Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 102: Tử vong thất ban (26)



Tiêu Mộ Vũ che lại miệng mũi, dùng hết sức từ trên giường lăn xuống dưới. Nàng ngã trên mặt đất cả người mềm nhũn không còn một chút sức lực, mắt thấy ngọn lửa cháy âm ỉ càng lúc càng lớn, khói đen cũng bắt đầu cuồn cuộn dâng lên, không khí trong phòng càng trở nên vẩn đục, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng cao.

Tiêu Mộ Vũ nỗ lực bò dậy, di chuyển tới một góc tường, an tĩnh nhìn chằm chằm ngọn lửa kia.

Nó nhanh chóng lan rộng, khiến cho tất cả chăn mền trên giường tầng đều bốc cháy. Tiêu Mộ Vũ có thể nhìn rõ trong ánh lửa, bộ chăn bông ở giường tầng dưới là màu xanh xám ô vuông, giống hệt với chăn mền trong phòng chính mình.

Lửa thiêu rụi khăn trải giường, sợi chế phẩm bị lửa đốt cháy rơi xuống, làm cháy lớp sơn trên tường, sau đó cháy lan qua bên cạnh Tiêu Mộ Vũ.

Ánh lửa nhảy lên mặt Tiêu Mộ Vũ, nóng bừng bừng, khí hít vào cực kỳ gay mũi cùng sặc người, làm nàng vốn đầu váng mắt hoa càng thêm hồ đồ.

Tiêu Mộ Vũ chịu đựng không nổi, nàng cuộn tròn thân thể ngã xuống. Ngọn lửa cùng khói đặc cuồn cuộn mà đến, từng chút tới gần, thực mau liền phải đem nàng cắn nuốt.

"Chỉ cần em còn sống, chị liền còn sống. Cho nên em nhất định phải vượt qua, phải đi ra ngoài, Mộ Vũ, em nghe thấy không?" Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt lại đột nhiên nghe được một giọng nói, mạc danh từ nơi sâu thẳm trong ký ức vụt ra tới, phá vỡ ý thức sắp đầu hàng của nàng, làm nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Nàng mở to hai mắt, hít một hơi thật sâu, đầu óc thanh tỉnh chút, sau khi lấy lại tinh thần phát hiện lửa đã vây quanh nàng. Tóc bị thiêu cháy khô vàng cuộn lên tới, bởi vì ngọn lửa nướng nướng, cả người đều phỏng đến lợi hại.

Ngay sau đó nàng lại một lần kịch liệt ho khan lên.

Tiêu Mộ Vũ ý thức đang hỗn loạn đột nhiên phát hiện được một tia không thích hợp, đầu óc phảng phất bị đóng băng cố sức vận chuyển, giây tiếp theo nàng nhắm mắt lại, quét sạch đại não, không bờ bến nghĩ đến một ít chuyện tung rối loạn.

Sau một hồi, nàng thế nhưng chủ động vươn tay, đem lòng bàn tay đặt vào giữa liệt hỏa, cảm giác bỏng rát...... Cũng không có xuất hiện. Tiếp theo, hương vị gay mũi, lồng ngực mau vỡ ra vì đau đớn, thậm chí cả người vô lực, toàn bộ đều biến mất.

Tiêu Mộ Vũ đứng lên, tiến về phía ngọn lửa một bước, hai bước, chờ nàng mở mắt ra, nàng mới phát hiện chính mình không hề ở đám cháy, rõ ràng nàng đang đứng trong căn phòng 409 cổ quái nhưng tường an.

Nàng cúi đầu nhìn bàn tay sạch sẽ của mình, thấp giọng nở nụ cười, "Đã từng có người làm thực nghiệm tâm lý, bịt kín đôi mắt một tử tù, nói rằng sẽ rút hết máu để xử tử hắn. Sau đó họ nhẹ nhàng cắt ra một miệng vết thương, để tử tù nghe bên người tiếng giọt nước rơi tí tách, đến cuối cùng tử tù kia không mất bao nhiêu máu, nhưng lại thật sự chết vì mất máu quá nhiều."

"Cậu như thế nào phát hiện." Lưu Nhã có chút không rõ, hai người Tiêu Mộ Vũ làm sao quái dị như vậy, quá mức lợi hại rồi.

"Vốn dĩ cũng không phát giác, chỉ là cảm thấy đồ vật nơi này quá quen thuộc. Phòng 409 để lại cho tôi ký ức khắc sâu về đám cháy, nhưng nó không cho tôi thấy được bố trí ngay lúc đó, khăn trải giường là tôi liên hệ đến phòng mình. Hơn nữa, từ trong hỗn loạn mở mắt ra, tôi hít một hơi thật sâu cũng không bị sặc, ngược lại sau khi tỉnh lại đem chính mình sặc đến chết khiếp."

"Cậu quá thông minh, thật không hổ là học bá. Đáng tiếc, cậu chỉ còn lại hai mươi phút, không tìm được lối ra các cậu đều phải chết ở chỗ này." Nói xong, Lưu Nhã cúi người lại đây nắm lấy Tiêu Mộ Vũ, hung hăng quăng đi ra ngoài.

Tiêu Mộ Vũ bị ném ra ngoài thật mạnh, va vào vách tường cứng rắn rồi lại đập xuống đất. Trong cổ họng mùi máu tươi không ngừng cuồn cuộn, cánh tay trái cùng sau lưng đau nhức làm nàng không thể nào dùng sức, ngã trên mặt đất cuộn tròn kêu lên một tiếng, nhưng nàng thực mau bế khẩn miệng, chờ đau đớn trôi qua.

Nàng trong lòng nhịn không được thở dài, này Lưu Nhã xem ra vô pháp câu thông.

Khi ngẩng đầu, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhịn không được ảm đạm xuống, tuy rằng đoán được Thẩm Thanh Thu sẽ không ở nơi này, nhưng không thấy được nàng ấy, Tiêu Mộ Vũ vẫn nhịn không được hụt hẫng, trái tim cũng treo lên, nàng ấy hiện tại thế nào rồi?

Bên kia, Thẩm Thanh Thu ở bên ngoài dùng sức phá cửa, quân đao liên tiếp đâm đi vào, cửa bị nàng chém đến hoàn toàn thay đổi, chính là vẫn không chút sứt mẻ.

"Lưu Nhã, cô ra đây cho tôi! Thả Mộ Vũ ra!"

Chuông báo cháy trước phòng vẫn luôn kêu inh ỏi, khói bốc ra từ khe cửa, hết thảy đều nói cho Thẩm Thanh Thu rằng, bên trong cháy.

Thẩm Thanh Thu sắc mặt xanh mét, không ngừng đấm thật mạnh vào cửa, biểu tình thập phần lãnh khốc, toàn bộ không gian đều vang vọng tiếng nàng điên cuồng phá cửa.

"Thanh Thu."

Ngay khi Thẩm Thanh Thu sắp bạo phát, trong phòng truyền ra âm thanh rất nhỏ, nghe lên thập phần suy yếu, Thẩm Thanh Thu vội vàng dừng tay, cấp tốc ghé vào trên cửa, gấp giọng nói: "Mộ Vũ, chị ở đây, em thế nào? Em đừng sợ, chị nhất định có thể mở cửa, em gáng kiên trì!"

"Khụ khụ, cứu...... Cứu em, Thanh Thu, em chịu đựng không nổi."

Thẩm Thanh Thu còn muốn nói cái gì, vừa nghe mấy lời này của Tiêu Mộ Vũ, nàng lập tức đỏ bừng mắt, dùng toàn thân sức lực hung hăng đánh vào trên cửa.

"Mở cửa! Lưu Nhã, mở cửa! Cô dám động nàng, tôi thề, tôi nhất định khiến cô làm quỷ cũng không được!" Thẩm Thanh Thu có chút mất đi lý trí, cho dù ở trong lòng nói cho chính mình Tiêu Mộ Vũ sẽ không như vậy cầu cứu, nhưng đó là tiếng nói của người yêu nàng, nàng cũng nhìn thấy nàng ấy bị kéo vào, như thế nào cũng chưa biện pháp làm chính mình bình tĩnh.

Tay nện vào trên cửa đã xuất huyết, Thẩm Thanh Thu lại phảng phất không biết đau đớn, cầm lấy quân đao liên tục cạy cửa.

"Thật là cảm động." Đúng lúc này Lưu Nhã xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Thu, bất quá không phải là dáng vẻ thây khô, mà là hình dáng con người.

Giọng nói của cô ta tràn đầy trào phúng, nhưng nhìn thấy trên cánh cửa hỗn loạn vết máu, trên mặt cô ta lại tràn đầy bi thương cùng thống khổ.

"Dùng hết toàn lực lại mở cửa không ra, trơ mắt nhìn người yêu mình ở bên trong bị lửa lớn cắn nuốt, thống khổ kêu thảm, cầu cứu, tư vị này thế nào? Cô biết lúc nàng ở bên trong không ngừng gọi tên tôi, nhưng tôi chỉ có thể phí công mà phá cửa, có bao nhiêu thống khổ sao? Lửa đốt đau đớn đến mức nào, cô biết không?" Lưu Nhã vừa nói vừa giơ lên đôi tay, trên tay đều là vết sẹo dữ tợn đáng sợ.

"Tôi đây liền đau đến chịu không nổi, nàng chính là sống sờ sờ bị thiêu chết." Lưu Nhã kêu khóc, đôi tay che mặt. Đồng thời cô ta lại cười dữ tợn, giơ tay vẫy một cái.

Cánh cửa trước mắt Thẩm Thanh Thu lập tức biến thành pha lê, xuyên thấu qua nó, nàng có thể rõ ràng nhìn đến dáng vẻ Tiêu Mộ Vũ ở bên trong.

Lúc này ngọn lửa đã lan tràn khắp phòng, Tiêu Mộ Vũ ngã trên mặt đất, nỗ lực muốn động đậy thân thể, nhưng lại không sức lực. Ánh lửa trong phòng bắt đầu nhảy lên mặt nàng ấy, nhanh chóng đốt khắp người nàng ấy.

Này kích thích đánh vào quá mạnh, vượt qua vừa rồi Tiêu Mộ Vũ yếu ớt cầu cứu nàng, Thẩm Thanh Thu hai mắt sung huyết, bỗng nhiên quay đầu, liền như vậy nhìn Lưu Nhã.

Đôi con ngươi màu xám đã hóa thành một mảnh đỏ bừng, sát ý cùng lệ khí làm nàng thoạt nhìn so Lưu Nhã càng giống quỷ.

"Vậy thì sao? Cô không hiểu chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác chịu sao? Cô nói chúng tôi không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nhưng cô lại không biết những người như chúng tôi, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng chết. Một đường đi tới, tôi cùng nàng không biết bao nhiêu lần tìm được đường sống từ trong chỗ chết."

Thẩm Thanh Thu nắm quân đao đi bước một tới gần, nàng nói chuyện phi thường dùng sức, trên cổ gân xanh hiện lên, sắc mặt cũng đỏ bừng, mỗi một chữ phảng phất từng đao lấy máu.

"Tôi hao hết tất cả, nỗ lực muốn cho nàng sống, hết lần này đến lần khác. Cô liều mạng cũng không thể cứu Lâm Tuyết, nhưng tôi đã liều mạng để cứu nàng rất nhiều lần. Cho nên..."

Dưới cực độ áp lực, Thẩm Thanh Thu lộ ra một nụ cười có chút bệnh trạng: "Cô hiểu được nàng quan trọng với tôi đến mức nào không? Tôi tuyệt đối không thể chịu đựng nàng xảy ra chuyện, tôi sẽ không thất bại ở hầm ngục này, ngay cả khi tôi vĩnh viễn nằm lại trong trò chơi này, thì tôi cũng sẽ hộ nàng bình an đi ra ngoài!"

Lưu Nhã biểu tình tức khắc sững sờ, cô ta cảm thấy Thẩm Thanh Thu có chút không thích hợp, Thẩm Thanh Thu nói những lời kia càng khiến cô ta phát ngốc, nhưng cô ta không có thời gian phản ứng, bởi vì Thẩm Thanh Thu trong chớp mắt liền tới bên này.

Làm một quái vật không có tính người, Lưu Nhã từ lâu đã không biết sợ hãi là gì, nhưng lần này cô ta rõ ràng cảm giác được tim đập nhanh. Tốc độ một người phàm, sao có thể nhanh như vậy.

Con ngươi Lưu Nhã ra sức trợn to, muốn thoát thân rời đi, lại bị Thẩm Thanh Thu bóp chặt cổ, cô ta ngay cả cơ hội hóa thành bản thể đều không có.

Thẩm Thanh Thu hung hăng nện Lưu Nhã vào trên tường, quân đao sắc bén chém quỷ như chém bùn không chút lưu tình đâm xuyên bả vai Lưu Nhã, đóng cô ta trên tường.

"Mở cửa! Tôi nói một lần cuối!"

"A a!!!" Lưu Nhã kêu lên một tiếng, trong mắt có chút sợ hãi.

Thẩm Thanh Thu đã hoàn toàn không có kiên nhẫn, nàng bỗng nhiên rút ra quân đao, vừa định chém xuống thì một đạo bóng dáng màu đỏ như tia chớp bắn lại đây, sắc bén như đao đâm thẳng về phía Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu cấp tốc buông tay lui lại, quân đao xoay chiều đón nhận một đòn đánh tới cuồng bạo của hồng ảnh kia.

Hai luồng sức mạnh cực lớn va chạm, Thẩm Thanh Thu tay phải tê mỏi phát đau, người cũng lui về phía sau vài bước. Ngay khi đứng yên, nàng phát hiện người tới là Lâm Tuyết, cô ấy một thân hồng y tóc dài rối tung, chính là bộ dáng của nữ quỷ.

Giờ phút này Lâm Tuyết khẩn trương mà che chở Lưu Nhã, vội vội vàng vàng nhìn quét đối phương một cái.

Sau đó đối Thẩm Thanh Thu nói: "Cậu đừng vội, nàng không có việc gì, kia chỉ là ảo cảnh, nàng đã đi ra ngoài."

"Tiểu Nhã, chúng ta buông tay được không? Chúng ta thống khổ đã đủ rồi, những kẻ hại chúng ta, tìm bọn họ đòi lại liền được, không cần thiết liên lụy người khác. Hơn nữa, cậu bị thương, mình... mình càng khổ sở." Lâm Tuyết biểu tình có chút tan vỡ, lại có chút cứng đờ, dáng vẻ cùng phía trước tươi sống hoàn toàn bất đồng.

Thẩm Thanh Thu vốn là nhất thời mất đi lý trí, lúc này nghe được lời Lâm Tuyết, cảm xúc dồn lên não mới chậm rãi khôi phục. Nàng ngơ ngác nhìn tay chính mình, lại nhớ tới trạng thái vừa rồi của mình, nhịn không được nhíu mày, nàng rốt cuộc đã nói linh tinh cái gì?

Tuy rằng từ lúc tiến phó bản tới nay, nàng đích xác luôn bảo hộ Tiêu Mộ Vũ, nhưng nói thật lúc đầu nàng tiếp cận nàng ấy là có mục đích, cũng không phải nàng thật sự muốn làm, cho dù thường xuyên cầm lòng không đậu, nhưng cũng thật sự chưa nói tới trăm phương nghìn kế hao hết tâm tư.

Là một quân nhân trải qua huấn luyện nghiêm khắc, trong mắt nàng chỉ có nhiệm vụ, tình cảm không phải là điều đáng nhắc tới.

Chính là loại cảm xúc này lại tới như thế kịch liệt, quá mức chân thực.

Nàng quay đầu nhìn cửa phòng, nguyên bản có thể nhìn đến tình huống bên trong, hiện tại đã nhìn không thấy. Nàng trong lòng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn lần nữa xác nhận: "Các cô nói đó chỉ là ảo cảnh?"

Lâm Tuyết có chút vội vàng nhìn Lưu Nhã, sau một lúc lâu, Lưu Nhã mới nhíu mày cắn răng nói: "Là giả, Tiêu Mộ Vũ thông minh đến không giống người, tôi không lừa được cô ấy."

"Vậy tiếng Mộ Vũ cầu cứu, còn có chúng tôi nghe được giọng nói của chính mình, đều là giả sao?" Thẩm Thanh Thu nghe xong nhịn không được cười một cái, nhưng nghĩ đến chuyện phát sinh trước đó, lại nhịn không được hỏi.

"Cái này chúng tôi không biết, nhưng trong mê cung khắp nơi đều là từ trường, có vài thứ có thể ghi lại và lưu trữ thông tin một cách ngẫu nhiên. Thật ra mà nói, những lời kia rốt cuộc xảy ra trong tương lai hay quá khứ, chúng tôi không rõ ràng lắm."

"Mê cung này, không phải các cô bố trí?" Thẩm Thanh Thu ý thức được một vấn đề, bất quá thực mau bừng tỉnh đại ngộ: "Cũng phải, các cô sao có thể nghĩ ra cách làm cho bọn họ chết phong phú như vậy, huống hồ nữ sinh ở tuổi này cũng làm không ra mấy đồ vật biến thái kia."

Lưu Nhã, Lâm Tuyết: "......"

"Các cô muốn báo thù tôi mặc kệ, tôi cũng không cảm thấy có vấn đề, đổi thành tôi chỉ biết càng tàn nhẫn hơn. Nhưng tôi nói lại lần nữa, không thể đụng vào nàng. Mặt khác, cô đã bị hận che mờ hai mắt, đối phó kẻ thù tàn nhẫn thế nào đều có thể lý giải, tất cả oán hận của cô đều vì thay người trong lòng đòi lại công đạo, thế cho nên ngay cả nỗi đau đoạn cốt cô cũng nguyện ý. Nhưng cô thế nào liền quên mất, trốn tránh tử vong cố chấp lưu tại nhân gian không chỉ là cô, Lâm Tuyết là đương sự, cô ấy càng bị trừng phạt ác liệt. Yêu cầu không ngừng trải qua liệt hỏa đốt người thống khổ, sống sờ sờ bị thiêu chết, một lần, hai lần, cô có thể nhìn xem ký lục trên hệ thống báo cháy, Lâm Tuyết rốt cuộc bị thiêu chết bao nhiêu lần."

Lưu Nhã biểu tình đột nhiên thay đổi, cô quay đầu nhìn Lâm Tuyết, kinh ngạc không thôi, môi đều đang phát run: "Cậu..... cô ấy, cô ấy nói chính là sự thật?"

Lâm Tuyết tránh đi cô không nói gì, nhưng không thể nghi ngờ là cam chịu, Lưu Nhã tức khắc có chút hỏng mất.

"Các cô muốn giải quyết thế nào đợi chút lại tính, nói cho tôi, Mộ Vũ đâu rồi?" Thẩm Thanh Thu có chút sốt ruột, Tiêu Mộ Vũ một người vạn nhất xảy ra chuyện làm sao bây giờ. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
2. Vì Anh Yêu Em
3. Thoát Khỏi Trái Đất
4. Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!
=====================================

"Tôi...... Tôi không biết, phàm là những ai gặp phải vòng tuần hoàn chết, liền sẽ bị hút vào chân không, nàng thoát ra ở nơi nào, không phải trong phạm vi giải đáp của tôi." Lưu Nhã rơi lệ đầy mặt, bắt lấy tay Lâm Tuyết, ngăn không được phát run.

Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất khi tôi tìm được nàng, nàng vẫn ổn, nếu cô dám động nàng, tôi liền đánh chết vợ quỷ của cô."

"Nàng, nàng ở hướng kia, mặt khác tôi không thể nói." Lưu Nhã có chút hoảng loạn, lập tức chỉ về bên trái.

Sau khi nghe xong, Thẩm Thanh Thu nhíu mày. Nàng không có tiếp tục quẹo phải, mà là mạnh mẽ quẹo hướng bên trái. Nàng theo hướng Lưu Nhã chỉ gia tốc chạy lấy đà, vọt một cái đạp lên vách tường bên trái, mượn lực tung người nhảy lên cao.

Cửa mở, lần này quái vật bên trong liền nhào ra tới, mà Thẩm Thanh Thu quát lạnh một tiếng, quân đao từ đỉnh đầu quái vật chém xuống, nương lực rơi thân thể mạnh mẽ hạ đao. Ngay khi nàng đáp xuống nửa quỳ trên mặt đất, đầu quái vật kia cũng bị chém rơi lăn lóc, toàn thân phác gục.

Một cánh cửa khác vẫn chưa dám động, Lưu Nhã Lâm Tuyết đứng phía sau thậm chí đều ngăn không được co rúm lại.

Thẩm Thanh Thu đầu cũng chưa hồi, thấp thấp nói: "Không cần gạt tôi, bằng không các cô sẽ thảm hơn nó rất nhiều."

Nói xong nàng thế nhưng làm lơ quy tắc từ trường, một đường đi qua, phàm là có cái gì dám ra đây, liền không nguyên không lành lui trở về, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, giống hệt một đại ma vương.

Lưu Nhã ngơ ngác nhìn Thẩm Thanh Thu rời đi, sau một lúc lâu cô nghẹn ngào khóc ra tới: "A Tuyết, nếu mình lợi hại giống như nàng, có thể bảo hộ cậu, cậu liền sẽ không xảy ra chuyện. Mình không chỉ muốn báo thù, mình luyến tiếc cậu, một khi buông tay, mình liền vĩnh viễn không thể gặp lại cậu. Nhưng mình không muốn để cậu tiếp tục thống khổ như vậy, là mình ích kỷ, làm hại cậu rồi."

Lâm Tuyết ôm cô, yên lặng rơi nước mắt, sau một lúc lâu Lâm Tuyết nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Mình cũng vậy, biết rõ mỗi lần cậu đều phải chịu nỗi đau đoạn xương, mình vẫn luôn không thể hạ quyết tâm khuyên nhủ cậu. Kỳ thật mình không sợ đau, nhưng mình không muốn làm cậu đau. Chúng ta làm bạn bên nhau lâu như vậy cũng đủ rồi. Tiểu Nhã ngoan, chúng ta cùng rời đi thôi, mình không muốn cậu biến thành dáng vẻ kia."

Lưu Nhã nhìn cô, gào khóc.

- ----------------------------------