Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 14



Không gian lạnh ngắt như tờ.

Từng trận gió biển thổi qua thôi thúc bầu không khí thêm phần lạnh lẽo. Tiếng gió vù vù bên tai cũng không ngăn được khí thế của người kia.

Lạnh lẽo, tàn bạo và... ấm ức?

Sea nhát cáy, thân người nhỏ nhắn nép sau người An run rẩy "Họ... là ai vậy? Có khi nào đám người kia quay trở lại bắt tôi... Ahhhh... mấy người thả tôi ra."

Những binh lính đội mũ sắt theo lệnh chạy tới tách hai người ra, hung hăng khóa hai tay Sea ra sau lưng. Toàn bộ quá trình chưa đầy nửa phút.

Lúc này An chưa kịp hoàn hồn thì đã bị ấn xuống cát, lực không nặng nhưng ghì rất chặt làm cậu không thể dẫy dụa. An có chút chậm nhịp "Khoan... khoan đã..."

Thân hình cao lớn quen thuộc kia lại gần, hơi thở người nọ cũng dần tràn ngập không khí. Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này làm An ngây ngẩn.

Vài bước chân đã đến chỗ An quỳ. Phelan từ trên cao nhìn xuống, đôi con ngươi đã ánh lên vệt đỏ sẫm nhưng bị chủ nhân nó nén lại.

"Giải thích?"

Giọng nói trầm thấp một mực kìm nén vang lên. Cậu cảm tưởng có một áp lực vô hình đè nặng lên vai, nhất thời tâm trí trở nên trống rỗng.

Đợi một lúc vẫn chưa có câu trả lời. Phelan nhìn cơ thể co cụm lại sau mỗi đợt gió thổi thì lòng tràn đầy bức xúc, thanh âm mất dần kiên nhẫn "Giải thích. Khi rời đi, ngươi nên chuẩn bị cho tốt lý do rồi mới phải."

Hắn ngồi xuống vươn tay đỡ cằm An "Mới thả ngươi có vài giờ, đã không còn phép tắc."

Mùi trà đen phảng phất trong không khí mà cậu vô thức thả ra lúc nào không hay, máu nóng trong người hắn càng sôi sục, liếc nhìn Sea nước mắt lưng tròng bị đè tay phía xa "Chỉ có vài giờ đã trở nên hư đốn. Đủ lông đủ cánh rồi?"

Cằm bị nắm đau, An tìm đường sống chỉ có thể ôn hòa biện giải "Tôi đã để lại lời nhắn. Chắc hẳn Hầu tước đã quên, ngài hứa sẽ cho tôi tự do đi lại khi hoàn thành toàn bộ công việc. Tôi đã làm xong tất cả rồi. Tôi không có trốn việc mà..."

"Không cho làm nũng." Biểu cảm người như thế ta cũng không tha cho ngươi. Trái tim hắn như bị ai dùng lông chim phẩy lên, ngưa ngứa.

?

"Tôi không có."

"Ngươi có."

Phelan ho nhẹ hai tiếng "Bất kể làm gì đều phải làm dưới mí mắt của chủ nhân ngươi, là ta." Hắn nói đến hợp tình hợp lý.

Vậy thì còn gì niềm vui của tự do chứ?

An cúi đầu, đầu chợt lóe lên "Ngài bận trăm công nghìn việc, người hầu nhỏ bé như tôi sao dám làm phiền. Nhưng tôi luôn nhớ đến ngài..." An lắc tay muốn thoát khỏi tên lính.

Người lính nhìn Phelan, thấy hắn gật đầu liền buông ra.

Cậu lắc lắc tay hai cái cho đỡ mỏi rồi mới lấy viên sỏi từ trong túi con trước ngực, cung kính dâng lên như báu vật "Tôi có mua quà cho ngài. Tuy... không đáng giá nhưng tôi... chỉ có nhiêu đây tiền."

Sea bên cạnh mặt đầy chấm hỏi. Hình như viên sỏi này bọn họ vừa lụm để phòng đám đầu trọc đến thì có cái tung hỏa mù. Người đang đứng kia nhìn sao cũng là người có chức có quyền, hình như còn là Hầu tước, cả người trên dưới đều quý. Đâu có ngu như vậy.

Đội trưởng vệ binh cũng tán thành.

An lúc này mới thấy mình ngu ngốc cỡ nào. Lý do này cũng quá sức mẻ.

Quả nhiên, Phelan quát lớn "Ngươi nghĩ viên sỏi tầm thường ấy có thể lừa được ta à?"

Đầu An vội cúi thấp, nghe được lời này thì liền niệm chú trong lòng. Bàn tay không nhịn được hơi run lên. Phelan nổi giận thật sự rất đáng sợ, cậu chỉ thấy duy nhất một lần nhưng đã bị ám ảnh đến tận giờ.

Cậu khịt khịt mũi, định mở miệng thú thật thì nghe Phelan nói tiếp "Nhưng dù sao ngươi cũng đã có lòng. Ta không nhận thì không phải chủ nhân tốt..." Mắt liếc nhìn viên sỏi tỏ vẻ miễn cưỡng.

Khóe môi hắn nhếch lên một đường cong không dễ thấy.

Sea "..."

Binh lính "..."

Mặt trăng "..."

Đội trường vệ binh thầm nói trong lòng "Vậy thì mặt ngài đừng có hớn hở như vậy."

Trước ánh mắt kinh ngạc của An, hắn duỗi tay đầy gượng ép cầm viên sỏi bỏ vào túi "Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Ngươi theo ta về nhận hình phạt. Còn tên kia... giam vào ngục."

Sea có thể cảm nhận tầng tầng da gà của mình nổi lên. Ánh mắt ấy muốn xuyên thủng từng thớ thịt người người. Nếu bị giam chắc cũng tránh được vài ngày bị truy lùng.

Biết Phelan sẽ không truy cứu, An bình tĩnh nói: "Hầu tước, đây là bạn tôi. Ngài có thể..."

Hắn nhíu mi, đanh giọng "Ngươi đang cầu xin cho người ngoài?"

"Thật sự không phải. Chỉ là người này đã... giúp tôi một số thứ. Dẫu gì cũng được xem như là một ân nhân của tôi. Ngài hãy tha cho cậu ấy, được không?" An bước tới nắm lấy góc áo hắn, chênh lệch chiều cao khiến cậu phải ngửa cổ nhìn hắn, đôi mắt đen lay láy dưới ánh trăng sáng càng thêm long lanh.

Sợ Phelan lưỡng lự, An nói tiếp "Ngài có thể thả cậu ấy. Sau này chúng tôi cũng chưa chắc sẽ gặp lại nhau. Đây là cơ hội duy nhất để tôi trả ơn."

Sea nghe vậy liền nhìn cậu, An là giúp tôi mới đúng.

Chân cậu được băng bó đàng hoàng cũng nhờ Sea, xem như trả ơn vậy. Cậu không muốn nợ ân tình người khác.

Nợ tiền thì dễ, nợ tình khó trả.

Phelan thoát khỏi niềm vui soi đá, nghe vậy thì nhíu mày "Nếu có cơ hội thì ngươi muốn gặp lại hắn à?"

"Ngài biết là ý tôi không phải vậy mà."

"..."

Phelan quay đầu, ừm một tiếng. Rất khẽ.

Khi được thả đi. Sea vẫn còn ngờ ngợ. Hình như có cái gì đó mà Sea giống như đã biết, mà cũng giống như chưa biết.

Trước khi đi, Sea dưới ánh mắt muốn giết người của Phelan thì thầm vào tai An:

"Cậu vậy mà thật sự là Alpha."