Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 24



Chẳng mấy chốc, sinh nhật hoàng tử Leo Kenneth, anh cả Leon, cũng đến gần.

Nể mặt hoàng gia, công tước đích thân là người chỉ định chuẩn bị quà. Mọi sự vụ đến khi hoàn tất đã mất hơn hai tuần chuẩn bị.

Trước ngày tổ chức nghi lễ ba ngày, Phelan sẽ đại diện gia tộc xuất phát, đến tham dự.

An ngồi cạnh nhìn người hầu ra ra vào vào thu dọn hành lý, cả người cuộn tròn trong chăn chỉ ló mái tóc đen dài hơi rối. Đôi mi nhíu lại nghĩ nghĩ.

Bữa tiệc rất lớn, tổ chức hẳn một tuần. Hơn một phần ba người hầu trong lâu đài phải theo Phela đến cung điện. cái đầu nhỏ bắt đầu tính toán.

Pheromone của mình gần đây đã ổn, tiền cất dành cũng đem về bên người hết, dùng pheromone lừa gác cổng là được. Hừm... nhưng mà những người canh cửa đều là Gamma, họ không phản ứng với mùi hương....

Phải làm sao đây?

Hàng nghìn câu hỏi liên tục chạy trong não An. Cậu dự tính chỉ mang theo tiền, còn lại đều bỏ cả. Tuy nhiên, số tiền lương của An đã nhiều, số tiền Phelan đưa cho lại càng nhiều hơn. An muốn đem một nửa cũng phải xách theo hai bao lớn, mặc dù đã đổi chúng thành vàng ròng.

Bỏ thì tiếc mà đem theo thì nặng.

Thật khó nghĩ mà.

Bận rộn thu xếp công việc nguyên buổi sáng, Phelan về phòng liền thấy hầu nhỏ môi bĩu mày chau, cau có như gặp bài toán nan giải.

Hắn cho người hầu lui ra, nhẹ chân bước đến ghế tựa An đang ngồi.

Bế bổng cậu đặt lên chân, Phelan xoa xao hai má lành lạnh của An, "Sao lại đăm chiêu như thế? Ta đi khiến em không vui à?"

Nhìn gương mặt tuấn tú trong gang tấc kia, lòng An tự dưng bực bội.

Gương mặt này đem đi quyến rũ bao nhiêu người rồi?

Sao còn chưa chán tôi nữa?

Càng đến gần thời hạn, An càng bồn chồn không yên. Sea không nói rõ cậu bị gì, nhưng chắc chắn không phải đùa.

Ba tháng trời An không thể liên lạc với bất cứ ai, Sea cũng vậy. Đôi lúc tiềm thức cậu vẫn minh mẫn, nhưng hành động trái lại rất khù khờ, thậm chí có hơi ngang ngược.

Bên cạnh Phelan rất tốn. Nhưng, hắn không hề cam kết, liệu hắn có thật sự cần An, không bao giờ bỏ rơi người hầu này khi chán chê.

Láng cỏ ngọn cây không bao giờ bì được vầng trời rộng lớn.

An hèn.

Nên lựa chọn điều ít rủi ro nhất thôi.

Thấy An im lặng, mồ hôi đổ đầy tay. Cơ thể bé nhỏ nằm trong lòng hắn run lên khiến lòng hắn nhoi nhói.

Tâm trạng An lại bất ổn.

Hắn để cậu nằm lên người mình, hai tay vòng qua vỗ vỗ như đang dỗ trẻ con.

Phelan đã lén lấy mẫu thuốc kia đến cho bác sĩ, sau khi trở về thì liền có kết quả. Bác sĩ cũng có nói qua, nồng độ pheromone của An ngày càng cao. Các triệu chứng trên có thể do lâu ngày ở chung với Alpha trội là hắn, cơ thể sinh ra kháng nghị với pheromone gây ra tình trạng rối loạn cảm xúc.

Bọn họ dù là những người giỏi nhất nhưng liệu pháp chữa trị hoàn toàn thô sơ, quá trình chế tạo và bốc thuốc đều cần thời gian dài.

Bị nhịp tim Phelan đập đến đau cả tai, An hơi ngước mắt nhìn hắn "Phelan..."

"Ta đây."

Đù, gọi vậy mà cũng không giận. Phải biết thời đại này, phân hóa giai cấp rất nặng đó.

Đột nhiên cảm nhận được vui sướng khi ở kèo trên, An bạo gan "Nhóc con," Phelan nhìn cậu chằm chằm, An rụt cổ "Tôi được sinh vào mùa xuân, ngài được sinh vào mùa đông, dù không nhớ chính xác là ngày bao nhiêu. Nhưng chúng ta bằng tuổi, tôi còn lớn tháng hơn ngài, hiển nhiên có thể kêu ngài..." m lượng nhỏ dần rồi từ từ mất hút.

Đừng có nhìn nữa...

Cậu đang bịa chuyện thôi. An chưa bao giờ để ý đến, căn bản cũng là do không có sinh nhật.

Được đằng chân lên đằng đầu có vui thật. An vẫn sợ.

Cậu rất cao, ngang ngửa Alpha. Vậy mà khi đứng nói chuyện cùng anh em nhà này vẫn ngửa đầu đến mỏi cổ. Cả người nặng như vậy mà Phelan vẫn bị ôm gọn.

Bị đấm một cái, chắc chết...

Hầu tước bất đắc dĩ cất giọng "Được rồi, em vui là được."

An kinh ngạc.

Não bị đập vào đâu rồi đúng không.

Nắm lấy bàn tay đang vò đầu mình như điên "Nêu em chán quá có thể theo ta."

"Thôi thôi, tôi ở nhà cũng được. Phòng ốc cũng không bỏ không được." Đi kè kè theo làm sao có cơ hội chạy được.

"Không sao, chuyện này em không cần phải lo." Để An ở lại hắn cũng không yên tâm.

An đứng bật dậy "Thật sự phải lo," Nhìn Phelan với ánh mắt kiên định "Hầu tước ghét nhất đồ dùng cá nhân bị người khác tùy tiện đem đi, tôi ở lại để giữ hộ ngài." Khi đi An định ăn cắp mấy món, thật ra là đổi vàng lấy những đồ vật khác nhẹ hơn, có thể tiện đem theo, không hẳn là tùy tiện lấy đâu ha...

Phelan nhíu mi "Em nhất quyết ở lại..." đôi mắt sắc bén híp lại, chĩa thẳng vào An "...là để tiện chạy trốn?"



Hay dzậy.

An quay người, che dấu thảng thốt trên mặt. Tủi thân nói "Tôi chỉ lo cho ngài. Vậy mà ngài lại nghi ngờ tôi. Tôi cũng là con người, sao không thể cảm nhận được lòng tốt của ngài, tôi động lòng rồi ngài lại không chịu trách nhiệm. Còn nghi thần nghi quỷ. Thôi tôi hiểu rồi. Nghe lời ngài là được, dù gì tôi cũng không có tiếng nói."

Đôi vai gầy còn khoa trương run rẩy như kìm nén dữ lắm.

Sợ lời nói chưa đủ thuyết phục, An bồi thêm "Hầu tước không tin cũng được. Tôi đối với ngài là thật. Chẳng qua tôi muốn tốt cho ngài." Tay An vò vò mép áo "Ngài nghĩ xem, tôi và ngài đều là Alpha, tôi hoàn toàn tự nguyện bên cạnh hầu hạ, một lòng kính trọng. Vậy mà..."

Nghe như mấy đứa hay đổ lỗi cho đối phương trong chuyện tình cảm ghê. Này là cậu học được của mấy kỹ nữ kỹ nam trong nhà thổ.

An thầm bái phụ kỹ năng lẻo mép của mình trong lòng.

Hầu tước liền dính bẫy.

Hắn không ngờ, An đã hiểu tấm lòng hắn. Người hầu bé nhỏ còn động lòng, "Ta... thật sự hiểu lầm. An à, được rồi, tha tin em. Đừng buồn..."

Một cảm xúc khó nói cháy âm ỷ trong lòng.

Phelan ôm An từ phía sau, cằm tựa vai cậu, cảm nhân mùi trà nhè nhẹ tỏa ra ở cổ "Nhưng em vẫn nên theo ta. An không phải từng nói muốn ra ngoài sao, xem ra ngoài cho khuây khỏa một lần."

"Tôi cảm thấy không cần phải vậy."

Đứng trước cổng cung điện, An điên cuồng cắn móng tay. Chạy trời không khỏi nắng. An vẫn bị bế đi.

Thôi được rồi.

Dọc đường An đã quan sát đường đi nước bước. Ngay ngày sinh nhật Leo, lén trốn là được.

"Mời lối này." Một người phụ nữ nhã nhặn mời họ vào bên trong.

Toàn bộ khách khứa đều được xếp xung quanh khuôn viên phía Tây. Hoàng gia cũng rất tinh tế, không xếp những gia tộc có hiềm khích vào một nơi.

Trong lúc Phelan mời qua trò chuyện với Đức Vua cùng các hoàng tử, An dạo quanh một vòng tìm hiểu kết cấu tòa nhà.

Nhìn hai Gamma theo sát phía sau, An thầm mắng Phelan một nghìn chữ. Tìm chỗ ngã rẽ lách qua, cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn họ.

Gamma không người được pheromone, vừa là ưu cũng là nhược điểm. Lần theo lối đi giữa hai vách tường, An tìm đường ra.

Chụt.

Âm thanh chỗ lối rẽ chui vào tai, mặt An không nhịn được đỏ lên.

Ban ngày ban mặt, còn ở trong cung điện, ai mà bạo dữ vậy không biết.

Tôi không có rình mò, chỉ liếc xiu xíu thôi.

Từ góc độ của An có thể nhìn thấy hai người con trai, một lớn một nhỏ dính sát vào nhau.

Người nam cao hơn dí chặt đối phương vào tường, mút mát đầu lưỡi làm phát ra âm thanh thẹn tùng. Bạn nam nhỏ người hơn cũng không chịu thua kém, ngửa đầu nghênh đón tùng đợt sóng như vũ bão của người kia.

Người nam có thâb hình cao hơn luồn tay vào trong áo người kia, xoa nắn...

Khoan đã...

Dáng dấp người đàn ông cao cao rất giống Phelan

Thằng khốn, đúng là cậu nên trốn đi.

Ê...

Người còn lại...

Quen dữ vậy ta.



"Leon."

An buột miệng kêu lên.

Lập tức, Leon như điện giật đẩy người kia ra. Vụng về lấy ống tay áo chùi vệt nước trên khóe miệng.

"Chùi miệng nhanh ghê." Bàn tay để phía trước bóp nhẹ một cái làm hoàng tử khẽ rên lên.

Nhìn rõ người kia, đến lượt An bối rối "Thống... thống tướng... Tôi không cố ý."

Hình như An vừa mới biết chuyện không nên biết.

"Đứng lại." Leon khàn giọng kêu An.

Lucas nhếch miệng "Em định kêu cậu ta đến chơi cùng à?"

"Cút." Leon bực bội hất tay Lucas ra. Bàn tay vô tình đập vào hạ bộ thống tướng làm y kêu lên.

An vội bịt mặt che tai "Tôi bị mù, tôi phải đi xin thuốc đây. Hoàng tử, thống tướng, tôi đi trước."

Lần này Leon không kêu cậu, An cũng không dám ở.

Vừa mở cửa đã thấy Phelan hốt hoảng trước mặt, động tác muốn xông ra ngoài.

Không để hắn nói, An lách người vào trước, hấp tấp rót nước uống "Liệu mình có bị cắt lưỡi không trời..."

"Em vừa đi đâu? Mặt sao đỏ như vậy?" Hắn vừa về liền nghe tin không thấy An đâu. Trái tim như bị ai bóp chặt, gấp gáp muốn tìm người.

Ực một cái uống hết ly nước cuối cùng. Nghe Phelan hỏi mặt cậu càng đỏ hơn, từ giận dữ Phelan chuyển qua lo lắng "Không phải lại bệnh rồi chứ?"

Mắt vô tình va vào đôi môi mấp máy của hắn, không hiểu sao An bỗng thấy khát nước

"Không... không có gì."

"Sao lại không có gì? Mặt em lại đỏ hơn nữa rồi." Cả người An giờ như con tôm luộc nóng hôi hổi mới ra lò.

Cánh môi xinh đẹp kia cứ chuyển động trước mặt, An càng nhìn càng nghiện, cánh tay bị Phelan nắm lấy trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.

Còn ba ngày nữa là tới hạn, ngày mai đã tới lúc buổi tiệc bắt đầu.

Trai đẹp dâng lên trước mặt, mỡ treo miệng mèo, tội gì không ăn.

An đưa tay ôm lấy mặt Phelan, thành khẩn hỏi "Em hôn ngài được chứ?"

Lời lải nhải trong miệng Phelan im bặt, đôi mắt sắc bén mở to trông có chút ngây thơ.

Không đợi hắn trả lời, An đã rướn người hôn lên đôi môi lành lạnh đó.

Tri giác như bùng nổ, từng trận tê dại lan từ từ khắp cơ thể.

Phelan chẳng mấy chốc chiếm chủ động, pheromone không tự chủ tỏa ra làm chân An mềm nhũn. Hắn thuận thể đẩy cậu lên ghế, liếm khóe miệng "An à, là em tự tìm."

Sức nặng cơ thể lần nữa độ lên người An.

Khắp nơi đều cháy bỏng.

Tê tê

Ngưa ngứa.