Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 13



Một khoảng lặng...

Lần đầu gặp Sea, An đã lờ mờ đoán được. Một thiếu niên nhìn vừa yếu đuối vừa nhát gan lại bị nhiều người đuổi bắt, không nợ tiền thì chỉ có bị bắt bán.

Sea len lén nhìn gương mặt không biểu cảm của An, chầm chậm nói tiếp: "Tôi... là một Sigma. Có tên quý tộc muốn mua tôi về làm vợ bé hắn. Tôi bị nhốt ba ngày, hôm qua thừa dịp những gã kia uống rượu say xỉn, tôi dùng pheromone ru ngủ chúng rồi chạy trốn. Sau đó... thì gặp cậu."

Nói xong Sea liền thở ra một hơi giống như trút được gánh nặng trong lòng.

An thả ống quần xuống, dõi mắt theo động tác dọn dẹp lọ thuốc vào túi nhỏ của Sea "Tại sao cậu lại tin tưởng tôi đến vậy? Không sợ tôi đem cậu bán vào chợ đen à?"

Thị trường chợ đen buôn bán nô lệ rất nhiều, đặc biệt là Omega và Sigma. Đặc thù thể chất của Sigma còn có thể mang thai với cả Omega nên luôn bị bán với những cái giá cao ngất ngưởng.

Thành thật mà nói, cậu và Sea vừa biết nhau hai tiếng trước, chính thức nói chuyện cũng chưa được một tiếng. Sea không do dự nói ra giới tính, người này... bị khờ?

"Cậu cũng giống tôi mà không phải sao?" Sea nghi hoặc, gương mặt lộ rõ mờ mịt.

An chống một bên tay xuống tảng đá muốn đứng lên "Tôi là Alpha."

"Không thể nào! Cậu rõ ràng là Sigma cơ mà, tôi có thể cảm nhận được."

Cảm nhận chân còn đau, An không cố gồng mà ngồi lại về vị trí cũ. Đứa mắt với người đứng đối diện "Con mặt nào thấy tôi giống Sigma..." Có Sigma nào cao hơn mét tám cơ chứ? "...Sigma các cậu không bị ảnh hưởng bởi Pheromone nếu cố ý tránh né cơ mà. Hiển nhiên cậu không bị ảnh hưởng như Omega."

"Đúng là như vậy... Nhưng đối với Alpha siêu trội thì vẫn bị thu hút như bình thường thôi. Tôi là bác sĩ, cậu phải tin tôi chứ!" Sea tiến lại gần, lắc lắc túi thuốc trước mặt làm nó kêu lạch cạch để chứng minh.

Cậu nghiêng mặt né đi "Nhìn bộ dạng của cậu chắc vừa ra trường. Đừng nói linh tinh." Lần này An cố gắng đứng dậy, thử đạp vài bước lên cát "Được rồi. Cậu hãy tìm xe rồi chạy khỏi đây. Nếu cậu bị bắt lần nữa thì tôi thấy mình vừa làm một việc vô nghĩa."

Sigma tức muốn giậm chân, Sea cuống quýt "Tôi đã ba mươi tuổi rồi! Không phải con nít. Tôi khẳng định cậu là Sigma, không thì cũng là Omega." Sea quả quyết.

Lời Sea nói cũng không phải không có bằng chứng. Máu người bình thường sẽ có màu đỏ. Omega và Sigma là màu đỏ tươi, đặc biệt nêu tiếp xúc dưới dưới ánh trăng sẽ ánh lên màu vàng đặc trưng. Khi băng bó, Sea nương theo ánh trăng đã thấy được màu vàng nhàn nhạt đó.

An ngạc nhiên đánh giá đối phương. Nói Sea là trẻ vị thành niên cậu cũng tin. Chẳng những thấp hơn cậu một cái đầu, chân tay còn nhỏ nhắn cộng thêm gương mặt phúng phính có phần đáng yêu. Cậu giật giật khóe môi, sửa giọng điệu "Tại sao tôi phải tin anh?"

"Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy!" Sea rút từ trong túi ra giơ lên "Cho tôi một ít máu của cậu đi."

An rụt tay lại, nhíu mày không vui "Tôi thấy anh hơi quá rồi đó."

Ứa máu sẽ tràn ra Pheromone, cậu không muốn Omega nào vô tình đi qua bị ép phát tình. Trước giờ cậu chưa từng thấy người ta phát tình, hầu hết người hầu đều là Beta và Delta, Omega và Alpha trong lâu đài đều đã kết hôn, và hơn hết, cậu cũng không muốn thấy.

"..." Sea cũng cảm thấy mình hơi quá khích "Xin lỗi. Tôi chỉ muốn chứng minh cho cậu thấy. Cậu nếu là Sigma hay Omega đều nên tham gia vào hiệp hội bình quyền phi chính phủ, họ có thể hộ trợ cậu khi cần. Vừa rồi cậu cứu tôi một mạng, không có ơn cũng có nghĩa. Tôi chỉ muốn giúp cậu, không có ý xấu. Cậu... về nhà nên đi khám lại."

Cậu im lặng. Sea cũng không dám lên tiếng.

"Lấy một chút... chắc không sao đâu ha..." Có người thăm khám miễn phí vẫn hơn, lần cậu đi điều trị giới tính gần nhất cũng là nửa năm trước.

Tăng thu giảm chi là điều nên làm...

Sau cơn sốt kia, An tuy không bị bệnh gì nặng nhưng những bản năng của Alpha vẫn bị hạn chế. Cậu không thể điều khiển Pheromone, cũng chưa bao giờ động dục. Cậu lo mình bị vô sinh.

Sea trợn tròn mắt ngạc nhiên. An đột nhiên hơi ngượng ngùng vì lợi dụng người ta "Không làm à?"

"Có chứ có chứ. Tôi biết cậu là người sáng suốt mà."

Sea vội cầm tay An. Cẩn thận rạch một đường nhỏ trên ngón trỏ, An cũng không thấy đau. Nặn giọt máu nhỏ cho vào lọ, Sea thêm vài loại dung dịch kì lạ vào bên trong tức thì chất lỏng bên trong chuyển sang màu xanh dương.

Nhíu mày một cái, Sea vội giơ cao hướng lọ về phía đèn đường đang hắt ánh sáng xuống để nhìn cho rõ.

Một bóng người cao lớn đứng đối diện Sea. Vì đứng ngược sáng lại đứng từ phía dưới bãi cát nhìn lên nên Sea không thấy rõ. Tuy nhiên, khí chất người kia vẫn không hề giảm. Đầy áp bức và một chút... bực bội?

Cúi người sửa sửa lưng quần xộc xệch, An đợi mãi cũng chưa thấy Sea nói gì. Cất giọng hỏi "Thế nào? Sao sắc mặt anh khó coi thế. Tôi không phải mắc bệnh nan ý chứ."

Nét mặt này... Cậu bị ung thư à?

Giọng Sea đầy run rẩy "Hình như tôi thấy ma! Đời này tôi sợ nhất là ma đó. Cứu tui! Cứu tui!'' Vì hoảng sợ mà cả người co rúm, nép đến chỗ An trốn tránh.

Cậu phì cười, ''Anh cũng không phải con nít...'' An nghiêng mặt nhìn về phía Sea chỉ tay ''Trên đời này làm gì mà có ma cỏ...''

Thân ảnh kia càng ngày càng gần, phía sau còn có một dàn binh sĩ đội mũ sắt đi theo. Đằng đằng sát khí như Thần chết đòi mạng.

Trong phút chốc, An ước.

''Thà là tôi gặp ma còn hơn.''