Người Lạ Quen Mặt

Quyển 3 - Chương 8: Rung động bên trời Tây



“Giống như Minh từng nói, tôi có trong tay một con bài tốt để thắng ván bài cuộc đời nhưng tôi chưa một lần nhìn qua xem tôi từng có hay không, cũng chưa bao giờ có ý định rút nó ra để chiến thắng. Tôi ung dung, vô tư lự nên cũng nghĩ người khác có thể như thế. Dù anh ấy không nói, tôi vẫn biết anh ấy đang chờ đợi tôi, chờ một cái rung động rất nhẹ và rất khẽ đó, đã rất lâu rồi.”

Khi chúng tôi đặt chân đến sân bay John F. Kennedy là vào buổi chiều muộn.

Vì ở trên không hơn một ngày nên khi xuống dưới mặt đất rồi tôi vẫn còn cảm giác lâng lâng. Dim nói tôi là trẻ con lần đầu đi máy bay xuất ngoại, tôi cũng không cãi lại anh ấy. Một phần vì anh ấy chẳng nói sai, một phần vì tôi cảm thấy mệt mỏi nên không còn dư thừa sức lực để cãi nhau với anh ấy.

Dim nói em gái của anh ấy- Bella sẽ đón chúng tôi. Khi tôi nhìn thấy cô ấy, quả thật tôi có chút ngạc nhiên và sững sờ, hai anh em khá giống nhau, nhất là về chiều cao và khuôn miệng nhỏ. Bella rất cao, tầm khoảng một mét bảy. Cô ấy quyến rũ và nóng bỏng trong bộ jumpsuit màu đỏ. Đặc biệt, Bella rất thân thiện và vui tính. Tuy chưa gặp tôi lần nào trước đây nhưng cô ấy tỏ ra rất gần gũi với tôi, khoác tay tôi mặc kệ cho anh trai cô ấy đẩy hành lí ra xe. Nếu nhìn vào cảnh tượng bây giờ thì dường như Dim đi đón tôi và Bella chứ không phải là Bella đón chúng tôi vì cô ấy đã giao phó cho Dim lái xe để ngồi ghế sau nói chuyện với tôi. Bởi vì tính cách thoải mái của Bella mà tôi đã không cảm thấy ngại ngùng với cô ấy. Bella bằng tuổi tôi, dù văn hóa có chút khác biệt nhưng chúng tôi vẫn hợp cạ với nhau. Dim cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên với sự phù hợp giữa tôi và Bella. Anh ấy bảo Bella và anh ấy có tính cách giống nhau nên người anh ấy thích thì cô ấy cũng sẽ thích.

Nhà Dim ở trên một con phố nhỏ thuộc quận Manhattan. Khi tôi vừa bước vào nhà, một cảm giác ngạc nhiên choán lấy tôi. Bên trong căn nhà rất giống nhà của hai chúng tôi ở Việt Nam. Thấy tôi ngạc nhiên không nói được lời nào, Bella cười khúc khích, nói với tôi về công cuộc “chỉnh sửa nhan sắc” cho ngôi nhà này của bố mẹ Dim. Cô ấy còn nói với tôi, để mua được những vật dụng và đồ đạc rất Châu Á này, bố mẹ đã không ngại nặng nhọc, lần nào đi du lịch cũng phải đem về bằng được. Bởi vì Dim từng nói với tôi, bố mẹ anh ấy rất thích văn hóa phương Đông nên họ hay đi du lịch quanh châu Á, thi thoảng còn đến những hoang đảo mới mẻ, giống như lần họ phải bỏ lỡ lễ cưới của chúng tôi vì trót bay đến Torres Strait. Ngày trước tôi còn hỏi Dim rằng tại sao anh ấy lại chọn lập nghiệp ở Việt Nam mà không phải đất nước nào khác hay tại chính Manhattan này. Manhattan vốn là trung tâm tài chính quốc tế, lại là một môi trường tốt để kinh doanh. Dim hóm hỉnh cười với tôi, bảo rằng vì tới Việt Nam mới yêu được tôi nên anh ấy đã bỏ qua hết mọi sự lựa chọn tốt nhất và tốt vừa để chọn sự lựa chọn tốt bình thường. Tôi cho rằng bởi vì quan điểm cuộc sống là những trải nghiệm và tự do của Dim nên anh ấy mới lựa chọn tới đất nước Việt Nam xinh đẹp và giản dị này, bỏ qua cuộc sống ồn ào, sang trọng ở Manhattan.

- Oh, An!

Bố mẹ Dim từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy tôi rồi gọi tôi thân mật.

Tôi từng gặp bố mẹ Dim một vài lần khi bố mẹ anh ấy qua Việt Nam thăm anh ấy. Hai năm rồi họ cũng không thay đổi gì nhiều. Qua sáu mươi tuổi nhưng họ vẫn giữ được nét trẻ trung của mình.

Mẹ Dim ôm lấy tôi và hôn lên hai má đang nóng bừng vì ngại ngùng của tôi.

Tôi khẽ cười, ôm lấy mẹ Dim và chào lại rồi tôi quay sang hôn lên má bố Dim để chào hỏi. Hai người vừa nhìn thấy con trai và con dâu sau một thời gian rất lâu nên càng cảm thấy vui vẻ hơn, kéo chúng tôi ra sofa trò chuyện. Mẹ Dim hỏi tôi rất nhiều thứ, về cuộc sống bên Việt Nam và tìm hiểu tôi. Dim thì cùng bố ra ngoài sân nướng thịt còn Bella nấu ăn trong bếp. Dù tôi muốn vào phụ giúp cô ấy nhưng mẹ Dim ngăn tôi lại và bảo rằng vì tôi đến đây, Bella muốn vào bếp tự nấu những món ăn ngon cho tôi thưởng thức. Mẹ Dim còn nói rằng vì sự kiện hai chúng tôi về Mỹ mà Bella đã chịu quay trở lại phòng bếp nấu nướng. Trước đó thì hoàn toàn không bởi vì Bella không thích quần áo bị ám mùi thức ăn nên cô ấy rất lười vào bếp, cũng vì cô ấy luôn ăn kiêng nên không phải nấu nướng gì nhiều. Bella là một người mẫu nhưng không thực sự được nhiều người biết đến vì cô ấy không đầu quân vào công ty quản lý nào, cũng như không thực sự đầu tư vào nghề này. Bạn trai Bella – Nick sẽ đến ăn tối với chúng tôi hôm nay rồi cùng chúng tôi ra Quảng trường Thời đại đón năm mới.

Lúc này là tám giờ, mọi người đã gần như nấu xong các món ăn. Tôi lấy từ vali ra hai chiếc bánh trưng và mấy cái giò lụa mẹ tôi làm để tôi mang đi. Vì biết tôi và Dim trở về nhà Dim, mẹ tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ để tôi thay mẹ tôi mang sang cho bố mẹ Dim. Bố mẹ Dim rất vui vẻ khi nhận được những món ăn này, còn nói gửi lời cảm ơn với mẹ tôi. Dù là mấy món ăn giản dị nhưng bố mẹ Dim vẫn quý trọng và thích thú, điều này khiến tôi thấy rất vui và không còn cảm thấy quá lo lắng.

- Em thấy thế nào?

Nhân lúc mọi người đang dồn sự chú ý vào mấy món ăn, Dim kéo tôi ra một góc, quan tâm hỏi.

Tôi nhìn về phía bố mẹ Dim, mỉm cười.

- Em nghĩ là mình hơi thừa thãi khi lo lắng về gia đình anh.

Dim khoác vai tôi, cười tủm tỉm.

- Anh bảo rồi mà. Nhìn anh đây, anh tuyệt vời, dễ tính như vậy thì bố mẹ anh cũng thế. Cả nhà anh gen này là trội nhất đấy.

Thấy Dim phổng mũi như vậy, tôi vỗ vào lồng ngực Dim khiến anh ấy ho sặc sụa. Tôi nghĩ là tôi không vỗ mạnh tới mức khiến anh ấy trông khổ sở như thế nhưng có vẻ anh ấy muốn gây sự chú ý của mọi người trong nhà chứng kiến hành động của tôi. Ngay lập tức, mẹ Dim vội vàng tiến lại gần chúng tôi, lo lắng.

- Có chuyện gì với con vậy Jim?

Tôi ngại ngùng, vội lên tiếng.

-Mẹ, đừng lo lắng. Anh ấy không sao đâu.

Trước sự trấn an của tôi, mẹ Dim hỏi lại để an tâm hơn.

- Không sao chứ?

Dim mỉm cười gian tà sau lưng mẹ, thấy tôi lườm anh ấy mới chịu trả lời.

- Cũng khá hơn rồi mẹ ạ.

Bella đi ngang qua, nhìn thấy sự giả vờ trắng trợn của Dim nên tố cáo với mẹ khiến Dim bị mẹ huých một cú vào bụng.

Nick cũng vừa đến và chúng tôi cùng ăn tối với bố mẹ. Nick rất nam tính và có làn da rám nắng rất đẹp. Cậu ấy bằng tuổi với cả Bella và tôi, đang làm huấn luyện viên cho một trung tâm thể dục. Tuy Nick không giới thiệu nhưng tôi cũng đã nhận ra công việc của cậu ấy qua cơ thể lực lưỡng đó. Nhìn qua Dim mới thấy sự khác biệt rất lớn. Một người ăn uống cẩn thận với lượng calo vừa phải, còn một người thì ăn không biết trời đất gì, thật khác biệt. Chẳng hiểu sao điều đó không khiến Dim béo ú nhỉ? Tôi đây, ăn nhiều một chút là cân nó cứ nhích dần đều.

Chúng tôi ra khỏi nhà vào lúc chín giờ để có thể tìm được một chỗ đứng tốt ở Quảng trường. Bella bảo, giờ này ra đường đã là muộn vì mọi người đến từ rất sớm. Ban đầu tôi không hiểu tại sao mọi người bên này lại thích ra đường chen chúc nhau như vậy nhưng khi đến nơi thì tôi đã hiểu vì sao. Không khí ở Quảng trường rất đông vui và nhộn nhịp, giống như một bữa tiệc lớn với sự tham gia của tất cả mọi người. Mọi người đứng với nhau thành các nhóm nhỏ trò chuyện và bàn luận về mọi thứ. Dường như mọi lo âu, mọi buồn phiền đều được cất đi, thay vào đó, mọi người tận hưởng không gian thoải mái và vui vẻ này. May mắn là chúng tôi có thể tìm được địa điểm tốt để nhìn vào sâu khấu biểu diễn được đặt giữa Quảng trường, cũng có thể nhìn lên bầu trời dễ dàng. Mọi người ở đây không phân biệt tuổi tác, màu da, dân tộc, đều nhảy nhót và hát ca với nhau. Một anh chàng nào đó đứng bên cạnh tôi còn đưa cho tôi một lon bia, mỉm cười ý bảo tôi có thể uống nó. Rồi anh ta đưa cho chúng tôi vài cái bánh quy hạnh nhân với nụ cười tươi. Tôi chưa từng nghĩ về việc mọi người chia sẻ đồ ăn ở nơi công cộng như thế này cả. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được vẻ hạnh phúc của ai đó khi trao nhau dù chỉ là một chiếc bánh quy, lòng tôi cũng trở nên ấm áp hơn, mọi sự đề phòng xa lạ cũng đã không còn nữa.

Dim quàng lại khăn cho tôi, cẩn thận mặc chòng áo khoác lên người tôi để tôi không bị lạnh. Anh ấy sợ tôi không quen với kiểu thời tiết lạnh này nên chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ, giống như mẹ đang chăm con gái cưng. Tôi trêu anh ấy.

- Vậy thì con gái cưng đứng nép vào mẹ Dim này, không lại bị xô ngã đấy.

Dim vui vẻ đùa lại tôi, mặc cho ánh mắt ghen tỵ của Bella đang tấn công anh ấy.

Ở bên người thương mình, hóa ra cũng có cảm giác nhẹ nhàng và dễ chịu như vậy.

Tôi ngước nhìn Dim, nhìn những cọng râu lún phún dưới cằm Dim, nhìn đôi môi cong cong, nhìn sống mũi cao thẳng, nhìn đôi mắt sâu và nhìn cả mái tóc gọn gàng của anh ấy, đều thân thuộc và đáng yêu trong mắt tôi. Dim- chàng trai ba mươi tuổi, bên tôi gần sáu năm, thương tôi trọn vẹn thời gian ấy mà không quan tâm đến thứ tình cảm đáp lại, không cần mọi lý do. Còn tôi - An - hai mươi sáu tuổi, lần đầu trong suốt ngần ấy thời gian đã rung động trước chàng trai ba mươi tuổi đó. Giống như Minh từng nói, tôi có trong tay một con bài tốt để thắng ván bài cuộc đời nhưng tôi chưa một lần nhìn qua xem tôi từng có hay không, cũng chưa bao giờ có ý định rút nó ra để chiến thắng. Tôi ung dung, vô tư lự nên cũng nghĩ người khác có thể như thế. Dù anh ấy không nói, tôi vẫn biết anh ấy đang chờ đợi tôi, chờ một cái rung động rất nhẹ và rất khẽ đó, đã rất lâu rồi.