Người Mà Tôi Yêu Sau Này

Chương 2



Nhà hàng lẩu tên là “Quán xưa” toạ lạc trên phố cổ phía Bắc, Hạ Thừa Dịch thích nhất là ăn món lẩu ở nhà hàng này.

Dưới tiết trời đông sang giá lạnh như hôm nay, Lục Tiếu cảm thấy không còn gì ấm áp hơn việc được đi ăn lẩu cùng người mình yêu.

Nhưng ngay tại thời khắc này, trái tim của Lục Tiếu như rơi vào hầm băng, cho dù sức nóng của nồi lẩu làm cho cô toát cả mồ hôi, hay cho dù nhiệt độ của điều hoà khiến cho cô phải cởi áo khoác xuống thì cô vẫn cảm thấy rất lạnh.

Cầm chiếc cốc mà người phục vụ vừa thêm nước nóng vào, áp cả hai lòng bàn tay vào cốc nước nóng, Lục Tiếu thậm chí còn muốn nhấp thử một ngụm xem liệu nước nóng có thể sưởi ấm được trái tim đang lạnh lẽo của cô hay không.

Thế nhưng, còn chưa kịp đưa đến miệng thì chiếc cốc trên tay cô đã bị người khác nhanh tay giật lấy.

Lục Tiếu ngơ ngác ngước mắt lên nhìn, người lấy cốc của cô đi chính là người đàn ông tên Hoắc Cửu Ngôn.

“Không thấy nóng sao?”

Nóng ư? Lục Tiếu lắc đầu. Cô không hề thấy nóng, bởi vì bây giờ khắp người cô như đang bị đóng băng, mọi giác quan đều tạm ngưng hoạt động.

Ai ngờ đâu, Hạ Thừa Dịch bất ngờ đẩy đến trước mặt cô một ly nước xoài: “Đây là đồ uống mà em thích nhất, nếu khát thì em cứ uống cái này đi này.”

Lục Tiếu liếc nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau, cô bất chợt nhận ra Hạ Thừa Dịch đang cố ý.

Anh biết rất rõ việc cô vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của anh trong suốt nửa tháng qua, Lâm Tuyết và Hoắc Cửu Ngôn chính là câu trả lời mà anh dành cho cô.

Ngụ ý là anh đã chọn Lâm Tuyết, còn vai trò của Hoắc Cửu Ngôn ở đây chính là khiến cho cô hoàn toàn bỏ cuộc, anh muốn cô hiểu ra rằng cho dù có mất bao lâu đi chăng nữa thì người mà anh lựa chọn mãi mãi không phải là cô.

Lục Tiếu cứng ngắc quay mặt đi, cô cúi đầu, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên lồng ngực, sau đó ấn mạnh.

Nơi đó của cô quá đau đớn, vô số phiền muộn và ngột ngạt lần lượt ập tới khiến cho cô gần như không thở nổi.

Nếu tối nay Hạ Thừa Dịch chỉ thông báo với cô rằng anh đã quay lại với Lâm Tuyết thì Lục Tiếu nghĩ cô vẫn có thể chấp nhận được.

Bởi vì cô thừa biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, cô thừa biết bất kể khi nào và ở đâu, chỉ cần có Lâm Tuyết ở đó thì cô sẽ luôn là người thua cuộc.

Cô sẽ lại tiếp tục im lặng thu người vào trong vỏ bọc của mình và không làm phiền đến họ.

Nhưng điều làm cho cô không thể chấp nhận được là tại sao anh lại đẩy cô vào vòng tay của người khác ngay ngày hôm nay chứ?

Lục Tiếu cầm ly nước xoài lên nhấp một ngụm, dập tắt ngọn lửa duy nhất còn sót lại trong lòng cô.

Ngọn lửa bừng cháy trong suốt nửa tháng trời đã bị dập tắt hoàn toàn chỉ sau một cơn gió nhẹ.

Trên bàn ăn, Lâm Tuyết nói rất nhiều, Hạ Thừa Dịch cũng mỉm cười nhìn cô ấy, hai người họ thể hiện tình cảm vô cùng thân mật. Càng về sau, bọn họ bắt đầu chuyển sang chủ đề tác hợp Lục Tiếu và Hoắc Cửu Ngôn.

Lâm Tuyết nói, “Lục Tiếu, năm nay cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, không thể không yêu đương. Cô cứ ở bên Thừa Dịch mãi như thế thì làm sao được?”

Hạ Thừa Dịch còn bổ sung thêm: “Tiếu Tiếu, trong số các bạn bè của anh, Cửu Ngôn là người đáng tin nhất. Cậu ấy lớn hơn em ba tuổi, là một người rất tốt. Em có thể tìm hiểu thử xem.”

Lục Tiếu muốn đứng dậy bỏ chạy ra khỏi đây. Nỗi đau đớn khó nói nên lời bao trùm lấy cô cùng với sự xấu hổ tràn ngập khiến cho cô nghẹt thở.

Cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, đôi chân dưới gầm bàn của cô cứ run lên cầm cập, muốn đứng dậy cũng không nổi.

Ngay lúc cô đang xấu hổ vô cùng thì một giọng nói ấm áp bỗng vang lên bên tai cô: “Lục Tiếu, anh có thể theo đuổi em không?”

Ba đôi mắt cùng nhìn về phía anh, trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang xẹt qua trong lòng Lục Tiếu. Không biết là do sự ướt át trong đôi mắt cô hay là do thứ gì khác mà cô đột nhiên cảm thấy sắc mặt của Hạ Thừa Dịch trở nên mờ mịt hẳn đi.

Thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Cửu Ngôn rồi trả lời: “Có thể.”

Câu nói của cô vừa phát ra thì ngay lập tức bên tai vang lên giọng nói chói tai của Lâm Tuyết.

“Thừa Dịch, anh làm đổ rượu lên váy của em rồi. Này, bộ này em mới mua hôm qua đấy nhé.”

Lục Tiếu cúi đầu cười tự giễu. Nhìn đi, Hạ Thừa Dịch hạnh phúc biết bao nhiêu, cuối cùng anh cũng đã thoát khỏi cô rồi.