Người Mà Tôi Yêu Sau Này

Chương 10



Khi Hạ Thừa Dịch trở về sau chuyến đi du lịch của mình, Lục Tiếu và Hoắc Cửu Ngôn đã quen nhau được nửa năm.

Hạ Thừa Dịch cố ý quay về trước sinh nhật một ngày, lúc Lục Tiếu nhận được cuộc gọi từ anh ta, cô đang ở trong công ty của Hoắc Cửu Ngôn tăng ca cùng anh.

“Tiếu Tiếu, sao em còn chưa đến?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================

Nghe thấy Hạ Thừa Dịch hỏi, Lục Tiếu có hơi sửng sốt, qua một lúc mà cô vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Hả? Đến đâu cơ?”

Trong điện thoại, Hạ Thừa Dịch im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói tiếp, chất giọng khàn đặc: “Tiếu Tiếu, em quên mất ngày mai là sinh nhật của anh rồi sao?”

Sinh nhật?

Lục Tiếu cầm điện thoại đang đặt trên bàn của Hoắc Cửu Ngôn lên xem ngày mới giật mình nhớ ra ngày mai là sinh nhật của Hạ Thừa Dịch, lúc này cô lập tức hiểu rõ ý của anh ta.

Hạ Thừa Dịch không thích tổ chức sinh nhật ở bên ngoài, vì vậy hằng năm đều là do Lục Tiếu giúp anh ta trang trí nhà cửa trước một ngày.

Lục Tiếu nói “Xin lỗi”, cô giải thích rằng dạo gần đây cô thường ở cùng Hoắc Cửu Ngôn nên xác thực đã quên mất.

Hình như Hạ Thừa Dịch đang châm thuốc, anh ta lơ đãng trả lời cô “Không sao đâu”, rồi hỏi cô bây giờ có thể đến được không bởi vì bản thân anh ta đang bận quá.

Lục Tiếu nhìn về phía Hoắc Cửu Ngôn, anh nhìn lại cô rồi nói: “Em tự quyết định đi, anh tôn trọng em mà.” Sau đó, anh lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhưng con chuột trên tay qua một hồi lâu vẫn không hề nhúc nhích.

Lục Tiếu cầm điện thoại đáp: “Hoắc Cửu Ngôn vẫn đang tăng ca, lát nữa bọn em còn phải đi ăn tối, e là không có thời gian rảnh giúp anh được đâu.”

Ở đầu dây điện thoại bên kia, Hạ Thừa Dịch lại bắt đầu im lặng, Lục Tiếu chờ hoài không thấy anh ta trả lời, cô nghĩ có khi là do mình nói chuyện quá mức thẳng thắn nên nhẹ giọng bảo: “Anh đi tìm Lâm Tuyết xem, bữa tiệc sinh nhật của anh, ý kiến của bạn gái anh rất là quan trọng đấy.”

Nghe cô nói xong, có vẻ Hạ Thừa Dịch đã cười lạnh một tiếng, giọng điệu của anh ta càng lộ rõ vẻ quái gở.

Anh ta nói: “Lục Tiếu, quen em nhiều năm như vậy, sao giờ anh mới biết em là một đồ khốn thấy sắc quên bạn chứ?”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Tiếu quay đầu sang nhìn Hoắc Cửu Ngôn. Bây giờ cô càng lúc càng không hiểu nổi Hạ Thừa Dịch, nhưng mà cô cần phải xem xét lại cho thật kỹ vị trí của Hoắc Cửu Ngôn trong lòng cô.

Thật không thể tin được cô vậy mà lại quên mất sinh nhật của Hạ Thừa Dịch.

Hoắc Cửu Ngôn buông con chuột ra, xoay người kéo cô ngồi vào trong lòng mình rồi tựa cằm lên đầu vai cô. Lục Tiếu thấy anh hơi là lạ nên mới hỏi anh bị làm sao vậy.

Hoắc Cửu Ngôn im lặng một lúc rồi mới nói: “Tiếu Tiếu, Hạ Thừa Dịch và Lâm Tuyết chia tay rồi.”

Lục Tiếu sững sờ, cô chợt hiểu ra, chẳng trách vừa rồi khi cô nhắc tới Lâm Tuyết, Hạ Thừa Dịch lại tỏ ra khó ở như vậy.

Hoắc Cửu Ngôn không nghe thấy giọng nói của cô, anh còn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô chứ nói gì đến việc hỏi cô về vấn đề đó.