Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 12



"Hầu tước... lưng tôi đau quá! Có thể đổi tư thế không?"

"Không."

Ngồi như vậy gần hai giờ lưng cậu sắp rụng ra rồi.

Phelan gối đầu lên đùi An, mặt hướng vào bụng cậu nhắm mắt dưỡng thần.

Từ lâu An đã thắc mắc, Phelan không phản cảm với mùi pheromone à? Hành động bây giờ hơi lấn cấn nhưng cũng không biết không phải chỗ nào.

Nhịp suy nghĩ bị cắt ngang khi Phelan ngồi dậy. Hắn lấy tay đỡ trán, đưa lưng về phía An.

Cậu nhẹ xoa bóp đôi chân mỏi nhừ, mất một lúc mới đúng lên được "Hầu tước, bây giờ chúng ta về luôn ạ?"

Hiện giờ bọn họ vẫn ở căn phòng thuê gần biển, nơi này thuộc lãnh thổ gia tộc khác, mua nhà khá lằng nhằng nên An khuyến nghị dùng phòng thuê, Phelan vậy mà đồng ý.

Mặt trời đã đổ về Tây, biển áo một lớp sơn dầu đỏ rực nhưng cậu không có tâm trạng ngắm cảnh. Ngồi không hai tiếng khiến công việc bị dồn lại khá nhiều, cậu phải xử lý công việc còn sót lại xong trước giờ ăn tối.

Im lặng một lát người trên giường mới chầm chậm trả lời "Hai ngày nữa hãy về."

An thầm nhảy múa trong lòng. Đúng là cậu mong ở đây thêm chút nữa, dù gì cũng là người trong đất liền, lần đầu thấy biển làm cậu thổn thức không thôi. Nghe nói hải sản vùng này vừa rẻ lại tươi nữa.

Đáp lại một tiếng mới ra ngoài. Tâm trạng háo hức làm việc cũng năng suất hơn. Sau khi bàn bạc lại lộ trình trở về với người đánh xe và giao việc cho những người hầu khác, cậu vui vẻ trở về phòng đơn sát cạnh nơi Phelan ở.

Cẩn thận nhét túi tiền quý giá vào người, An đến phòng thông báo cho Phelan biết. Dù gì đơn hàng đã chuyển đi không còn bận bịu gì nữa, cậu muốn thưởng cho mình một chút thời gian hưởng thụ.

Ba năm qua, tiền tích trong tay đã đủ. Thậm chí có chút dư thừa, Phelan lâu lâu còn vứt vài món đồ hắn dùng chán cho cậu. An liền đem đi bán mấy thứ giá trị nhỏ đổi thành tiền đem để dành hết, còn nhẫn đính đá hay vài viên ngọc xanh xanh đỏ đỏ cậu không dám bán, lỡ người ta tưởng cậu ăn cắp thì sao? Dù sao nhìn chúng cũng khá quý giá.

Hết năm nay, cậu sẽ đề nghị hủy khế ước. Chỉ còn chín tháng nữa.

Theo thói quen mở cửa phòng Phelan đi vào, An tìm kiếm bóng dáng hắn: "Hầu tước. Lát nữa không có việc gì, tôi có thể ra ngoài một lát không ạ?"

Làm người hầu cũng quá cực rồi, đi chơi còn phải xin.

Trả lời cậu là không gian vắng lặng, Phelan không biết là ngủm ở chỗ nào. Bên ngoài dần náo nhiệt bởi tiếng sáo kèn, lễ hội sắp bắt đầu rồi, An không muốn bỏ lỡ.

Nghĩ nghĩ một hồi. Cậu tìm giấy viết vài lời nhắn để lại cho chủ nhân rồi mới rời đi. Phelan chắc chắn sẽ nổi điên nhưng không sao, nghe chửi tí cũng không chết.

Chen chúc vào đám đông, hai mắt An bừng sáng nhìn ngắm người làm xiếc thổi bụm lửa lớn từ miệng. Xa xa không ít thiếu nam thiếu nữ thèm thuồng nhìn cơ bụng người nọ.

Mùa đánh lưới lần này trúng lớn, ngư dân tổ chức hội lớn mừng vụ thu như mọi năm. Nơi nơi sôi nổi tiếng người, An có chút cảm khái.

Ngắm đã mắt thì cậu ghé vào quán kêu hai tô mì hải sản thật to, ưỡn bụng ăn sạch.

Đang nhấm nháp chút chỗ bánh địa phương, bên cạnh An đột nhiên có người ngồi sát. Theo quán tính cậu nhanh nhạy đưa cùi chỏ định thụi một phát thì người kia kịp thời chụp lại.

Gương mặt sau lớp áo nơn nớp lo sợ, đôi mắt xinh đẹp long lanh ánh nước, giọng cố tỏ ra uy hiếp nhưng chẳng có mấy uy lực "Ngồi im nếu không tao đâm mày." Vừa nói người kia vừa kề sát con dao con vào lưng An, tay áo lớn che vung lên che lại hành động với những người khách trong quán.

"Với cái cơ thể yếu nhớt của cậu định uy hiếp tôi bằng cách nào?" Một người yếu đang chê người khác yếu cho hay.

Thấy thái độ An bình tĩnh, người kia nghi ngờ quan sát cậu, đôi mắt liếc qua lại không ngừng dao động.

Người này... thật nhát gan.

Thở dài một cái, An đẩy đẩy người kia ra "Cậu nên đi lừa người khác thì hơn. Tránh ra trước khi tôi đánh cậu." Nói xong còn làm động tác giả bộ đánh tới.

Người kia rụt cổ "Giúp tôi với. Tôi không muốn chết..." Chưa nói hết câu, phía ngoài ồn ào xuất hiện nhóm người bặm trợn.

Thân hình họ cao to vạm vỡ, mặt còn có vài vết sẹo lồi trông rất dữ tợn. Tên đầu trọc đi đầu lia mắt trái phải như đang tìm kiếm ai.

An cảm nhận được người bên canh run rẩy, người đó nhỏ giọng van xin "Xin anh đó..." Người kia cúi thấp đầu hết mức có thể, hoảng sợ cầm tay An lắc lắc.

Ánh mắt tên trọc rơi xuống hai thiếu niên ngồi trong góc quán to nhỏ nói gì đó, người mặc áo trùm đầu bộ dáng rất quen thuộc, hắn liền bước chân lại gần...

Một bước...

Năm bước...

Mười bước...

Càng gần, người trùm đầu càng thêm run rẩy, tay áo dài theo sự run sợ mà lung lay.

"Mày có chạy đi bằng trời!" Khách ngồi trong quán đồng loạt giật mình vì tiếng quát của tên trọc.

Gương mặt phía dưới mũ lộ ra, một thiếu nữ nhỏ nhắn trợn mắt sợ hãi, anh trai cô ta ngồi cạnh lấy hết can đảm đẩy đẩy tên trọc nhưng hắn không nhúc nhích "Mày... tránh khỏi em gái tao!"

Hai Omega bị tên trọc dọa tới run rẩy, lúc này, chủ quán chỉ đường cho binh lính đi vào "Mấy tên này đang quấy rối Omega trong quán tôi!!!"

Thấy tình hình không ổn, đám lưu manh cuống cuồng chạy về hướng cửa sau trốn thoát.

An ép người trùm mũ đen vào vách nín thở.

Chắn chắn đám người kia đã đi xa, cậu mới buông người kia ra. Lúc này cậu mới bước ra khỏi bóng tối ngước mắt nhìn ánh đèn sáng trưng của quán phía trên cảng.

Ngươi kia mắt lấp lánh nước cảm kích nhìn theo An "Cám... cám ơn." Ngừng một chút để bình tĩnh, người kia mới nói tiếp "Nếu không có cậu... tôi không chừng..."

"Tôi không cần biết. Chuyện xong rồi cậu đi đi." Cuộc rượt đuổi làm cậu mất hứng, không có tâm trạng đi chơi tiếp.

Nhìn sắc trời, nên trở về rồi.

Người kia vội chạy lại níu tay cậu, An khó chịu định dằn ra thì người kia vội nói: "Tôi không phải người xấu. Bọn họ là muốn bắt tôi đi. Tôi còn chưa biết tên cậu, tôi tên Sea, cậu tên gì? Tôi hứa sau này sẽ báo đáp cậu."

"Cậu để tôi đi là báo đáp tôi rồi đó."

"..."

Mùi trà đen từ từ hòa vào không khí. Sea như bị bỏng vội buông tay An ra, sau đó lại hốt hoảng nói "Chân cậu chảy máu!"

Xương ống chân khi nãy lúc đỡ Sea từ trên cảng xuống bờ mà mất trớn đập vào phiến đá. Có lẽ chỉ bầm lên nhưng vì cọ vào ống quần thô ráp nên ứa máu. Pheromone từ đó mà tỏa ra.

Sea vội chạy lại làm động tác muốn cởi quần cậu. An vội giữ lưng quần "Buông ra, định cởi quần tôi à?" Tuy chỗ này là dưới bãi biển, trời cũng đã tối, không có ai nhưng tự nhiên cởi quần xem vết thương thì hơi khiếm nhã.

Sea cũng không ép "Tôi có thể coi cho cậu. Tôi là thầy thuốc!"

"Không cần, vết thương nhỏ thôi." Dứt câu cậu liền bị đau khụy xuống, vải cọ vào vết thương, giờ mới thấy rát.

"Tôi coi cho cậu. Lát lỡ dẫn Alpha tới thì toi."

"Sợ gì chứ?" Ngồi xuống phiến đá, An xắn ống quần lên "Tôi là Alpha. Bọn họ ngửi thấy tránh còn không kịp."

"Hở?" Sea ngạc nhiên "Tôi tưởng anh giống tôi chớ."

"Cậu là Alpha?" Người này không bị pheromone của cậu làm ảnh hưởng.

Lại nhìn đến gương mặt và cơ thể Sea. Alpha thế này... cậu ta là Alpha siêu siêu lặn sao...

Sea do dự, không lắc đầu hay gật đầu. An thấy một vòng bầm tím ngay ống khuyển, đầu mày liền nhíu lại. Phelan mà biết thể nào cũng mắn cho một trận, cũng may là chỉ bị ứa máu nhẹ.

Thấy Sea không nói chuyện, cậu cũng không hứng thú hỏi tiếp.

Lấy từ trong túi vài lọ thuốc lạ, Sea loay hoay muốn sắn ống quần cậu lên. An nghĩ nghĩ "Được rồi, dìu tôi lại tảng đá to đằng kia đi, chỗ này hẹp quá." Giờ thì mới cảm thấy nhức, mỗi bước đi đều ân ẩn đau.

"À. Ừm."

Động tác xoa thuốc băng bó của Sea rất chuyên nghiệp, có lẽ thật sự là thầy thuốc. An cũng phó mặc cho cậu ta.

"Sao cậu lại bị họ rượt đuổi?"

Người đang tận tụy cẩn thận đắp thuốc cho cậu nhìn thế nào cũng không phải dạng có thể bắt nạt người. Sea nhát như thỏ đế ấy.

Đối phương ngước mắt, nhìn sâu và cặp mắt đen láy đã ánh nước mắt sinh lý vì đau. Có lẽ chính An cũng không biết, mình lúc này ngây ngô tới nhường nào. Giọng nói An chất vấn "Trả lời đi. Lỡ cậu giết người cướp của gì đó, thì tôi bất đắc dĩ thành đồng lõa à?"

"Họ muốn bán tôi." Sea cúi đầu, nắm chặt lọ thuốc trong tay.