Người Lạ Quen Mặt

Quyển 2 - Chương 21: Một chuyện tình



“An yên.”

Sau rất nhiều chuyện xảy ra thì cuối cùng tôi cũng có thể ở bên Vương, không còn những ngày tháng nghĩ ngợi, tính toán phải đấu tranh ra sao, phải nghĩ kế như thế nào để đối chọi với Huy. Ngày hôm ấy khi Huy ra về, tôi đã có rất nhiều câu hỏi trong lòng rằng đây có phải thật sự những gì mà tôi muốn hay không, rằng tất cả những gì tôi đã làm có thật sự xứng đáng với tình cảm mà tôi luôn tranh đấu để có được hay không. Và tại sao khi Huy rời đi, trong lòng tôi lại có một khoảng trống lớn đến vậy? Không biết cậu ta có tổn thương nhiều không? Không biết cậu ta lựa chọn việc ra đi có khó khăn nhiều không? Nếu cậu ta biết tôi là người ở lại, là người chiến thắng nhưng lại không hề cảm thấy vui vẻ, cậu ta có thấy vui hơn không?

- Anh định làm gì vào cuối tuần?

- Dạy thêm.

Cuộc nói chuyện giữa tôi và Vương không thể dài hơn. Giống như tất cả lại trở về guồng quay vốn có, tình cảm của chúng tôi lại như mới bắt đầu, tôi là người đi theo còn Vương là người bị làm phiền. Thi thoảng Vương sẽ nói với tôi một câu ngọt ngào nào đó, kiểu như: “Anh thích em.” rồi chấm hết. Kiểu người như Vương khá nhạt nhoà, tính cách cũng không sôi nổi nên khó có thể tìm thấy ở anh điều gì bất ngờ.

- Có muốn hẹn hò với em sau khi dạy thêm không?

Tôi nháy mắt, chọc tay vào hông Vương, hy vọng khiến anh từ bỏ quyển sách trên tay mà chuyển hướng chú ý vào tôi.

- Anh phải về nhà giúp bố làm sổ sách.

Vương thở dài một tiếng, đặt quyển sách sang một bên, nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt ảm đạm.

Tôi khoanh tay, bĩu môi không vui.

- Rốt cuộc đến bao giờ thì anh mới cho em vào lịch trình của anh?

Nếu chỉ nhắn tin chúc ngủ ngon vào mỗi tối thì điều đó không đủ làm tôi thoả mãn trong tình yêu này. Tôi muốn gặp Vương thường xuyên, nhiều lúc cũng muốn được anh đưa đi chơi, được anh giới thiệu với mọi người tôi là người yêu của anh, là người anh thương và muốn ở bên sau này. Rất tiếc là Vương chẳng bao giờ làm thế, lúc nào cũng im lặng, ai hỏi mới chịu nói.

Vương đứng dậy, lấy giấy ghi nhớ, cặm cụi viết gì đó rồi cài vào trong ví của tôi, tất cả mọi thứ làm trong một phút. Bởi vì giận dỗi nên tôi không thèm đếm xỉa đến hành động của Vương, quay ngoắt đi khi anh đưa ví cho tôi.

- Nhất quyết không xem?

- …

- Chắc chắn chứ?

- …

- Được rồi, vậy thì anh…

Vương còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã phi thân rất nhanh, giật lấy chiếc ví, nhăn nhó nhìn ngó, giở đi giở lại xem xét.

“Em chính là lịch trình của đời anh. Ký tên: Vương đã xác nhận.”

Dòng chữ gọn gàng, thanh thanh của Vương không dễ lẫn với bất kỳ ai nhưng khi anh giả vờ bắt chước kiểu chữ của tôi, nó lại thành ra xấu tệ, chỉ có chữ ký là còn vớt vát lại được một chút. Tờ giấy nhớ màu hồng được cài ngay ngắn trong ngăn đầu tiên, chỉ cần mở ví ra là nhìn thấy.

Tôi vui vẻ trong lòng nhưng chỉ có thể giả vờ không hứng thú, nhắm mắt ngả người ra ghế, úp mặt vào lưng ghế để che giấu niềm vui sướng của bản thân, tiện thể nhét chiếc ví vào túi áo vì sợ Vương thay đổi ý định cướp lại.

- Anh tưởng làm thế thì dỗ dành được em à?

Tôi nói bằng giọng mũi, nhất quyết không chịu lộ ra cảm xúc của bản thân. Nhưng dường như tôi đã thất bại trong việc khiêu khích Vương, anh còn không đáp lại, đến một tiếng thở của anh tôi cũng không nghe thấy. Vương bỏ đi? Không thể nào!

Ngay lập tức tôi bật dậy, ngoảnh mặt ra sau.

“Chụt!”

Một nụ hôn đáp nhanh gọn trên má tôi.

Cơ thể tôi gần như cứng ngắc lại nhưng rõ ràng là trái tim đã loạn nhịp lên. Tôi thừa nhận mình có vẻ “điếc” trong việc nghe ngóng tiếng thở của Vương nhưng lại rất “thính” trong việc nghe nhịp tim của bản thân. Nó gần giống như bản non-stop mà tôi nghe hôm đi bar với Dim. Tôi có nên so sánh như thế không?

- Anh biết.

Rồi Vương ngại ngùng, giấu mặt trong quyển sách. Nhưng niềm vui của tôi chưa được kéo dài bao lâu thì Vương đã bị cuộc điện thoại triệu tập về nhà, bỏ lại tôi với đống cảm xúc ngổn ngang. Biết sao được khi mà tôi phải yêu Vương, yêu cả gia đình anh chứ? Tôi là lịch trình của đời anh nhưng bố mẹ anh lại là cuộc đời của anh, tôi không thể bắt anh chọn lựa nên tôi sẽ chấp nhận. Là một người cố chấp, tôi luôn hy vọng mình có thể an vui một đời với những gì tôi đã hết mực tin yêu.