Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 11



Đến đi đếm lại đã được hơn ngàn ngày An hầu hạ bên cạnh Phelan.

Nhờ năng lực của Lucas, tin đồn Phelan dấu tình nhân biến mất không thấy tăm hơi.

Từ ngày đó Phelan đối với cậu vẫn như thế không có gì thay đổi.

Ít ra là cậu cảm thấy vậy.

Giọng nói dễ nghe ấm áp đè lại ồn ào của đám người đang tất bật "Rương đó để bên này, đây nữa, cẩn thận đừng để vỡ." An chỉ đạo từng người hầu sắp xếp hành lí lên xe ngựa.

Thân thon dài mảnh khảnh đã cao lên không ít, ăn uống đầy đủ bồi bổ cơ thể có da có thịt hơn. Gương mặt tuấn tú, có chút mềm mại nhưng không hề nữ tính.

Người hầu của Phelan, là một Alpha.

Hiếm có Alpha nào chấp nhận làm hầu, họ thường chọn là kỵ binh hoặc vệ binh. Đối với quý tộc, có hầu cận là Alpha cũng thể hiện một phần trị quyền của họ.

Người quan trọng nhất cuối cùng cũng xuất hiện, Hầu tước Phelan Walter. Chiều cao vượt trội của Alpha khiến hắn nổi bần bật giữa đám người đang rối rít bận rộn. Gương mặt đã bớt đi ngông cuồng trẻ con thay vào đó là nét cứng cáp đầy nam tính.

Tuy nhiên, lời nói thốt luôn làm người ta thấy ghét, "Đừng có mà lề mề làm mất thời gian của tôi."

Hơn mười mấy người đứng đó hít một hơi, biết là không phải nói với họ nhưng họ vẫn sợ hãi. Trong ngoài lâu đài đều biết, Phelan này, thích nhất là trách móc người hầu bé nhỏ luôn nhường nhịn hắn. Hắn có thể đổi trăm biểu cảm khi làm việc, trước An thì liền lộ bản chất thật.

An không vì thế mà khó chịu, cậu chỉ mỉm cười, đi sang sửa sang nếp nhăn bên cổ áo của Phelan, "Sắp xong rồi, nếu mệt ngài hãy lên xe ngựa ngồi đi ạ." Dứt lời cậu liền kéo tay Phelan đưa hắn vào buồng xe.

Thời gian mài dũa tính cách bộp chộp từ lâu của An, cậu hiểu rằng đôi khi nên giấu cảm xúc vào trong.

Dỗ dành Phelan cũng vậy, nên từ tốn dịu dàng thì hơn.

Quả thật Phelan giãn mày ra, cúi đầu nhìn bàn tay An cố nắm hết bắp tay hắn, ngoan ngoãn theo ngồi vào xe ngựa.

Đến khi mọi chuyện đâu vào đấy đã là nửa giờ sau. Dài hàng xe ngựa nối tiếp nhau nhanh chân khởi hành.

Buồng xe hơi ngột ngạt, Phelan lại thả Pheromone lung tung. An để quyển sổ đang chép giở vươn tay kéo mở cửa sổ. Liếc mắt thấy Phelan đối diện không bị động tác của mình làm cho tỉnh giấc mới an tâm tiếp tục công việc trong tay.

Họ tới vùng biển phía Đông thị sát. Hơn một tuần mới tới được bở cảng. Từ xa đã thấy những ngôi nhà cổ kính nhấp nhô như đang bơi giữa biển xanh nắng vàng.

Càng đến gần biển gió thổi càng lớn, trong không khí còn mang theo mùi mằn mặn của muối biến.

An len lén nhìn Phelan rồi bụm miệng ho hai tiếng.

Ba năm trước sau lễ phong tước, triệu chứng phân hóa ngày càng rõ rệt. Mấy ngày sau vì trốn tránh Phelan, An sốt cũng không dám tìm thuốc. Cứ ở lì trong phòng đến khi chịu không nổi mà lên cơn co giật. An khóa trái cửa để không ai vào rồi lấy thuốc lúc phòng khám kia cho uống đại năm bảy viên. Đến khi tỉnh lại sau cơn mê mang lại thấy cửa phòng đột nhiên bị đập bể, Phelan điên tiết xông vào.

Cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Giằng co với Phelan một hồi mới tránh bị bế đi khám. Tin đồn lúc đó còn chưa tan, Phelan nếu cứ một mực ẵm cậu một đường đến chỗ đó thì sau này có trầm mình xuống sông cũng không hết tội.

Cũng may sau đó trạng thái cậu ổn định, trở thành một Alpha chân chính.

Cảm xúc của Phelan lúc biết tin thì cậu không nhớ, chỉ là An mừng đến điên rồi. Để thể hiện hạnh phúc cậu còn từ bỏ một tháng không chép lỏm bài tự luận cổ ngữ của chủ nhân.

Sức khỏe cậu sau đó vẫn bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng, phải mất một thời gian dài, mặc dù tiền thuốc đều là Phelan bỏ ra nhưng An vẫn thầm tính để sau này trả hết một lượt.

Phelan mở mắt thẳng người ngồi dậy, giọng đầy chất vấn "Hôm qua không uống thuốc."

Cậu vùi đầu tính tính sổ sách, trả lời: "Chuẩn bị cho chuyến đi khá bận rộn. Tôi không uống một hôm cũng không sao đâu, dù gì cũng đã khỏi từ lâu rồi. Ngài đừng lo." Sức khỏe của cậu từ một năm trước đã bình thường, nếu không phải bị Phelan cưỡng ép uống thuốc có lẽ cậu đã bỏ từ lâu.

Phelan trách móc "Ai lo lắng cho ngươi?"

Vì không nghe rõ nên An ngước mắt nhìn Phelan, hắn liền mất tự nhiên quay mặt ra cửa sổ, "Đóng cửa sổ lại, ho như vậy còn mở cửa, muốn bệnh nặng à?"

Do dự đóng cửa lại, An hơi ngượng ngùng. Phelan có tật xấu hay phóng Pheromone lung tung, là một Alpha khi ngửi thấy đương nhiên cậu sẽ cảm thấy bài xích.

Cuối cùng vẫn là nhịn xuống để bớt chuyện.

"Cám ơn Hầu tước, chuyến hàng lần này cũng nhờ vào cậu." Thuyền trưởng cười lớn tiếng vỗ vai Phelan, bộ râu dài theo động tác mà run run. Có chút tán thưởng người trẻ tuổi.

Bình thường mất hơn hai tháng đi đến vùng đất phía Tây. Sau buổi đàm phán của Phelan cùng tộc trưởng thổ dân Aki, đoàn tàu có thể đi qua địa phận của họ, tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều.

Phelan cười mỉm, lịch sự đáp lại: "Đây là chuyện nên làm." Sau đó hai người thảo luận thêm một số vấn đề về lô hàng.

Đây là chuyến hàng đầu tiên Phelan đảm nhận, học hỏi người khác vẫn là điều nên làm. Từ năm trước Công tước đã dẫn hắn ra ngoài học hỏi việc kinh doanh của gia tộc, Lucas từ lâu đã tỏ ý không muốn nhúng tay vào chuyện kinh tế gia đình.

Bên này An cũng bận rộn không kém, cậu đến gần bàn phó thuyền trưởng đang ngồi kiểm tra ít giấy tờ "Anh đã ghi chép lại số liệu chưa?" An cúi người sát lại chống một tay lên bàn, tay còn lại lật lật kiểm kê sổ sách.

Alpha với làn da ngăm đen, thân hình vạm vỡ nín thở ngắm nghía sườn mặt An, đỏ mặt thẹn thùng nói: "Tôi...tôi đã kiểm kể hai lần rồi."

Giữa trưa thời tiết nóng nực nên cậu chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay mỏng, ánh nắng chiếu khiến vòng eo dẻo dai như ẩn như hiện theo động tác cúi người.

Gương mặt phó thuyền trưởng lại càng thêm đỏ.

An chăm chăm nhìn vào sổ sách "Ừm. Đơn này hình như gấp hai lần đơn trước đúng không?" Cậu tính nhẩm lại một lần cho chắc chắn.

"À. Ờ... đúng rồi, số lượng nhiều gấp đôi nên tôi tính kỹ..."

"Chỗ này nhầm này." An nhích lại gần đưa sổ sách đến trước mặt phó thuyền trưởng, ngón tay thon chỉ vào một dãy số: "Kết quả là 51704 mà anh ghi là 51104." Cậu đưa sổ cho phó thuyền trưởng "Số bảy anh nên gạch ngang ở giữa nếu không dễ lầm lắm."

"A, tôi...tôi xin lỗi, sơ sót quá! Để... để tôi sửa lại" Phó thuyền trưởng gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng. An vỗ vỗ bờ bàn tay dày thịt, tốt bụng nhắc nhở: "Anh nên cẩn thận hơn, nếu bị phải hiện thì anh..."

"Tôi phát hiện cái gì?"

Phó thuyền trưởng giật thót người hốt hoảng quay đầu, bàn tay anh ta vội che sổ sách vô tình nắm lbao cả cậu, vì sợ hãi mà tay càng siết chặt "Tôi chỉ tính nhầm một chút thôi!"

Đầu mày Phelan nghiêm nghị nhíu lại.

An thở dài trong lòng.

Sao đần dữ vậy? Làm vậy chẳng khác nào dấu đầu lòi đuôi.

An cố rụt tay thoát khỏi tay phó thuyền trưởng mà không được, chưa kịp nhắc thì Phelan tiến lại kéo cậu về phía hắn, trầm giọng nheo mắt quan sát Alpha đối diện "Muốn nằm đến bao giờ?"

Phó thuyền trưởng vội đứng dậy, liên tục cúi đầu xin lỗi. Thuyền trưởng thấy tình hình không ổn vội giải thoát cho con trai: "Thật xin lỗi, ngài Walter, đây là con trai tôi. Mới lần đầu nó làm việc nên còn sai sót, tôi sẽ dạy bảo lại thằng bé."

Cầm bàn tay bị nắm đến đỏ của An, Phelan phóng đôi mắt sắc bén về phía phó thuyền trưởng, lại liếc mắt đến thuyền trường đang nhìn mình đầy khó xử.

Hừ nhẹ rồi buông tay cậu xoay người đi về phía xe ngựa. An hiểu ý, trần thuật lại: "Một lần nữa Hầu tước sẽ không bỏ qua, lần một sẽ có lần hai. Đừng bao giờ phạm sai lầm cỏn con như thế này nữa."

Thuyền trưởng vội cúi người rối rít cảm ơn.

An thấy cũng hơi đồng cảm, bổ sung thêm "Mọi người sau này nên cẩn thận. Đơn hàng đầu tiên của Hầu tước, ngài ấy không muốn để sai sót thôi. Mọi người đừng để bụng"

Thuyền trưởng vội xua tay. Nếu là quý tộc khác thì họ bị đuổi đi từ lâu rồi.

Quay người chưa thấy người hầu bên cạnh, Phelan bực bội nói "Nhanh lên. Lề mề gì đó."

An đáp một tiếng rồi chào thuyền trưởng, sau đó nhanh chân đuổi theo Phelan.

Nhìn bóng hai người dần xa, phó thuyền trưởng luyến tiếc nói: "Ba, cậu An là Omega ạ? Nhưng nếu là Omega sao lại đi hầu cho Alpha..." nghi hoặc nhìn cha mình tìm đáp án.

Thuyền trưởng liếc xéo đứa con trai: "Mày nên dẹp bỏ suy nghĩ đó đi."

"Tại sao chứ? Cậu ấy có vẻ chưa có đối tượng." Phó thuyền trưởng cãi bướng.

"An phận làm cho tốt việc đi." Khi nhìn thấy ánh mắt Phelan, trực giác của một Alpha nói cho ông biết một điều.

An, không thể đụng.

Thuyền trưởng dùng bàn tay vạm vỡ gõ lên đầu phó thuyền trưởng. Quay người nhanh chóng phân phó các thuyền viên, bỏ lại con trai ngơ ngác ôm đầu đau đớn.