lại, trên trán toàn là mồ hôi, chứng tỏ là nam nhân này đang chịu đựng sự đau đớn không nhỏ, nhưng miệng lại không kêu lên tiếng nào.

Một lúc sau, tựa như cơn đau đớn kia cũng qua, nam nhân kia xoay người lại, nằm thẳng trên giường để lộ ra một nửa khuôn mặt còn lại, nếu lúc này có người nhìn được thì sẽ hù chết người đó, một nửa bên kia rất hoàn mĩ nhưng một nửa còn lại thì lại có một hoa văn màu đen kì quái kéo dài từ trán và mắt, vào lúc này hoa văn kia còn lấp lánh ánh sáng âm u, lạnh lẽo.

Nam nhân kia ổn định lại hơi thở, ngồi dậy cầm lấy mặt nạ bên cạnh đeo lên.

Bên ngoài có người đứng canh giữ, nghe trong phòng có tiếng động, mới lên tiếng: “Chủ tử...”

“Vào đi.” Nam nhân trong phòng bình thản lên tiếng.

Người bên ngoài nhẹ đẩy cửa phòng bước vào.

“Chủ tử, người...”

“Ta không sao! Cũng đã quen.”

“Nhưng mà từ lúc chủ tử dùng đan dược của cô nương kia, triệu chứng này cũng hiếm khi tái phát, tại sao hôm nay lại phát bệnh lại rồi, có vẻ như hoa văn kia...”

“Phải, đã lâu đến nổi ta cũng đã quên nỗi đau lúc này.”

“Nếu như có thể tìm được cô nương kia, có lẽ cô ấy có cách giúp chủ tử giảm bớt đau đớn lúc phát bệnh....ngươi đẩy ta làm gì?” người nọ đang nói thì bị một nam nhân đứng cạnh đẩy một cái, hắn khó hiểu nói.

Quay lại nhìn người đã đẩy mình, hắn thấy người kia, nháy mắt ra dấu, hắn ý thức được mình đã lỡ lời, hoảng hốt quay mặt nhìn chủ tử, thấy chủ tử không có biểu cảm gì, hắn nhẹ thở ra một hơi.

Tại sao hắn lại quên mất, cô nương kia chính là chiếc vảy ngược của chủ tử mình, nhưng cũng vì hắn lo lắng cho chủ tử mà thôi.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, không ai nói tiếng nào, chỉ nhìn nam nhân đang ngồi trên giường, người nam nhân đó không phải là ai xa lạ cũng chính là Yến Mộ Thành.

Trong cơ thể Yến Mộ Thành có một loại độc dược rất kì quái, vào lúc trăng rằm hằng tháng độc trong cơ thể sẽ phát tác, lúc đó trong cơ thể sẽ vô cùng đau đớn như thể bị hàng ngàn hàng vạn côn trùng cắn xé, trên khuôn mặt thì lại xuất hiện một hoa văn màu đen, lúc đầu chỉ là một hoa văn nhỏ nhưng một lần phát độc thì hoa văn kia sẽ lớn lên một chút, hắn đã chịu đựng nỗi đau kia đã mười mấy năm nay, hoa văn kia cũng đã lan rộng gần như hết một nửa khuôn mặt của hắn.

Hắn không biết trúng độc lúc nào, đến khi tìm hiểu mới biết được đây là bị trúng độc từ mẹ sang con, có nghĩa là mẹ hắn đã trúng độc này khi đang mang thai hắn, sau khi sinh hắn ra, mẹ hắn phát độc mà chết, hắn cũng đã bị trúng loại độc này.

Tìm hiểu hắn mới biết, khi hoa văn này lan ra hết khuôn mặt cũng là lúc hắn sẽ mất mạng, có thần tiên cũng không cứu được hắn. Độc này có một cái tên rất hoa mỹ nhưng nỗi đau kia không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi, nó gọi là độc Khổng tước kim tàng.

Một loại độc cổ xưa, xuất phát từ một tộc người lánh mặt ở phía Đông của Vĩnh An quốc, nơi đó rất thần bí, người tìm được nơi đó có thể đếm trên đầu ngón tay, nhiều lần Yến Mộ Thành cũng cho người đến phía đó tìm kiếm nhưng cuối cùng lại về tay trắng, không tìm thấy chút gì.

Thời gian trôi qua, nhiều lần cử người đi tìm kiếm đều không có chút tin tức gì, hắn cũng buông bỏ không tìm kiếm tộc người đó nữa, hắn chỉ hy vọng thời gian còn lại của hắn có thể tìm ra sự thật cái chết của mẹ hắn, như vậy đã đủ mãn nguyện.

Đến khi hắn gặp cô gái kia, trong lòng hắn lại lóe lên hy vọng được sống, được ở bên cô ấy, chăm sóc lo lắng cho cô ấy, cũng muốn làm nhiều việc cùng cô ấy...nhưng hắn lại không tìm thấy cô gái kia, biến mất như chưa từng tồn tại, ngày gặp cô gái ấy tựa như là giấc mơ của hắn mà thôi.

............

Một tháng trôi qua, lúc này ở đại lục Huyền Mạch có một sự kiện rất lớn, đây cũng là việc mà tất cả mọi người đều xôn xao bàn luận trên khắp nơi, đi đến nơi nào cũng nghe mọi người nói đến.

Chính là tất cả các cửa tiệm từ thành Kính An cho đến các thành trì xung quanh của Vĩnh An quốc đều đồng loạt thay đổi quản sự, từ một cửa tiệm nhỏ đã phát triển một cửa tiệm lớn nhất của Vĩnh An quốc, nổi tiếng khắp đại lục, mà những quản sự kia người nào cũng có vẻ ngoài tuấn tú, phong lưu tuấn lãng, tựa như được lựa chọn trăm người lấy một, không những có vẻ ngoài bắt mắt còn có thực lực cường đại, nên mới trong vòng một tháng đã nổi tiếng khắp nơi như vậy.

Hỏa Phượng Môn cũng phát triển từ một thế lực nhỏ bé đến hiện tại vô cùng cường đại, bên trong môn đều là võ giả cảnh giới Hậu Thiên, được huấn luyện nghiêm khắc. Hiện tại nói đến Hỏa Phượng Môn, người người vừa kính trọng vừa lo sợ, kính trọng là do họ rất tốt với người yếu thế của nơi này, còn lo sợ là các người của hoàng cung, hoàng tộc, cùng các quan viên vì chỉ cần họ làm việc có lỗi với dân chúng thì chắc chắn mang họa vào thân ngay.

Hỏi tại sao những người có quyền lực kia không ép chế lại Hỏa Phượng Môn?

Lý do là muốn ép chế người khác thì cũng phải biết chủ nhân của nó là ai, người đó thế nào, thực lực ra sao, nhưng ngay cả tên của người kia bọn họ còn không biết thì có thể làm gì được.

Hỏa Phượng Môn như rồng thấy đầu không thấy đuôi, không ai biết người đứng sau là ai, chỉ biết người kia rất cường đại, thực lực rất cao.

Nếu như họ biết người đứng phía sau tất cả là Diệp Vân Thường thì không biết họ có ngạc nhiên đến ngất xỉu hay không đây.

Một tháng qua, Diệp Vân Thường đang làm rất nhiều việc, từ huấn luyện người làm cho nàng, sắp xếp lại toàn bộ cách làm việc của các cửa tiệm, lựa chọn người quản lý những người phía dưới.

Thật ra Hỏa Phượng Môn được chia thành các cấp để tiện cho nàng quản. Trong môn gồm có: 3 đại các chủ, 7 các chủ, cùng các quản sự của các cửa tiệm.

Ba đại các chủ: Phượng Vũ, Phượng Nhi, Điệp Dương.

Bảy các chủ được chia ra quản lý các loại cửa tiệm khác nhau, mỗi người có một lĩnh vực khác nhau.

Y quán, bảo trai, trà lâu, tửu lâu, tiền trang, quán trọ, lương thực, thanh lâu, vũ khí, đan dược, điền trang,...tất cả mọi thứ đều do Diệp Vân Thường nàng làm chủ.

Ngoài ra nàng còn huấn luyện một nhóm người làm ảnh vệ, đó là 30 người nàng đặc biệt huấn luyện riêng biệt với những người khác, và không một người nào biết đến những ảnh vệ này ngoài nàng và Diệp Trí Mặc.

Nhiệm vụ của ảnh vệ dùng để quan sát những các chủ kia, thu thập tin tức, buôn bán tin tức, ám sát và bảo vệ hai người họ.

Những các chủ kia được phân bổ những nơi khác nhau, một tháng chỉ cần đến tổng bộ báo cáo một lần về tình hình chỗ mình quản lý, lấy Huyết phượng lệnh làm cách nhận biết cũng như chức vị của người đó.

Huyết phượng lệnh chính là hình xăm của mỗi người có ở những chỗ khác nhau trên cơ thể, và hình xăm này hoàn toàn không thể làm giả được, vì nó được Diệp Vân Thường dùng một loại dược liệu quý hiếm vẽ nên hình xăm này, hoàn toàn độc nhất vô nhị.

Lúc này chỉ cần Diệp Vân Thường dậm chân một cái, kinh tế của cả đại lục liền lung lay theo cái dậm chân này của nàng, nhưng không một người nào biết sự thật này ngoài những người của nàng.