Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 22



"An, An. Dậy nào em. Trời đã sáng rồi." Phelan cởi áo khoác còn hơi lạnh bên ngoài để lên tủ đầu giường, xắn tay xốc chăn lên.

Từ ngày đến phòng mới, An thường xuyên ngủ li bì cho đến trưa. Hắn thật sự lo lắng, luôn cố gắng đẩy nhanh tiến độ công việc để về nhà thật sớm.

Người trên giường không có dấu hiệu muốn tỉnh. Môi cậu tái nhợt, gương mặt không có chút sức sống. Phelan dịu dàng ôm lấy cơ thể gầy gò của cậu từ trong chăn ra, dỗ ngọt "Dậy đi. Ta có món quà cho em," má hắn áp vào tai cậu, giọng như là nỉ non "Chắc chắn em sẽ thích. Đừng ngủ nữa, nhé?"

"Ừm." Cổ họng cậu nghẹt đặc, bị ôm đến khó thở, "Thả tôi ra, tôi muốn tự đi."

Phelan lấy dép từ gầm giường cho An, dù toàn bộ sàn đều được lót thảm lông động vật hắn vẫn sợ An bị lạnh.

An chậm rì rì mang dép, nắm tay Phelan ra sô pha.

Trên bàn sạch sẽ không một hạt bụi, đặt một đĩa bánh ngọt nhỏ tỏa ra mùi bơ ngây ngấy đã ăn một nửa, An ăn lúc nào cũng không nhớ. Bên cạnh là một hộp gỗ hình vuông được mài chuốt kỹ lưỡng.

An ngước mắt nhìn Phelan tỏ ý thắc mắc.

"Em mở hộp ra xem đi." Bàn tay đặt trên eo cậu vỗ vỗ.

Đi lại bên ghế, An ngồi xuống, kéo chiếc hộp để lên đùi, mở ra.

Bên trong hộp đựng đầy thứ bột trăng trắng như tro bếp, mặt cậu hiện lên sự hoài nghi. Hình như An biết đây là gì.

Hầu tước tiến đến ngồi xuống cạnh An, đôi mắt nhìn cậu chứa đầy nhu tình "Ta sai người tìm xác cha em, nhưng thân thể để quá lâu nên đã thối rữa, ta chỉ còn cách hỏa táng. Em đừng giận," Phelan đóng nắp hộp, để lại lên bàn "Chẳng phải em luôn muốn an táng ông ấy kỹ lưỡng sao? Ta giúp em rồi. Nên đừng tiêu cực nữa. Nhìn em như vậy ta đau lòng."

Phelan xoa xoa gò má chẳng có mấy thịt của An, nhìn vào đôi mắt mông lung ngây ngô, "Bất kỳ thứ gì ta cũng đều lấy về cho em. Chỉ cần ngoan ngoãn bên cạnh ta. Nghe?"

Sự ích kỷ dần thao túng tâm trí Phelan.

Không một Alpha nào chịu phục tùng kẻ khác, hắn không muốn ép buộc cậu bằng bạo lực. Chỉ cần nghĩ An có thể sẽ lấy vợ, sinh con, âu yếm bên một Omega nào đó. Lòng hắn liền như lửa đốt. Hắn không cho phép, cậu dù nghĩ đến cũng không được. Giam cậu bên cạnh, dù cho hóa điên, vẫn mãi mãi chỉ là người của hắn.

"Em không vui sao?"

"Sao lại tốt với tôi như vậy?" Làm tôi quyến luyến không dứt. Một khi chìm đắm vào mật ngọt của Phelan, cậu mãi mãi sẽ chẳng thể thoát ra.

Chỉ là "thú vui" sao lại hao tâm tổn trí như vậy?

Vùi mặt vào tay Phelan, An ngước đôi mắt đen như vực sâu như muôn cuốn hắn vào bên trong "Tôi phải báo đáp ngài thế nào đây?"

Phelan rụt tay lại che miệng ho mấy tiếng, lỗ tai hắn đỏ ửng. Pheromone tự chủ nãy giờ vô tình thoát ra.

Cả người An đột nhiên thanh tỉnh, không còn cảm giác mụ mị khó chịu xâm lấn trí não.

Quan sát biểu tình Phelan, An hớn hở nhận thấy thái độ hắn ngượng nghịu như chú cún con ngại ngùng vì lần đầu được chủ nhân sờ đầu.

An không sợ chết mà nhích lại gần "Ngài tốt với tôi như thế ư? Tôi nên báo đáp ngài thế nào? Hả? Hầu tước, chủ nhân, Ngài Walter, Phelan... Á."

Nơi nơi đều là hơi thở của Phelan.

An trợn mắt nhìn gương mặt cương nghị kia trong gang tấc, đôi môi cậu nặng trĩu.

Hắn chăm chú đắm say như đang thưởng thức mỹ vị, có chút gấp gáp, ướt át rạo rực và cũng có chút vụng về của thiếu niên mới lớn.

Đôi con người đen tuyền dần dần ngập hơi nước, An vì khó thở mà hé môi, ai kia liền thừa cơ tấn công vào tường thành. Lập tức, mùi hoa Hoàng Lan lan tràn khắp khoang miệng, An hộ thẹn khi phải thừa nhận, rất thoải mái.

Gò mũi An bị ấn đến xiêu vẹo.

Tay Phelan liên tục di chuyển từ cổ đến eo cậu. Mỗi nơi chạm tới đều nóng rực đến kì lạ. An nhịn không được nhẹ rùng mình. Răng môi không chỗ nào không bị liếm qua.

Tiếng nước xa vời từ từ vang vọng, đầu lưỡi bị chơi đùa đến tê dại. Đôi trẻ vừa vụng về vừa trúc trắc mà tìm hiểu cách giao hòa thuần túy nhất của loài người.

"Đau..."

Môi bị hôn đến đau nhức, An đè giọng than lên một tiếng.

Chàng trai đối diện bừng tỉnh tách môi, đôi mắt đã lập lòe ánh đỏ.

Thở dốc trong gấp gáp, An liền xụi lơ ngả đầu vào vai chủ nhân lấy khí. Không khỏi nghi hoặc mình ngồi là lên đùi Phelan từ bao giờ.

Ngực Phelan phập phồng, thân nhiệt hắn nóng hôi hổi như lò nung, "An..." đưa mắt nhìn bờ gáy đỏ rực. Hắn không nhịn được đặt hờ môi lên đó, hương trà nhàn nhạt không biết từ đâu quyến rũ tâm can hắn "...An."

An rùng mình vội lấy tay che gáy "Làm gì?" Trừng đôi mắt ẩm ướt đe dọa.

Một chút đáng sợ cũng không có.

Phelan đùa dai bắt lấy gáy An, "Em có phải Omega đâu mà sợ. Dù sao thì..." miết mạnh một đường "...Nơi này tôi cũng từng cắn rồi."

Nhớ lại mảnh kí ức khiến An rùng mình, cậu lắc người muốn đứng dậy "Được... được rồi. Cho tôi xuống..."

Biểu hiện thẹn thùng khiêu khích trái tim Phelan "Hôn tôi một cái nữa đi." Dứt lời liền thấy mắt An hoảng loạn trốn tránh. Phelan nhếch môi "Xem như để báo đáp cái đó." Hất cằm về hộp vuông trên bàn.

Gương mặt tự đắc đầy xấu xa của Phelan quá đỗi hư hỏng. Môi hắn còn hơi đo đỏ bị nước bọt của cậu làm cho bóng loáng.

Nhóc con, học đâu ra cái thói đó hả?

Nghĩ đi nghĩ đi. Bình thường mày ranh mãnh lắm mà An!

Giọng nói rụt rè vang lên "Tôi trả bằng cái khác được không?"

Bật cười một tiếng, Phelan xấu xa nhếch mày, tay chưa bao giờ quên xoa xoa eo cậu, "Bằng gì?"

"Tiền?"

Hầu tước tâm trạng vui vẻ cười cười, nói ra con số. An nghe xong liền rụt cổ.

Bán cậu đi mấy lần cũng không có đủ.

Chần chừ trong giây lát, An mặc cả "Hay... lúc khác được không?"

"Tôi muốn bây giờ."

"..."

Vẻ mặt An đầy khó xử. Phelan lại động lòng, hiếm có khi tâm trạng An sinh động. Hắn không nên hiếp người quá đáng, thời gian còn nhiều.

Một lần cũng tàm tạm được.

"Thôi được rồi." Hai người đồng loạt lên tiếng.

Được rồi được rồi. Phelan đã giúp cậu như vậy. Bao nhiêu ngày qua chung chăn chung gối, có gì mà phải ngại ngùng? Phelan vẫn còn tin cậu là Alpha, chắc chắn không dám manh động.

Hôn một cái cũng không chết được. Xem như bị chó liếm đi. An không muốn nợ ai, số tiền kia cũng không trả nổi, An lời!

Hai tay An nắm vai Phelan siết chặt, biểu cảm như tử tội đang bị áp giải ra pháp trường, yểu xìu "Một lần thôi đó..."

Con người màu đỏ co rụt, cánh tay săn chắc vòng qua eo kéo người hầu nhỏ sát gần. Phelan liếm khóe môi "Chủ động đi."

Đừng có được voi đòi tiên! Cái tên xảo trá này.

Cắn răng rướn người về phía trước, bắt gặp ánh nhìn sâu hoắm, con ngươi An đảo vòng như chong chóng. Nhìn người ta như thế ai mà bình tĩnh cho nỗi.

Tiếng cười trầm thấp vang lên "Sao mắt em cứ láo liên thế."

Nhóc con vui lắm chứ gì?

An gắt lên "Không được cười..." hai bàn tay nhỏ úp lên hai mắt Phelan "Không được nhìn."

Sóng mũi cao của Phelan giữa hai tay An càng nổi bật, da hắn trắng hơn cậu rất nhiều, là đặc trưng của người Dellingr. Đôi môi kia mấp máy định nói thêm lời xấu xa "Em chuẩn bị tâm lý lâu..."

Hít một hơi thật sâu, An liền ấn môi mình lên đó. Giống chuồn chuồn lướt nước.

Tiếng nói trêu đùa của hắn ngưng bặt. Một tay từ trên mông cậu nhấc lên nắm gọn hai tay An "Em đùa ta đấy à?"

"Còn đòi cái gì... Ưm."

Đã định tha cho em rồi, là em tự tìm.

Hung hăng hôn lên đôi môi non mềm, đầu lưỡi Phelan quen thuộc cạy mở hàm cậu. Tiến vào như hỏa tốc, lấp kín toàn bộ hơi thở.

Pheromone Phelan nhẹ nhàng tỏa ra trấn an người hầu nhỏ bé. Quên mất Alpha không nên thả pheromone trước Alpha yếu thế hơn.

Hai mắt An từ từ nhắm nghiền. Bị hoa Hoàng Lan ngâm mơ màng, ngoan ngoãn hé môi mặc người xâm phạm.

Chủ nhân gấp gáp càn quét từng ngõ ngách của thiếu niên. Mùi vị khai trai làm lòng hắn bồn chồn lại hứng thú. Vị ngọt nơi đầu lưỡi cậu gợi cảm quyến luyến hắn.

Phelan nghe thoang thoảng mùi trà đen đăng đắng. Rõ ràng là mùi Alpha nhưng không làm hắn bài xích, chỉ muốn đến gần cậu hơn.

Môi lưỡi hòa quyện tạo ra tiếng nhóp nhép đỏ mặt. Cả người An hồng nhuận như quả táo chín cây, đê mê trong sắc tình chủ nhân ban cho.

Nếu cậu là quả táo của người mẹ kế, dù có độc hắn cũng nguyện một lòng nếm thử một lần.

Cả người An vô lực, hoàn toàn tựa vào người Phelan. Đại não bị rút cạn không khí, vụng về đuổi theo tiết tấu Hầu tước.

Không biết qua bao lâu, đến khi An thiếu dưỡng sắp ngất thì Phelan mới chịu thả người. Kéo theo sợi chỉ bạc đầy ám muội. Cậu chỉ biết ôm đầu Phelan há miệng lấy khí.

"Ha..."

Phelan nhịn không được liếm nhẹ lên yết hầu An, giọng hắn trầm đến đáng sợ, khàn khàn khó nghe "An à, em đừng động."

Cậu thanh niên ngang bướng thường ngày ngoan ngoãn nghe lời bất động.

Titanoboa tỉnh dậy rồi!

Qua lâu sau, trong cơn mơ màng An cảm nhận cơ thể nhẹ bẫng, rồi lại được ghé lưng vào một nơi mềm mại. Cậu lựa chọn ngủ say mặc kệ đời.

Hôm nay là quá đủ rồi.

Sau ngày hôm đó, Phelan như bị tiêm máu gà, như được dậy thì lần nữa.

"Tôi no rồi, phiền chị mang xuống giúp tôi nhé. Thôi, hay để tôi tự làm cũng được."

An bưng khay thức ăn lên định để trước cửa thì Linh liền nhanh nhảu giành lại, cô căng thẳng "Cậu An, chuyện này tôi làm được, cậu cứ ngồi yên đó."

Bĩu môi một cái, An xoay người ra vườn tưới cây.

Tôi cũng không ngu, đứng ở đó thì chạy được đi đâu chứ. Đám người này cứ làm quá.

Những lần trước nhìn Linh vất vả quét dọn, An nhiều lần đề nghị hỗ trợ đều bị từ chối.

Phelan không cho.

Cũng tốt, đỡ cực.

Ăn rồi nằm, cậu sắp thành lợn rồi.

Gần đây An vừa khám phá ra một bí mật. Mỗi khi tâm trạng không ổn định, An chỉ cần ghé mũi người Phelan mấy cái liền vui vẻ trở lại.

Nhưng vì nghĩ cậu là Alpha nên Phelan luôn khắc chế không thả pheromone lung tung. An chỉ còn cách len lén lúc Phelan không có ở nhà lấy quần áo hắn mặc. Hoàn toàn không bị phát hiện.

An thở dài.

Còn một tháng nữa là đến thời hạn, An phải tìm cách liên lạc với Sea. Ở đây rất tốt, nhưng là khi thân phận chưa bị phát hiện. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, rời đi trước rồi tính sau.

Khoan đã, lúc đi có nên ăn cắp mấy bộ đồ của Hầu tước không nhỉ?

"Nghĩ gì mà thất thần thế?"

Phelan từ đâu chui ra đứng lù lù sau lưng. Hắn nhìn chậu cây sắp tự mọc chân ra bơi trong nước, cằm cọ cọ lên đỉnh đầu An "Em còn tưới nữa thì nhà chúng ta ngập mất."

Bừng tỉnh khỏi thế giới riêng, An vội thu tay "Ui... à..."

Không ngại phiền, Phelan hỏi lần nữa "Đang nghĩ gì?"

"Không có gì, tôi chỉ nghĩ xem trưa nay ăn gì thôi." Nghiêng mặt nhìn Phelan, An thắc mắc "Ngài về sớm vậy, không làm việc?"

Phelan mới ra ngoài chưa được một giờ đồng hồ.

"Ta đi lấy đồ cho em. Nghe nói ở quê hương em, người ta đeo vòng đá có thể trừ tà. Tặng em." Phelan đưa chiếc vòng bằng đá màu lam đẹp mắt, trông có vẻ rất đắt "Thưởng cho ta đi."

Đến nữa.

Từ ngày hôm đó, Phelan liên tục tha đủ thứ đồ về cho cậu, so với lúc trước còn nhiều hơn, cầm chưa nóng tay liền đòi phần thưởng.

Lườm Phelan trong lén lút, An quen đường thơm nhẹ lên má Phelan.

Càng nghĩ càng thấy mình thiệt. Lúc đi cậu không có đem theo mấy cái này, thưởng cái gì mà thưởng. Chẳng qua là khi hôn, Phelan sẽ vô thức thả pheromone, như lúc này.

Tôi chỉ muốn pheromone của ngài thôi~

"Hừ." Phelan hừ mũi "Em không thích quà ta tặng em? Vậy thì vứt đi." Nói xong, liền làm động tác muốn ném ra ngoài ban công.

"Khoan..." Phelan nói là làm, lần trước hắn đem về con mèo bằng vàng ròng. Lúc đó là nửa đêm, mắt cậu đã mở không lên nên chẳng buồn để tâm, hắn liền quăng vào lò sưởi.

Đồ lãng phí.

Ngoác miệng cười đắc chí, Phelan ôm cậu từ phía sau, một tay nắm gọn cổ tay An đeo vòng vào, sau đó nhận được một cái hôn đầy mãn nguyện.

Huýt.

Đang đắm chìm trong hương Hoàng Lan, An liền nghe tiếng huýt sáo ở dưới lầu.

An vội vàng đầy Phelan ra, môi hắn chu ra trông rất ngu ngốc nhưng cậu không có tâm trạng cười cợt.

Leon ngả ngớn leo hẳn nửa thân người ra cửa sổ xe ngửa, biểu tình hóng hớt "Ayo~ Mới sáng sớm mà nóng bỏng vậy ta."

Phelan nổi đóa cúi đầu gần cổ quát "Cút." vội nắm tay An "Còn chưa xong..."

Cậu cắn chặt hàm "Đủ đủ cái mông. Cút."