Người Giám Hộ Không Thể Cưỡng Lại

Chương 40: Quay lại bản chất vốn có



Phía khác Trần Đình Hạo hắn như điên tiết đập tìn bộ mọi thứ hắn thấy trong tầm mắt, bản thân không thể kiểm soát cảm xúc. Hắn ánh mắt hiện lên tơ máu đỏ đến đáng sợ, cánh cửa phòng làm việc của hắn mở ra, Tử Nhậm nhận được thông báo của hắn mà truy soát toàn bộ Đế Đô, đến các vùng hẻo lánh nhất của phố hoa lệ này cũng không chút tung tích của Lâm Nha Khiết, giờ còn có các trung tâm hàng không, sân bay tàu thuyền đi nước ngoài Tử Nhậm cũng không bỏ sót mà điều tra cho hắn.

- Đình Hạo, tôi chưa bao giờ thấy cậu vì phụ nữ mà trở nên thế này.

Tử Nhậm gặp mặt được Lâm Nha Khiết vài lần trong khoảng thời gian trước, vì công việc có đi lại giữa công ty và Dạ Lâm để trao đổi với Trần Đình Hạo có gặp qua vài lần nhưng không mấy ấn tượng lắm chắc bởi vì hắn không để tâm tới phụ nữ xung quanh người bạn của hắn Trần Đình Hạo. Vốn tưởng sẽ nhanh chóng chán Lâm Nha Khiết nhưng nhìn thái độ cùng với hành động của Trần Đình Hạo thì không thể phủ nhận được quan hệ đặc biệt giũa hai người họ.

- Việc cậu như thế nào rồi.

Tâm lạnh giọng nói cũng vạn phần không kém, thật sự đây mới chính là bản chất thật của Trần Đình Hạo đến cả Tử Nhậm cho là bạn thân của hắn cũng chưa thể nào quen.

- Không có kết quả, hoàn toàn bị xoá sạch, chắc hẳn cô gái đó đã tính toán kĩ lưỡng rồi, Đình Hạo cậu thấy thế nào hả.

Nói xong Tử Nhậm như đang đợi câu trả lời của Trần Đình Hạo, nhưng hắn lại không nghe được bất cứ lời nào, hắn hiểu được gì đó rồi ra ngoài để lại câu nói.

- Tôi đi đây, có gì thì gọi cho tôi, tôi sẽ làm thay cậu.

Đóng lại cánh cửa, sắc mặt của Trần Đình Hạo mới lộ rõ, hắn đôi mắt hằn tia máu đỏ chót, tay cầm chiếc ảnh nhỏ để bàn, hình người phụ nữ nằm trong lòng hắn đang ngủ yên, cả hai đều trong trạnh thái loã thể được che bởi chiếc chăn màu trắng mỏng, đây là hình hắn trong lúc cô ngủ đã chụp lại, bóng dáng nhỏ bé của cô khi ấy chui rúc trong lòng hắn an yên nằm gọn, phút giây đó lập tức bị tan tành, bức ảnh giây đó liền bị đập nát, mảnh vỡ văng tứ tung căn phòng, trớ trêu bức ảnh vốn chỉ là tờ giấy mỏng không như mảnh thuỷ tinh che trước nó mà dễ dàng vỡ nát.

Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này bao giờ ’ **yêu, hận, nhớ **’ một người.

- Lâm Nha Khiết, Lâm Nha Khiết, Lâm Nha Khiết …

Hắn gọi tên cô từ giọng điệu mang phần hận đến khi lại bi thương cuối cùng lại là lạnh đến thấu tâm. Hắn cứ nghĩ bản thân là người quyết định rời hay ở, sống cuộc sống trước kia nào có khổ sở như hiện tại, vì ai hắn thay đổi, vì ai, chẳng phải vì cô hắn đã trở nên thế này, nhưng giờ hắn đã hối hận rồi, thà rằng buông thả tự do như trước kia, nào có vì ai mà thay đổi đến khổ sở, sao không thể quay về trước kia hoặc có thể làm hơn thế thoả mãn dục vọng, giành lấy thứ mình muốn, giam cầm thứ mình có trong tay và sẽ không để lọt bất cứ thứ gì của hắn ra ngoài, hắn sẽ không vì bất cứ ai nữa, sống cuộc sống không có sự xáo trộn như sau khi gặp cô Lâm Nha Khiết.

Từ thời khắc đó Trần Đình Hạo như hoàn toàn biến thành con người khác, hắn bắt đầu thay đổi các mô hình kinh doanh, chuyển hướng qua bất động sản, quy mô thực sự to lớn, mặt chìm của tập đoàn Thiên Hạo vẫn giữ nguyên, sức ảnh hưởng của hắn thực sự là áp đảo, Đế Đô giờ quá nhỏ đối với hắn, nước Y giờ đây mới chính là quy mô hắn hướng tới, bất động sản cùng với các khu phức hợp được tạo nên dưới tên hắn, hắn còn ra sức gia tăng các điều kiện vận chuyển từ tàu thuyền đến sân bay với quy mô quốc tế, trong đầu hắn đang suy tính gì đến cả Tử Nhậm cũng không thể nào đoán trước được.