Người Giữ Xác Và Bé Cương Thi Vô Dụng Của Anh Ấy

Chương 3



Người trong quan tài nằm lặng im.

Tô Dật ngẩn ngơ nhìn, đây là người cứu hắn, cũng là người mà hắn yêu.

Tô Dật chú ý tới trên mặt người nằm bên trong có một kí hiệu "x" nho nhỏ, bên khóe mắt cũng có hai nốt ruồi nhỏ, hắn nhớ rõ ràng kiếp trước không có.

Khoảnh khắc hắn chạm vào Trình Văn, rất nhiều thứ ùa vào đầu của Tô Dật, bao gồm cả thân phận của Trình Văn.

"Tổ tông, là anh đưa tôi về sao?"

Tô Dật nhìn tay chân mình, quá yếu, quá yếu đuối, đời trước không gian mở ra lúc trưởng thành, hiện tại nếu như mở ra được thì tốt biết mấy...

Đang suy nghĩ, bỗng trước mắt Tô Dật hoa lên, bản thân đã ở một nơi khác.

Tô Dật kinh ngạc, đây là.... không gian của hắn?!

Không gian của hắn vô cùng kì lạ, nó chỉ có thể giúp thức ăn không hỏng mà thôi, đời trước hắn không vào trong được.

Tô Dật kiểm tra một chút, phát hiện ra tất cả đồ ở kiếp trước vẫn còn ở đây.

Tô Dật không ở trong không gian quá lâu, rất nhanh đã ra ngoài, cái hang động này rất đẹp, còn có cả một "người" ở bên hắn, à không, là cương thi.

Bà ngoại từng nói, tổ tông là cương thi.

Đồ ăn trong không gian đủ để hắn sống hơn mười năm, Tô Dật nhìn người nằm bên trong quan tài, hắn đang đợi cậu tỉnh lại, bỗng phát hiện ra có vật gì đó bên cạnh quan tài.

Tô Dật nhẹ nhàng gạt cỏ xung quanh ra, thì ra là một cái hộp nhỏ.

Bên trong đó để ba quyển sách, một quyển ghi là bí tịch* không gian —— Trình Văn viết, một quyển là nhật ký của Trình Văn, quyển còn lại —— Sổ tay nuôi dưỡng cương thi (Hậu bối Tô thị đọc).

(Bí tịch: Sách vở thư tịch quý hiếm.)

Tô Dật cảm thấy hứng thú, chậm rãi xem lại, phát hiện ra không gian của hắn có vẻ như không phải là dị năng.

Mười hai năm trôi qua, Tô Dật đã hai mươi tư tuổi, so với Trình Văn có vẻ ngoài như mới trưởng thành, hắn có khả năng hơn.

Sau khi bà ngoại cùng hắn tách ra liền biến mất không thấy đâu, chỉ để lại một mẩu giấy, bảo là mình tìm mẹ, để Tô Dật yên tâm.

Có thời gian hắn sẽ ra ngoài chiến đấu với zombie, sách trong không gian hắn cũng đã học vô cùng thành thạo.

Zombie trong thành phố này hắn đã giết sạch cả rồi.

Tô Dật nhìn Trình Văn trong quan tài, "Anh mau tỉnh lại đi, tiểu tổ tông của tôi ơi."

Nơi này vô cùng rộng lớn, lại chỉ có một mình hắn, cộng thêm tổ tông đang ngủ, con trăn kia thi thoảng cũng có ghé qua một lần, ngoài ra thì không còn người nào nữa...

Nhưng không sao, cuộc sống như này giúp hắn hiểu ra rất nhiều điều.

Trình Văn không biết mình đã ngủ bao lâu, vẫn còn hơi mơ hồ, chậm rãi ngồi dậy, vì bảo vệ Tô Dật, cậu sử dụng chút năng lượng không gian cuối cùng, nhưng vô tình dùng hơi nhiều, cũng có nghĩa là cậu không thể sử dụng năng lượng không gian được nữa, nhưng vì cậu đã truyền năng lượng cho Tô Dật trước thời hạn cho nên bây giờ tính mạng của cậu và Tô Dật gắn liền với nhau, chỉ cần cậu không chết thì Tô Dật sẽ không sao.

Mình lại là cương thi, ừm... mặc dù không phải cùng một loại cương thi, nhưng dù sao cũng xem như vậy đi.

Trên mặt nhất định lại hiện lên kí hiệu thất bại, hầy, không còn năng lượng để che giấu nó, tiếp theo chỉ có thể sử dụng thân xác này, haiz...

Trình Văn vừa quay đầu liền nhìn thấy một đôi mắt màu hổ phách...

Trình Văn lạnh lùng nhìn Tô Dật đứng trước mặt, đôi mắt màu xanh ngọc không có một chút độ ấm.

Tô Dật đây ư? Sao lại bé đi thế này? Không phải đâu, mình đâu có lạm dụng cấm thuật đâu nhỉ... Nhưng mà tại sao hắn lại ở đây?

Trình Văn cau mày, quay mặt đi không nhìn Tô Dật nữa.

Tô Dật vẫn chưa hết kinh ngạc bởi giọng nói vừa rồi, biểu cảm của tiểu tổ tông có vẻ như không muốn gặp hắn, nhưng... sử dụng cấm thuật là sao? Hơn nữa tiểu tổ tông cũng không nói gì.

"Tiểu tổ tông, anh đói không?" Tô Dật thăm dò thử, lấy ra mấy loại đồ ăn từ không gian.

Trình Văn nhìn sang, những thứ này hắn đã từng thấy qua rồi, nhưng mà tất cả đều không ăn được, vô tình ăn phải còn bị đau bụng, không biết Tô Dật có phải muốn hại mình không, "Tính mạng của cậu và tôi gắn liền với nhau, không chết được."

Tô Dật dừng một chút, lúc trước Trình Văn nói chuyện, hắn lại nghe thấy, vậy nên là hắn có thể đọc được suy nghĩ của Trình Văn sao? Thì ra là vậy, nhưng mà những đồ này đều ăn được, cũng chưa quá hạn, người bình thường sẽ không bị đau bụng, là do tiểu tổ tông là cương thi sao?

Trình Văn ngồi bên trong quan tài, lạnh lùng nhìn về phía trước, sắc mặt cực kì khó coi nghiến răng, không biết những thứ thối rữa tiến hóa kì lạ có còn ở bên ngoài không nữa, những thứ này dùng răng cắn cũng không đứt, chỉ có thể nuốt chửng, những thứ ăn vào bị đau bụng như này cậu không thèm ăn, dù sao thì không ăn gì cũng không chết.

Thật không hiểu nổi vì sao con người lại hi sinh tính mạng của mình vì những thứ này, kì kì quái quái.

Tô Dật nghe xong tiếng lòng của Trình Văn, nhìn gương mặt tê liệt của Trình Văn, khẽ cười, cầm một hộp bánh quy lên xé vỏ, đưa một miếng đến trước mặt Trình Văn.

Trình Văn nhìn thứ hình vuông trong tay Tô Dật, đây là cái gì? Nhìn hơi giống gỗ, nhưng có vẻ không phải.

Nhìn thấy vỏ bánh quy trên tay Tô Dật, đó là đồ ăn ăn xong sẽ bị đau bụng? Tại sao lại đưa cho cậu?

Tô Dật nghe thấy suy nghĩ của Trình Văn, hơi buồn cười, đang định giải thích, "Tiểu tổ tông, cái này là..."

"Ngoàm" Không đợi Tô Dật nói xong, Trình Văn đã ăn miếng bánh trên tay Tô Dật, không thèm nhai mà nuốt luôn.

Thôi bỏ đi, coi như dỗ hắn vui vẻ vậy.

Trình Văn nghĩ, cau mày liếm môi, mùi vị của thứ vừa nãy có vẻ không giống trước kia lắm?